Dương Bạch Hoa về đến nhà, nghe Trình Nguyên tuyệt vọng khóc lóc kể lể, đỡ lấy bờ vai cậu ta, nói: “Tiểu Trình, em bình tĩnh đi.”
Mắt Trình Nguyên đỏ hồng: “Lão Dương, anh tin em đi, anh phải tin em.”
Dương Bạch Hoa nói: “Đương nhiên là anh tin em rồi.”
Trình Nguyên kéo tay Dương Bạch Hoa, muốn anh ta xác thực nhiều lần, muốn cầu cứu anh ta: “Anh nhìn thấy em viết ca khúc đó đúng không, em còn mở cho anh nghe, em còn…”
Dương Bạch Hoa nắm lấy tay Trình Nguyên đặt lên ngực trái: “Anh biết hết mà.”
Trình Nguyên run rẩy, thuận thế dựa vào lồng ngực ấm áp vững chắc kia, giống như lục bình trôi dạt cuối cùng cũng tìm được nơi nương tựa.
Cậu ta lắng nghe nhịp tim gần trong gang tấc, lỗ tai nóng lên, dường như khắp thế gian chỉ còn có nơi này là cực kỳ an toàn.
Có nơi để an tâm dựa dẫm, trong đôi mắt toàn tơ máu của Trình Nguyên như muốn tóe lửa, nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không thể bỏ qua như vậy được, em muốn đi kiện Đường Hoan, em muốn…”
Dương Bạch Hoa cứng lại.
Anh ta vuốt ve phía sau lưng Trình Nguyên: “Tiểu Trình, bây giờ em quá nóng nảy, không nên quyết định điều gì trong tình trạng này.”
Nhưng Trình Nguyên đã không lo được nhiều như vậy.
Đầu cậu ta đau vô cùng, trước khi Dương Bạch Hoa về cậu ta đã uống hai viên thuốc, nhưng dược hiệu lại chậm chạp không phát huy tác dụng. Vừa đau đầu vừa căm phẫn khiến cậu ta bị giày vò đến phát run, mồ hôi lạnh ròng ròng: “Vì cớ gì? Đây là ca khúc của em, em không thể để cho cô ta ăn trộm còn vu khống em!”
Dương Bạch Hoa cau mày, đẩy cậu ta ra, hơi hơi lên giọng: “Tiểu Trình, em bình tình nghe anh nói. Em không thể kiện cô ta được.”
Trình Nguyên im lặng há to miệng, nhìn anh ta chằm chằm, chờ đợi một lời giải thích.
Dương Bạch Hoa thở dài thật sâu: “…Chuyện này, là lỗi của Tiểu Yến.”
Em họ Tiểu Yến của Dương Bạch Hoa, một năm rưỡi trước thi đỗ trường cao đẳng sư phạm cùng thành phố nơi anh họ đang làm việc, được chú ba nhà họ Dương nhờ cậy Dương Bạch Hoa chăm sóc.
Cô ta thường xuyên đến nhà Dương Bạch Hoa dùng bữa, là người đầu tiên trong nhà họ Dương biết xu hướng tình dục của anh ta, còn từng lấy lý do ‘giữ bí mật’ bắt Dương Bạch Hoa mời cô ta ăn mấy bữa tiệc.
Tướng mạo người nhà họ Dương đều không tệ, Dương Tiểu Yến không tính là khó coi, cũng có một gương mặt trái xoan trắng trẻo. Cô ta thích âm nhạc, bản thân cũng thích viết mấy đoạn nhạc ngắn đăng lên mạng. Bởi vì lời hát vừa tươi đẹp vừa ưu thương rất dễ khiến các thiếu nữ đồng cảm nên cũng có khoảng 10.000 fan hâm mộ. Điều này khiến cô ta luôn lấy làm kiêu ngạo, còn tự xưng là tài nữ.
Nhưng thực sự Trình Nguyên không thích cô ta cho lắm.
