Mục lục
Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vành mắt của hắn hơi tỏa nhiệt, rũ mắt xuống, nghĩ đến mẫu thân còn đang sống kham khổ qua ngày ở trong cung, nghĩ đến kế hoạch chí lớn của hắn —- mỗi Hoàng tử đều âm thầm có kế hoạch kia.

Nghiêm Nguyên Hành vốn lọt vào mắt xanh Hoàng đế, tuổi tác lớn như vậy, vẫn chưa cho xuất cung xây phủ, ở lại trong cung nhận giáo dưỡng, mà trải qua một năm nay ở Trấn Nam Quan, hắn chém đầu Mạt Sa, lập được chiến công, càng đứng trên chỗ cao chưa từng có.

Bất kỳ một tên Hoàng tử nào đều khó mà không nhìn bóng lưng hắn.

Hắn nên cùng nữ nhi của Khâu tướng kết thân, đó là nhất phẩm thiên kim, lại có phụ Hoàng ngầm đồng ý, cùng hắn là xứng đôi nhất, lại nạp thêm Công chúa Nam Cương, sang năm có lẽ sẽ có hài nhi nhảy nhót tưng bừng.

Phụ thân có mong đợi, mẫu thân càng trông mong mình có thể leo lên ngôi vị cửu ngũ chí tôn, cùng với chí lớn cả đời và giấc mộng quốc gia.

Những thứ đồ này chắc chắn nặng tựa vạn cân, mà so với Tố Thường….

…Tại sao lại phải so với Tố Thường?

Nghiêm Nguyên Hành hắn rốt cục xem bạn thân lớn lên từ nhỏ với mình là gì?

Tố Thường đang đợi mình đáp lại, hắn lại đang mơ mộng được cùng y trải qua một đời ở doanh trại nơi biên thùy?

Đầu lưỡi của Nghiêm Nguyên Hành dần chua xót.

Mấy ngày nay hắn sắp xếp tâm sự của chính mình, nhưng đến bây giờ, dưới sự kích thích của một nữ nhân mà mình chưa bao giờ gặp gỡ và một người mà mình đã quên mất tướng mạo ra sao, hắn mới bừng tỉnh nhận ra tình cảm của mình đối với Tố Thường dường như không thích hợp cho lắm.

Nhưng mà có thể làm gì đây.

Hắn là Hoàng tử, có thể công khai thành thân với Thời Đình Vân được sao? Có thể cho Thời Đình Vân lời hứa hẹn một đời một kiếp chỉ có một người?

Ở điểm này, hắn còn không bằng cả Lục Hoàng huynh.

Danh dự mấy đời của Thời gia, nếu Thời Đình Vân có tư tình với mình thì ắt sẽ rơi vào kết cục hủy sạch danh tiếng. Trăm đời về sau, khi thế nhân nhắc đến Thời Đình Vân sẽ không nói về công huân mà chỉ đàm luận về tư tình của thiếu Tướng quân và Hoàng tử, đàm luận tướng mạo của y, đàm luận về “Thuật quyến rũ” của y.

Nhưng nếu không công khai, chẳng lẽ muốn y cả đời phải sống âm thầm như vậy?

Tâm tư và ánh mắt của Nghiêm Nguyên Hành đều bị gió sông thổi lạnh.

Trì Tiểu Trì thấy hắn trầm mặc một lúc lâu, lại hỏi: “Xin hỏi Thập tam Hoàng tử muốn cái gì?”

Nghiêm Nguyên Hành cụp mắt cả buổi, ngẩng đầu lên, hướng về phía trời cao.

Trì Tiểu Trì nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy mây lượn lờ trôi theo gió, tạo nên ngàn hình vạn dạng, cạnh tranh để giành lấy không trung.

Hắn nói: “Còn nhớ khi chúng ta còn bé từng đọc thơ hay không?”

“Nơi nào ở trên núi, nhiều mây trắng lượn lờ. Chỉ đành tự vui sướng, không dám đem tặng người.”

