Trì Tiểu Trì chuyển ánh mắt từ ngoài cửa sổ nhìn sang Lucas.
Lucas gảy đồ trang trí trên kính chiếu hậu: “Vừa rồi đáng lý phải là tôi đứng ra nói chuyện nhưng cậu chẳng cho tôi tí cơ hội nào. Vậy cậu tốn nhiều tiền như thế nuôi tôi làm gì, bao trai à?”
Trì Tiểu Trì không nói chuyện.
Lucas càng cảm thấy suy đoán của mình có lý: “Tôi còn nhớ tiêu chuẩn tuyển người đại diện của cậu, vừa phải đẹp mắt, vừa phải nhanh mồm…Người đại diện cũng đâu cần phải chịu trách nhiệm xinh đẹp như hoa.”
Nói xong, Lucas quay đầu nhìn Trì Tiểu Trì, mặt dày cười nói: “Có phải là cậu thích cái miệng của tôi không?”
“Không phải bao trai.” Trì Tiểu Trì nói, “Là nuôi một hơi thở.”
Lời này có chút thâm sâu, Lucas hơi ngây ngốc một chút: “Hả?”
“Người sống nên có lý do.” Trì Tiểu Trì lại nhìn ra cửa sổ, “Lý do trước đó…không còn nữa. Tôi muốn tìm một lý do để sống tiếp, nuôi một hơi thở.”
Nói xong, cậu nở nụ cười: “Anh không cần làm gì cả. Đẹp mắt, biết nói chuyện là đủ rồi.”
Lucas nháy mắt, do dự có nên dừng xe hay không, quan tâm đến sức khỏe tâm lý của Trì Tiểu Trì.
Lucas nghe nói lúc trước Trì Tiểu Trì nuôi một con chó vài chục năm bởi vì bị bệnh nên nó đã qua đời.
Lucas rộng lượng, cũng không ngại mình có thể trở thành vật bù đắp của thú cưng.
Lucas biết có vài người xem thú cưng như người thân, vô cùng chân thành.
Mà theo sự hiểu biết của anh với Trì Tiểu Trì, cậu không kết giao với bạn bè trẻ tuổi, trong giới hay ngoài giới đều không có, tựa như tự khoanh vùng trong đảo hoang, nhốt mình trên đó, không cho mình bất cứ hy vọng nào.
Lucas hoàn toàn không ngờ tâm tình ham vui nhất thời của mình lại có ý nghĩa quan trọng như vậy với Trì Tiểu Trì.
Nhưng Lucas lại không xác định có phải Trì Tiểu Trì đang đùa với anh hay không.
Diễn xuất của Trì Tiểu Trì thật sự quá tốt, Lucas biết đạo hạnh của mình còn thấp, nhìn không thấu tiểu hồ ly này thật sự hay giả dối.
Lucas sờ chóp mũi: “He he, cậu nói như vậy làm tôi tự nhiên sinh ra cảm giác sứ mệnh.”
Trì Tiểu Trì khoanh tay cười: “Tốt, có cảm giác sứ mệnh là chuyện rất tốt.”
Lucas cho rằng mình sẽ nhanh chóng quên mất buổi nói chuyện này.
Cho đến khi Trì Tiểu Trì bị đèn treo nện bị thương nặng phải nhập viện, Lucas với bàn tay đầy máu, ngồi ngẩn người một lúc bên ngoài phòng phẫu thuật, suy nghĩ bỗng chốc trôi dạt đến buổi sáng bình thản kia, bay tới trong chiếc xe kia.
Bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, nói muốn ký giấy thông báo bệnh tình nguy kịch, hỏi có thể liên hệ cha mẹ của Trì Tiểu Trì hay không.
Lucas ngây người lắc đầu: “Để tôi.”
Bác sĩ hỏi: “Anh là bạn của cậu ấy à?”
Tay của Lucas run rẩy kịch liệt.
Trì Tiểu Trì chưa từng nói anh là bạn, mở miệng đều gọi “Thầy Tony”, vô cùng đáng giận.
Anh và cậu là quan hệ giữa người đại diện và ngôi sao chuyên gây chuyện, ngoại trừ như vậy còn có một mối liên hệ.
…Tôi là một hơi thở của cậu ấy.
Ký xong giấy thông báo, Lucas ngồi xuống ghế, siết chặt nắm tay đã khô máu, đập vào trong lòng ngực, ảo tưởng như mình đang truyền cho Trì Tiểu Trì từng hơi thở.
Sau đó…
Hình như cũng chẳng có sau đó.
Hơn bốn năm cứ như vậy mà trôi qua, anh thay Trì Tiểu Trì quản lý phòng làm việc, xử lý tài sản, ngồi ở phòng làm việc làm cả hai công việc.
Nếu ở mấy năm trước có người nói cho anh biết anh sẽ phải bán mạng đến trình độ này vì một con tiểu hồ ly thì anh nhất định sẽ chửi nát nước đối phương một trận.
Nhưng sự thật là Trì Tiểu Trì hoàn toàn biến anh thành một người tốt hơn.
Khi Lucas mơ màng tỉnh lại, ánh nắng ngoài cửa sổ vừa lúc rơi vào mặt anh, từng sợi vàng óng ánh lướt qua mặt khiến anh hơi ngứa ngáy.
Lucas híp mắt, vừa duỗi lưng, trợ lý đã gõ cửa, ôm hồ sơ đẩy cửa vào: “Anh Lucas, anh nhìn xem cái này một chút nhé.”
Lucas nhận lấy, mái tóc vàng mềm mại rũ xuống, phủ lên mí mắt.
Trợ lý cười nói: “Cũng không biết bây giờ anh July đang nghỉ phép ở đâu?”
Lucas cầm hồ sơ, nghĩ đến đủ loại biểu hiện của Trì Tiểu Trì sau khi tỉnh lại, nghĩ đến cái người xuất hiện đột ngột kia, cái người tên là Lâu Ảnh.
Lucas luôn cảm giác mình từng gặp Lâu Ảnh ở nơi nào đó, nhưng nghĩ mãi không ra, đành phải tự nhận định mỹ nhân trên đời nhất định có chỗ giống nhau.
Về phần Trì Tiểu Trì…
Tựa như một người quanh năm sống dưới đáy biển, cắt hết dưỡng khí, sắp sinh ra mang, đột nhiên tìm được dưỡng khí, thế là lại bò lên bờ, nằm phơi nắng, mọi thứ phẳng lặng, không còn nhấp nhô.
Lucas mỉm cười, vui sướng vuốt lên nếp gấp ở góc hồ sơ: “Mặc kệ cậu ấy.”
….
P/S: Cái phiên ngoại này cắt ra của phần 1 nên nó ngắn ngủn.