Mỗi lần cô ta tới cứ quấn lấy Trình Nguyên hỏi cậu ta bán một ca khúc được bao nhiêu tiền, hỏi cậu ta có cách gì để bán ca khúc được nhanh. Trình Nguyên không thích nghe những điều này, lần nào cũng lấp liếm lung tung cho qua chuyện. Dương Tiểu Yến thấy không hỏi được gì còn nhõng nhẽo với Dương Bạch Hoa: “Anh họ, anh nhìn đi, Tiểu Trình nhà anh có lối tắt cũng không giúp em, thật là chán mà.”
Tiểu Yến ở phòng 4 người của ký túc xá, 3 nữ sinh còn lại đều là người thành phố, cô ta cũng không chịu thua kém, đồ trang điểm, quần áo đều phải mua hàng hiệu.
Cứ theo cách cô ta tiêu dùng thì đương nhiên là không đủ tiền, đành phải đi mượn Dương Bạch Hoa. Dương Bạch Hoa thì lần nào mượn cũng cho, không một lần từ chối, vì vậy mà anh ta từng có một tháng liền không dám gọi đồ ăn mặn ở căn tin của công ty.
Trình Nguyên thấy đau lòng vô cùng. Bắt đầu từ lúc đó cậu ta học nấu cơm.
Trình Nguyên nhìn Dương Bạch Hoa, giọng mê mang: “…Anh nói cái gì?”
Dương Bạch Hoa hơi ảo não: “Lúc nãy anh vừa nói chuyện điện thoại với em xong thì Tiểu Yến gọi tới. Em có nhớ lần trước bố mẹ với chị ba của anh lên chơi rồi em dọn ra ngoài ở không? Hôm đó điện thoại di động của nó hết pin, đòi mượn điện thoại của anh lên Taobao, xem một lúc thì không cẩn thận mở bản demo em gửi cho anh. Nó nghe xong thích lắm, hỏi anh xem có phải em viết hay không, còn khen không ngớt.”
Trình Nguyên hơi trợn to hai mắt.
Dương Bạch Hoa kiên trì nói tiếp: “Lúc đó anh không muốn nói nhiều nên chỉ nói là em thường xuyên viết mấy ca khúc, nó đáp một tiếng rồi lại cầm máy anh chơi tiếp. Anh không ngờ nó lại…”
Cuối cùng Trình Nguyên cũng nghe rõ, không dám tin mà hỏi lại: “Cô ta ăn cắp ca khúc của em mang đi bán? Anh cứ mặc kệ cô ta ăn cắp như vậy sao?”
“Em đừng nói khó nghe như thế.” Dương Bạch Hoa bất đắc dĩ nói: “Anh không biết chuyện này, Tiểu Yến…nó cũng chỉ là vì thích ca khúc của em mà thôi. Nó nói với anh là nó thiếu tiền, muốn tự kiếm tiền, nhưng mấy ca khúc nó viết không bán được cho các công ty, cho nên mới muốn mang mấy ca khúc của em đi gửi kèm thử xem, ai ngờ vừa gửi lần đầu tiên đã trúng tuyển, cả 6 bài nó gửi đều được mua lại. (Lời con tim) và (Mùa thu)…bị Đường Hoan chọn mua.”
“Chỉ là thích mà thôi?” Toàn thân Trình Nguyên như muốn bùng nổ, “Cô ta từng hỏi em định đặt tên cho ca khúc mới là gì, em đáp là em đã nghĩ kĩ, định đặt tên một bài là (Lời con tim).”
Cậu ta giơ điện thoại lên, bật sáng màn hình, đưa cho Dương Bạch Hoa xem hàng chữ vừa to vừa sáng trên bìa album của Đường Hoan: “…Lão Dương, em hỏi anh, đây là cái gì?! Ngay cả tên bài hát cô ta cũng rập khuôn toàn bộ rồi. Đây còn gọi là không cố ý được à?”