Trì Tiểu Trì: “Ừm, là thơ tả cảnh của Đào Hoằng.”

Nghiêm Nguyên Hành: “Ta chỉ đang suy nghĩ, trên đời có hàng vạn người, ta không đáng giá để áng mây kia dừng lại.”

Trì Tiểu Trì còn chưa kịp hoàn hồn thì Nghiêm Nguyên Hành đã đứng dậy, thi lễ một cái rồi quay người mà đi.

Mỗi một bước đi của hắn đều xoắn đau đến cõi lòng.

Có lẽ đợi đến ngày Đình Vân tìm được người trong lòng cũng chính là ngày mà trái tim của mình cũng chết tâm.

Nghiêm Nguyên Hành càng chạy càng nhanh, đồng thời sờ tay vào trước ngực, lấy ra bầu rượu hoa nguyệt quế, ôm vào lòng.

Đó là bầu rượu mà Thời Đình Vân từng chính miệng uống, sau đó tiện tay ném cho binh sĩ, quên thu hồi.

Nghiêm Nguyên Hành vốn cho rằng Thời Đình Vân sẽ tìm đến mình để đòi về, nhưng kể từ hôm đó đã kéo dài đến nay.

Hắn cũng không biết hôm nay mang theo bầu rượu này đến tìm Thời Đình Vân rốt cục là có dự tính thế nào.

Nhưng cũng không thể gửi nó đi, nghĩ đến những thứ này thì có nghĩa lý gì.

…Ngay cả bầu rượu mà hắn cũng không đưa được.

Ôm bầu rượu, Nghiêm Nguyên Hành rơi vào sự chán ghét bản thân cực độ.

—-Hắn trốn tránh, nói cho cùng cũng không liên quan đến những suy đoán này.

Có lẽ Thời Đình Vân căn bản không yêu thích hắn.

Nếu Đình Vân thật sự yêu thích hắn thì hắn có cái gì không làm được đây.

Nghiêm Nguyên Hành bước nhanh về doanh trại, vào trong lều, ngồi lên giường, lấy ra bầu rượu, tinh tế vuốt nhẹ một chút, cũng không biết lấy dũng khí từ đâu, hắn nắm chặt bầu rượu, mở nắp ra, nhắm mắt lại rồi trút cả bầu rượu vào miệng.

Hai con rùa màu đen hắn nuôi dường như có cảm giác, từ trong hố trồi lên cái đầu nhỏ với hai đôi mắt tròn vo, quan sát hắn một lúc, sau đó ùng ục bò lại vào trong hố.

Trì Tiểu Trì nhìn bóng lưng Nghiêm Nguyên Hành, cũng không nói điều gì.

Khi cậu đang trầm tư, Nghiêm Nguyên Chiêu đã quay trở lại với toàn thân dính đầy lông ngỗng, trong tay còn cầm cổ một con ngỗng lớn, cái mỏ đầy răng nanh và hai cái cánh bị hắn dùng thắt lưng trói lại.

…Thật sự bị hắn bắt trở về.

Mái tóc dài của Nghiêm Nguyên Chiêu đã tán loạn, đơn giản xõa tung trên vai: “Chỉ là một con ngỗng mà thôi, ngươi cho rằng Lục gia của ngươi không bắt được à?”

Trì Tiểu Trì: “Chẳng phải nói là hai con sao?”

Nghiêm Nguyên Chiêu mắng: “Cái đầu ngươi đó, ngươi nói hay lắm, vậy ngươi đi bắt hai con đi.”

Trì Tiểu Trì cười to.

Nghiêm Nguyên Chiêu thả xuống con ngỗng bị hắn trói gô, lại bắt đầu nghĩ xấu: “Chờ ta trở về sẽ nuôi một đám ngỗng ở hậu viện, lại gạt Cẩm Nhu, bảo nàng ấy đi bắt ngỗng.”

Hắn dừng lại một chút rồi nói: “Nhưng mà ta sẽ cùng chơi với nàng ấy. Nếu không Cẩm Nhu sẽ bị cắn đến phát khóc.”

Trì Tiểu Trì cười ra nước mắt, suy nghĩ, đúng như dự đoán.

Đây đại khái chính là tính cách của Nghiêm Nguyên Chiêu.

Nguyên Chiêu nhìn có vẻ lỗ mãng, nhưng trong lòng chỉ mong được sống yên ổn.

Hắn gặp được Cẩm Nhu, biết nàng cũng không phải nữ nhân tục khí, ở bên Nguyên Chiêu có thể sinh ra tình cảm.

Mà không biết Nguyên Chiêu khi nào có thể nhận rõ tâm ý của chính mình.

Nghiêm Nguyên Chiêu và Trì Tiểu Trì cùng đứng dậy phủi lông ngỗng.

Hắn cúi đầu phủi đầu gối, nói: “Ngày hôm qua Nguyên Hành mượn thuốc hút của mấy người lính.”

Trì Tiểu Trì ừ một tiếng.

“Ngươi ngày hôm qua lúc ăn cơm rãnh rỗi nhắc một câu, mấy ngày nay luôn có chim hót nên ngủ không yên.” Nghiêm Nguyên Chiêu nói, “Ngày hôm qua hắn ở cách lều của ngươi không xa mà thổi sáo cả một đêm, còn dùng cây sào đuổi chim.”

Nghiêm Nguyên Chiêu tiếp tục nói: “Thuốc kia rất nặng, ngươi cũng biết mà, mỗi ngày hắn đều sinh hoạt nghỉ ngơi đều độ, chỉ có thể dựa vào hút thuốc để làm cho tinh thần tỉnh táo.”

Trì Tiểu Trì nói: “Huynh nói những điều này làm gì?”

“Không có gì, coi như chuyện cười đi.” Nghiêm Nguyên Chiêu nhún vai, “Hắn là một kẻ ngốc, Lý Nghiệp Thư bị Thời tướng quân điều đến bên cạnh, hắn có thể tìm hai binh sĩ đuổi chim là được rồi, dầu gì dưới trướng hắn cũng có mấy thị vệ có thể dùng. Giao cho bọn họ làm mà cũng không yên lòng nữa sao?”

Trì Tiểu Trì ngậm miệng không nói.

Nghiêm Nguyên Chiêu nhấc lên một bên đầu gối, nói: “Lục gia chưa bao giờ tranh thứ mà mình không chiếm được. Còn thứ mà mình có thể chiếm được thì ta chắc chắn sẽ không buông tay. Nếu ta yêu thích, mặc kệ miệng lưỡi thế nhân thế nào, ta phải sống trăm năm vui sướng, làm sao có thể để đám ngốc nghếch kia hưởng thụ cho được. Nhai mòn lưỡi một trăm năm thì ngàn năm sau cũng sẽ hóa thành tro bụi mà thôi.”

Trì Tiểu Trì thay Thời Đình Vân mà hỏi: “Huynh thì sung sướng rồi, nếu đối phương chỉ có tình nghĩa huynh đệ với hắn thì sao?”

Nghiêm Nguyên Chiêu thản nhiên: “Vậy cũng phải nói cho rõ chứ. Nói rõ là cả đời làm huynh đệ, không nói rõ thì cả đời sẽ bị hồ đồ.”

Thời Đình Vân có hiểu hay không cũng không quan trọng, còn Trì Tiểu Trì thì hiểu rõ quả thật đã đến lúc phải rời đi.

…Dù sao cậu cũng đã đổi sạch sẽ cả kho hàng, ngay cả kho thẻ dự bị cũng đã được lập ra.

Nửa đêm, doanh trại ca múa mừng cảnh thái bình.

Binh sĩ quê quán ở Nam Cương hát làn điệu dân ca Nam Cương, giọng Trung Nguyên bập bẹ hí khúc Hoàng mai và Bình đàn, hát tốt cũng không có bao nhiêu người, đều là hí sai nhịp, mà rượu ngon Nam Cương và thịt dê nướng chín cùng với tiếng mỡ tiết ra nghe xì xèo lại mang đến một cảm giác rất khác lạ.