“…Em viết bao nhiêu là bài hát này nọ linh tinh đều chưa bao giờ gửi demo ra ngoài, nó cũng không ngờ lần này em lại gửi.” Giọng điệu của Dương Bạch Hoa hiếm khi nặng nề như vậy, nắm chặt lấy cổ tay Trình Nguyên, “Nó cũng đâu có muốn mọi chuyện thành ra nghiêm trọng như bây giờ. Lúc nó gọi điện thoại cho anh thì rất sợ hãi, còn khóc nữa.”
Trình Nguyên nghĩ, cô ta thì khóc cái gì.
Dương Bạch Hoa vẫn đang tận tình khuyên nhủ: “Nó đã biết sai rồi, nhưng nó còn nhỏ, em phải cho nó cơ hội sửa sai chứ. Nếu em đi kiện, làm to chuyện ra, nó ở trường biết phải làm sao? Rồi anh biết ăn nói với người nhà như thế nào?”
Dường như có một dòng nước lạnh chạy dọc sống lưng Trình Nguyên, cậu ta nắm lấy Dương Bạch Hoa, gầm khẽ trong đau đớn: “…Vậy em thì sao? Em thì sao? Anh muốn em phải làm sao?”
Dương Bạch Hoa dịu dàng ôm lấy khuôn mặt Trình Nguyên: “Không sao, anh tin em. Đám dân mạng kia không biết gì cả, chỉ là anh hùng bàn phím thôi, chỉ cần rút phích cắm điện ra thì không ai làm tổn thương em được nữa.”
Cả đời Trình Nguyên xuôi chèo mát mái, chưa trải qua chuyện gì to tát, vừa gặp chuyện lại là chuyện như trời sập núi lở, đầu óc cậu ta đã hoàn toàn hỗn loạn, cho nên giọng điệu chắc chắn của Dương Bạch Hoa khiến cậu ta bị dao động: “…Thật không?”
“Thật.” Dương Bạch Hoa lại hướng dẫn từng bước, “Em cứ ngẫm lại mà xem, từ nhỏ bố mẹ anh đã thương Tiểu Yến như con đẻ, nếu vì chuyện của Tiểu Yến mà quan hệ giữa hai chúng ta lộ ra, Tiểu Yến lại bị thân bại danh liệt, suốt ngày bị kiện cáo thì em nghĩ làm sao họ có thể chấp nhận em được đây?”
Trình Nguyên ôm đầu, tự cuộn mình lại.
“…Tại sao?” Trình Nguyên thì thào, “Tại sao…”
Lý tưởng của cậu ta, giấc mộng âm nhạc của cậu ta, tất cả đều bị hủy diệt cả rồi.
Mà người yêu của cậu ta lại dứt khoát đứng về phía người nhà, nếu cậu ta không đồng ý gánh chịu chuyện này thay cho Dương Tiểu Yến thì tương lai của cậu ta và Dương Bạch Hoa sẽ không còn.
Giữa người yêu và lý tưởng, cậu ta nên chọn bên nào đây?
Từ nhỏ Trình Nguyên đã rất ngoan ngoãn, ngoại trừ âm nhạc thì không còn sở thích gì khác, Dương Bạch Hoa lại là người đầu tiên mà Trình Nguyên yêu từ tận đáy lòng.
Yêu một người, là cẩn thận từng li từng tí đặt người đó ở trong lòng, chỉ sợ lòng mình không đủ mềm mại.
Dương Bạch Hoa rất tốt, đối xử với cậu ta rất dịu dàng, lúc cậu ta lên cơn của nghệ thuật gia thì sẽ dỗ dành, khiến cậu ta an tâm, ở trên giường hai người cũng rất hòa hợp.
Sau cơn giông bão khiến mình tổn thương quá nhiều, Trình Nguyên không nỡ xé toang ngực, lôi người mà cậu ta đã yêu ba năm ra ngoài.
Cậu ta không làm được.
Trình Nguyên nắm chặt vạt áo của Dương Bạch Hoa, nhẹ giọng hỏi: “Em đeo cái tiếng này, làm sao tiếp tục sáng tác được nữa? Có ai cần em nữa?”
Dương Bạch Hoa thấy cậu ta buông lỏng, lúc này mới thoải mái thở ra một hơi.
Anh ta ôm Trình Nguyên vào lòng: “Anh cần em.”
…Đó cũng không phải đáp án mà Trình Nguyên muốn.
Nhưng đây lại là đáp án tốt nhất mà cậu ta có thể nhận được vào thời điểm này.
Công ty của Trình Nguyên nhanh chóng lên tiếng thanh minh, nghiêm khắc khiển trách hành vi đạo nhạc, quả quyết hủy bỏ hợp đồng với Trình Nguyên, đồng thời yêu cầu cậu ta bồi thường phí vi phạm hợp đồng.
Thời khắc mấu chốt, anh trai của Trình Nguyên – Trình Tiệm nổi giận đùng đùng chạy tới, chỉ thẳng vào mặt em trai mà mắng to: “Trình Nguyên, mày giỏi quá nhỉ? Xảy ra chuyện lớn như vậy sao không liên hệ với ngươi nhà hả? Mày không muốn mang họ Trình thì nói sớm!”
Trình Nguyên không nói năng gì.
Thanh danh của mình đã thối nát, đã quyết định giấu giếm thì cũng phải giấu giếm cả người nhà.
Anh hai mắng cậu ta, bồi thường tiền thay cho cậu ta, lại dùng tiền xóa các đề tài trên mạng, vẫn còn chưa nguôi giận.
Dân mạng phát hiện bình luận của mình bị xóa, càng thêm tiêu cực, tình thế ngày càng gay gắt. Công ty của Đường Hoan cũng không bỏ lỡ cơ hội tự đưa lên tận cửa, liền trắng trợn thuê thủy quân thúc đẩy, trong đó điển hình có một một ca sĩ mạng có hơn 500.000 fan là kịch liệt nhất. Gã là fan cuồng của Đường Hoan, mỗi ngày đăng 6-7 lần weibo trào phúng Trình Nguyên.
Trong đó có một bài post nói: “Chó đạo nhạc hiện tại hẳn là đã sợ đến mức núp trong chăn run rẩy rồi ha [icon đầu chó] [icon đầu chó] [icon đầu chó].”
Dưới comment thì thành nơi cho fan hâm mộ của Đường Hoan cuồng loạn, lời lẽ thô tục bẩn thỉu, khiến cho người ta buồn nôn.
Trình Nguyên thực sự sợ hãi. Cậu ta khóa inbox, tắt điện thoại, tự giam cầm bản thân. Dương Bạch Hoa thì lại mất kiên nhẫn, dù sao anh ta cũng là người đi làm, không có nhiều thời gian để ở nhà với Trình Nguyên suốt ngày.
Trình Nguyên nghĩ, qua một thời gian là ổn thôi mà, cố chịu đựng qua khoảng thời gian này thì cậu có thể làm lại từ đầu.
Nhưng về sau, Trình Nguyên phát hiện mình không sáng tác được ca khúc nào nữa, thậm chí không chơi được đàn dương cầm, dù chỉ nhấn một phím đàn thôi cậu ta sẽ lại nghĩ đến giai điệu từng sáng tác tỉ mỉ cho ca khúc (Lời con tim), sau đó thì tim nhập nhanh, tay run, buồn nôn, căn bản không thể đánh ra một bản nhạc hoàn chỉnh.
Sau nhiều lần thử đi thử lại, đột nhiên cậu ta nắm chặt hai tay đập lên bàn phím.
Tiếng dương cầm phát ra âm thanh cao thấp như rên rỉ.
Thiên tài Trình Nguyên thời đại học có thể một mình gánh cả dàn nhạc, nay ngay cả bài (Hoan Lạc Tụng) cũng không chơi nổi.
Ngày hôm ấy, cậu ta sụp đổ khóc thật lâu.
Dương Bạch Hoa trở về liền ôm cậu ta an ủi: “Không sáng tác được thì thôi, anh nuôi em.”
Dương Bạch Hoa cứ một mực dịu dàng như vậy, giống như Trình Nguyên không phải trải qua chuyện gì to tát, còn anh ta sẽ tiếp tục ở bên cạnh gánh vác cùng.
Nhưng Trình Nguyên càng ngày càng không ổn.
Cậu ta thường ngồi trên giường cả ngày, không biết nên làm gì; một chút ánh nắng cũng khiến cho cậu ta sợ hãi; cậu ta mắc bệnh kén ăn thời gian dài, thỉnh thoảng lại ăn uống quá độ; thường xuyên quên mất mình đã để chìa khóa túi tiền ở đâu, ghi chép trên bàn cũng thật lâu không đổi mới.
Cậu ta biết mình bị bệnh, nhưng thổ lộ với Dương Bạch Hoa xong anh ta chỉ đáp lại rằng: “Tâm trạng em không tốt, chịu khó đi ra ngoài nhiều một chút là được.”
Hơn ba tháng sau, Trình Tiệm vụng trộm chạy tới thăm em trai.
Nhìn thấy em trai sắp gầy đến không ra hình người, Trình Tiệm giật nảy mình, một hai bắt cậu ta đi khám bác sĩ tâm lý.
Trình Tiệm đặt kết quả chẩn đoán bệnh trầm cảm mức độ trung bình trước mặt phụ huynh nhà họ Trình, mẹ Trình bật khóc.
Đứa con trai đang yên đang lành trở thành như vậy, ba Trình lập tức nghĩ cách liên lạc với ba mẹ của Dương Bạch Hoa, dự định hỏi xem bọn họ nghĩ gì.
Đến tận khi thấy vẻ khiếp sợ trên mặt ba mẹ họ Dương thì ba mẹ Trình Nguyên mới biết, hóa ra từ đầu đến giờ Dương Bạch Hoa chưa bao giờ nhắc đến chuyện anh ta đã yêu một người con trai được ba năm với người nhà.
Thái độ của ba mẹ Trình rất rõ ràng: Hoàn cảnh ở trong nước không tốt, bọn họ muốn đưa Tiểu Nguyên di cư sang một thành phố nhỏ yên bình ở nước ngoài tịnh dưỡng, chỗ đó có một bệnh viện chuyên điều trị bệnh trầm cảm.
Tiểu Nguyên bị bệnh đến nông nỗi này, không thể rời khỏi Dương Bạch Hoa cho nên Dương Bạch Hoa có thể đi theo, công việc và hộ chiếu sẽ do nhà họ Trình lo hết.
Thành phố nhỏ bên châu Âu kia đã sớm thông qua luật cho phép kết hôn đồng giới từ mười mấy năm trước.
Hành động này của ba mẹ Trình có thể nói là nhượng bộ cực lớn vì con trai.
Ba mẹ Trình tưởng rằng ba mẹ Dương Bạch Hoa sẽ phản đối nên đã chuẩn bị kĩ lời thuyết phục, nhưng bọn họ về nhà bàn bạc một đêm, ngày hôm sau liền đồng ý luôn.
Trình Nguyên cùng Dương Bạch Hoa làm thủ tục di cư.
Năm thứ hai sau khi ra nước ngoài, bệnh tình của Trình Nguyên có phần chuyển biến tốt hơn, có thể chơi đàn dương cầm. Khoảnh khắc lại ngồi được lên ghế đánh đàn, cậu ta cười như một đứa trẻ: “Lão Dương, anh muốn nghe bài gì, em đàn cho anh nghe nhé.”
Năm đó, hai người họ đi đăng ký kết hôn, làm một hôn lễ đơn giản trong nhà thờ.
Năm thứ ba, sự nghiệp của Dương Bạch Hoa có xu hướng đi lên, anh ta ngỏ ý muốn cho ba mẹ mình di cư sang cùng. Trình Nguyên đồng ý. fynnz.wordpress.com
Năm thứ tư, Dương Bạch Hoa ngày càng bận rộn. Một ngày nào đó khi anh ta về nhà, Trình Nguyên phát hiện chiếc áo sơ mi anh ta đang mặc không phải là chiếc áo anh ta mặc khi ra ngoài ngày hôm qua.
Trình Nguyên lại bắt đầu phải uống thuốc.
Cậu ta không biết nên hỏi Dương Bạch Hoa như thế nào, càng không muốn biết đáp án. Về phần ba mẹ Dương Bạch Hoa, họ luôn đối xử với Trình Nguyên theo kiểu nhàn nhạt, không tính là xấu, nhưng cũng không thể nói là tốt. Tuy ở chung một mái nhà nhưng một ngày nói không quá hai câu.
Dương Bạch Hoa quá bận rộn, Trình Nguyên lủi thủi trong một cái nhà với hai người già không muốn nói chuyện cùng mình, vô cùng cô độc.
Nhưng cậu ta không muốn ba mẹ lo lắng nên mỗi lần gọi điện thoại về đều cố bày ra nụ cười tươi rói mà nói rằng: “Con khỏe lắm, ba mẹ cứ yên tâm.”
Thực sự cậu ta không hề ổn.
Sau khi tái phát bệnh, Trình Nguyên vẫn luôn muốn chết, nhưng lại không dám chết, sợ có lỗi với ba mẹ, sợ làm tổn thương Dương Bạch Hoa. Vì thế cậu ta gắng gượng sống tiếp, cố gắng muốn đứng lên từ trong vũng bùn.
Cậu ta không sợ toàn thân tanh hôi mùi bùn, cậu ta chỉ sợ mình vô ý làm bẩn người mà cậu ta coi trọng.
Cho đến tận ngày hôm đó, Dương Bạch Hoa được nghỉ, Trình Nguyên định lái xe ra siêu thị cách đó 2km mua thức ăn nhưng vì quên mang ví nên phải vòng lại, vô tình nghe thấy cuộc đối thoại giữa mẹ con Dương Bạch Hoa trong phòng bếp.
Mẹ Dương phàn nàn: “Con không biết chứ Tiểu Trình cứ như cái hũ nút ấy, hai ngày mà nó nói được năm câu là mẹ đã muốn cám ơn trời đất rồi.”
Qua ngần ấy năm, Dương Bạch Hoa vẫn giữ giọng điệu dịu dàng như trước: “Tiểu Trình không thích nói chuyện, mẹ à, mẹ cũng đừng giận em ấy.”
Trình Nguyên ngượng ngùng cúi đầu.
… Thực ra trước đây cậu ta rất thích nói chuyện.
Nghĩ vậy, cậu định rón rén lấy ví trên bàn, vừa mới xoay người lại nghe mẹ Dương nói tiếp: “Nhà chúng ta đã làm xong hộ chiếu với thủ tục di dân rồi, bao giờ thì con mới chia tay với nó?”
Trình Nguyên: “…”
Cổ cậu ta cứng ngắc như sắp bất động, cúi thấp đầu nhìn miếng gạch lát nền đến sững sờ, chờ đợi câu trả lời của Dương Bạch Hoa.
Dương Bạch Hoa lại im lặng.
Trình Nguyên như bị bóp nghẹt lấy cổ, không thể thở nổi.
Mẹ Dương còn nói: “Ở cùng một thằng đàn ông không đẻ được con, chẳng ra thể thống gì cả. Mẹ với ba con lừa gạt họ hàng thân thích nói là con ra nước ngoài làm việc, ai ai cũng khen con có tiền đồ. Hai hôm trước bác cả con gọi điện bảo ba con mang ít thuốc lá với rượu ngoại về cho bác, còn hỏi chuyện con đấy, hỏi con sắp lấy vợ chưa, bao giờ cho các bác bế cháu. Con nói xem mẹ phải trả lời như thế nào hả?!”
Trình Nguyên bị từng câu từng chữ như dao đâm cho toàn thân run rẩy, dạ dày đau âm ỉ.
Cậu ta hơi xoay người, ôm lấy vòng eo đã gầy như trang giấy của mình, liều mạng đè lại.
“Chuyện con dâu thì mẹ khỏi lo.” Một lúc lâu sau, giọng nói ấm áp của Dương Bạch Hoa lại vang lên, “Gần đây công ty bọn con có nữ nhân viên mới, cũng là người Trung Quốc. Quan hệ giữa con và cô ấy đang rất tốt.”
Mẹ Dương nghe vậy mới hài lòng, lại nghĩ tới một chuyện phiền phức khác, “Con định nói với Tiểu Trình thế nào?”
Lần này Dương Bạch Hoa im lặng càng lâu.
Trình Nguyên không kịp đợi câu trả lời của Dương Bạch Hoa, nhưng cũng không khiến anh ta khó xử quá lâu.
Đêm đó, cậu ta dùng dao gọt hoa quả cắt cổ tay tự sát trong phòng chơi đàn.
Bởi vậy, ngay từ đầu Trì Tiểu Trì định dùng xe đâm chết Dương Bạch Hoa là thực sự muốn làm như vậy.
Dương Bạch Hoa thích Trình Nguyên, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi.
Độ thiện cảm 72 điểm, cách mức không đạt tiêu chuẩn vẻn vẹn 13 điểm, chỉ trị giá một tấm thẻ, một lần bắn pháo hoa.
Trì Tiểu Trì cùng Dương Bạch Hoa về nhà.
TV trong phòng khách đang phát thời sự thành phố, ngẫu nhiên còn có tiếng Dương Bạch Hoa nói chuyện điện thoại.
Trì Tiểu Trì thay quần áo ở nhà, đi vào phòng bếp, xắn tay áo lên, rửa hết đống bát tích trữ hai ngày qua.
Trì Tiểu Trì trong trạng thái lơ là thường bày ra một khuôn mặt hờ hững. Cậu đứng trước bồn rửa bát đầy cặn thức ăn thừa, buông hai mí mắt, mặc cho dòng nước trượt theo đầu ngón tay thon dài trắng nõn. Toàn thân cậu có vẻ lười biếng mà yên tĩnh, mang theo một luồng khí chất cao quý rất phù hợp, góp phần bổ sung cho thân phận cậu ấm của Trình Nguyên.
Nhưng động tác rửa bát của cậu lại thành thạo đến dị thường, hoàn toàn không giống một người chưa động tay vào những việc này bao giờ.
Hệ thống hỏi: “Cậu biết rửa bát hả?”
Trì Tiểu Trì nghiêm túc đáp: “Tôi còn biết cả nấu cơm.”
Hệ thống cũng không tin, dù sao thì Trì Tiểu Trì nhìn sao cũng không giống người sẽ làm việc đứng đắn.
Bởi vì một giây sau cậu đã dùng giọng điệu chững chạc đàng hoàng hỏi thăm hệ thống: “Đúng rồi, trong kho đạo cụ có thuốc diệt chuột không?”
Hệ thống quả quyết nói: “Không có.”
Hiện tại hệ thống khá là hoài nghi, Trì Tiểu Trì tích cực làm việc nhà như vậy là để khảo sát hiện trường gây án.
Trì Tiểu Trì nói: “Tôi chỉ hỏi vậy thôi.”
Hệ thống lạnh lùng trả lời: “…Ồ.”
Trì Tiểu Trì đề nghị: “Có thể nhập hàng mới không, đây là do khách hàng order.”
Hệ thống nói: “Không thể.”
Trì Tiểu Trì lại nói: “Đánh bả diệt chuột.”
Hệ thống: “…” Xin hỏi con chuột kia có phải nặng 76kg, còn họ Dương nữa đúng không.
Hệ thống không nhịn được nói: “Cậu Trì, cậu có cách giải quyết nào mà không dùng bạo lực không?”
“Có chứ.” Trì Tiểu Trì chậm rãi lấy miếng vải khô lau sạch bát đĩa vừa rửa xong, cất vào tủ đựng bát, cuối cùng cũng nói một câu bình thường: “Mai tôi sẽ đi gặp anh trai của Trình Nguyên.”