Trong tiếng huyên náo, không nhìn thấy bóng dáng của Thời Đình Vân và Nghiêm Nguyên Hành.

Giữa gió thu nguội lạnh táp vào mặt, Nghiêm Nguyên Chiêu tìm thấy Thời Đình Vân ở phụ cận doanh trại.

Y đang đi tới đi lui, giày bó đạp trong lớp bùn ẩm mềm phát ra tiếng lít rít nhỏ bé.

Nghiêm Nguyên Chiêu đã hơi say, kéo tay y: “Ngươi đang làm gì đó? Đi uống rượu thôi.”

Thời Đình Vân liếc mắt nhìn hắn kéo tay của mình, ngẩng đầu nghiêm túc nhìn vào mắt của hắn, xác nhận sự ấm áp của bàn tay kia, trong mắt có ánh sáng, lúc này y mới yên lòng.

Y nói: “Tuần tra, để tránh có kẻ địch lợi dụng màn đêm đánh lén.”

“Địch từ đâu tới?” Nghiêm Nguyên Chiêu vừa bực mình vừa buồn cười, “Nam Cương đầu hàng rồi, triệt binh trăm dặm, huống hồ chỉ có chủ doanh chúc mừng, trạm canh gác bên ngoài kéo dài khoảng mười dặm mà, rất là an toàn.”

Nghiêm Nguyên Chiêu kéo y: “Đi mau đi mau, Nguyên Hành chạng vạng phóng ngựa đi, cũng không biết đi đâu rồi. Cái đám Phó tướng, ai cũng tôn sùng ta, chán lắm, vẫn là uống rượu với ngươi thú vị hơn. Đi…”

Lời còn chưa dứt, hắn duỗi tay mò vào lòng bàn tay của Thời Đình Vân liền cảm thấy không đúng, lại sờ trán của y, sắc mặt càng khó coi hơn: “Ngươi tìm đường chết phải không? Sốt thành như vậy còn muốn ra ngoài hóng gió?”

Đôi mắt hoa đào của Thời Đình Vân trở nên ngấn nước do sốt cao, yên lặng nhìn hắn: “…Nguyên Chiêu.”

“Chiêu cái đầu của ngươi.” Nghiêm Nguyên Chiêu không nói lời nào mà chỉ kéo y đi về phía doanh trại, “Nếu để tiên sinh nhà của ngươi biết được…”

Nói đến đây, Nghiêm Nguyên Chiêu bỗng nhiên dừng lại.

… “Tiên sinh nhà y” là ai?

Tính cách của Nghiêm Nguyên Chiêu vốn như vậy, không nghĩ ra thì hắn cũng không tiếp tục suy nghĩ.

Đi tới trước lều, Thời Đình Vân liếc mắt nhìn rèm lều được vén lên.

Y nhớ hôm nay ân nhân rời đi, y không yên lòng cho sự an toàn của quân doanh, khi rời khỏi lều đi tuần tra đã thả rèm lều xuống rồi mà.

Y đẩy Nghiêm Nguyên Chiêu một cái: “Đưa tới đây là được rồi, huynh đi uống rượu đi. Ta không có sốt đến hồ đồ đâu, có thể tự chăm sóc tốt cho mình.”

Nghiêm Nguyên Chiêu hoài nghi: “Ngươi sẽ không lén chạy đi tuần tra nữa chứ?”

Thời Đình Vân ho hai tiếng, lại cười nói: “Vậy huynh muốn đưa ta lên giường à?”

Nghiêm Nguyên Chiêu ghét bỏ đến mức không kiềm chế được, đẩy sau lưng y một cái: “Cút cút cút, cút vào đi. Lục gia nhìn ngươi cút.”

Thời Đình Vân hít sâu một hơi, cúi người tiến vào, thả xuống rèm che.

……

P/S: Mai có chút xương để gặm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK