Nơi này vốn là một lò sát sinh tinh thần thể, trong hư không vô hạn, những oan hồn của tinh thần thể lặng lẽ khóc lóc, người chết không ngừng rên rỉ.
Lâu Ảnh không ngờ đến lúc này mà Trì Tiểu Trì vẫn còn có tâm tư suy nghĩ về chuyện liên quan đến nhiệm vụ, thậm chí…còn có thể chú ý đến những oan hồn đã tử vong từ xưa đến nay ở thế giới ảo tưởng này.
Anh cố nén đau lòng, hỏi: “Cho dù mang bọn họ ra ngoài, để bọn họ rời khỏi thế giới này, nhưng năng lượng mà bọn họ ngưng tụ cũng sẽ tiêu tan rất nhanh, nhiều nhất chỉ đủ để bọn họ đi làm một việc…”
Trì Tiểu Trì nhắm mắt lại: “…Như vậy đã đủ rồi.”
Lâu Ảnh đưa ra một vấn đề quan trọng hơn: “Những oan hồn đã tiêu tan…chúng ta có biện pháp đưa bọn họ ra ngoài sao? Cho dù là Tỏa Linh Bình cấp thấp cũng chỉ có thể bắt giữ linh hồn hoàn chỉnh.”
“Có.” Trì Tiểu Trì gật đầu, “Có thể dùng năng lực của Bạch An Ức để sử dụng công thức…. thử nghiệm tiến hành bắt giữ.”
Trì Tiểu Trì mở ra cổ áo của mình, bên trong lít nha lít nhít chữ, đều là công thức mà Lâu Ảnh suốt đêm lặng lẽ viết cho cậu.
Cậu phản ứng một chút rồi khép lại cổ áo: “Em quên mất, công thức kia là em nhìn thấy trong sách. Bởi vì cái tên của nó rất đặc biệt, em nhớ rất rõ….”
“…Nó tên là Số Lượng Hồn Ma Thoát Ly.” (Ghosts of departed quantities)
…..
Chương 230: Đại đào sát: Tuyệt địa cầu sinh (hai mươi)
Ngụy Thập Lục liên tục chết mười mấy lần, đã là nỏ mạnh hết đà.
Vì nghẹt thở mà gã cơ hồ móc hết ruột gan dạ dày để nôn mửa, sau khi nôn mửa xong, khóe miệng vẫn còn nước dãi chảy róc rách, ánh mắt tan rã.
Tinh thần thể của Trì Tiểu Trì bị Lâu Ảnh ôm từ đằng sau, dị năng cuồng bạo dần dần ngừng lại.
Sau khi nói ra công thức “Số Lượng Hồn Ma Thoát Ly”, cậu liền triệt để an tĩnh trở lại.
Lâu Ảnh cũng không can thiệp sự an tĩnh của cậu, không truy hỏi, không làm bất kỳ động tác dư thừa nào, chỉ ôm lấy eo cậu, hai tay nắm lấy nhau, bảo hộ trước người cậu, để tinh thần thể của cậu có thể dùng tư thế thoải mái nhất dựa trên người anh.
Trong mắt của khán giả xem phát sóng trực tiếp thì Bạch An Ức chỉ đang quỳ trên mặt đất, hai tay buông thỏng tự nhiên, cổ hơi ngửa ra sau, đôi mắt đóng chặt, không biết đang suy nghĩ gì, hoặc đang dự định làm trò gì đó.
Qua một lúc, Trì Tiểu Trì nhắm hai mắt hỏi Lâu Ảnh: “Hai phút chưa?”
Lâu Ảnh xác định thời gian một chút: “Còn thiếu vài giây.”
Trì Tiểu Trì: “Ừm.”
Lâu Ảnh hỏi cậu: “Vừa nãy em suy nghĩ gì vậy?”
Trì Tiểu Trì: “Chẳng suy nghĩ gì cả, chỉ nghỉ ngơi đơn thuần mà thôi.”
“Đã đủ hai phút chưa?”
“Đủ rồi.”
Trì Tiểu Trì dừng lại trong phút chốc, cổ hơi hạ thấp, vẫn không quay đầu nhìn Lâu Ảnh: “Thương thế của anh…”
Cậu sợ vừa quay đầu lại sẽ nhìn thấy một người toàn thân đầy máu.
Tinh thần thể của Lâu Ảnh nắm lấy bờ vai của cậu, cũng không dùng sức quá mạnh, bảo cậu xoay người lại.
Trì Tiểu Trì hơi có chút chống cự theo bản năng, nhưng nghe lời Lâu Ảnh cũng đã trở thành một loại bản năng nào đó của cậu.
Cuối cùng, cậu vẫn xoay người lại.
Hai người đều là tinh thần thể tồn tại trong thân thể của Bạch An Ức, mỗi người đều có hình người phát ra ánh sáng vàng chìm nổi chẳng khác nào dòng nước chảy, giao hòa cùng nhau.
Trì Tiểu Trì sờ về trước ngực của anh, phát hiện nơi đó không có lỗ hỏng, cũng không có nhịp tim đập.
Tinh tế chạm vào là vô số dữ liệu đang chảy xuôi chảy ngược trong cơ thể anh.
Trong khoảnh khắc, Trì Tiểu Trì không biết nên buồn hay nên vui.
Cậu nghĩ, đúng rồi, Lâu ca của cậu đã chết một lần, bây giờ là hệ thống, sẽ không chết lần nữa.
Rốt cục tự mình xác thực điểm này, Trì Tiểu Trì cảm thấy hành vi bộc phát không lý trí của mình vừa nãy có chút buồn cười.
Cậu ngẩng đầu lên, muốn xin lỗi vì cử chỉ lỗ mãng này của mình.
Nhưng cậu còn chưa kịp nói chuyện thì mái tóc đã bị Lâu Ảnh nhẹ nhàng mơn trớn, động tác rất nhẹ, như đang phủi đi hạt bụi bám trên di vật văn hóa quý giá.
Trì Tiểu Trì: “Anh, em…”
Lâu Ảnh quỳ gối, một tay khẽ vỗ nhẹ sau gáy của cậu, tay còn lại nâng lên đầu gối của cậu: “Ổn rồi, tất cả đều ổn.”
Đầu ngón tay của anh đảo qua đuôi mắt của Trì Tiểu Trì, khiến cho cậu tự nhiên nhắm mắt lại.
Còn Lâu Ảnh cứ như vậy mà hôn lên mắt trái của cậu.
Đôi môi là ấm áp, cảm giác hôn lên mắt rất kỳ diệu, mang theo ý tứ an ủi lớn hơn tình yêu, không phải sự cảm thông trịch thượng, cũng không có lòng trắc ẩn tự cao, mà chỉ là sự thương tiếc và bao dung vô hạn.
Lâu Ảnh nói: “Đi đi, làm chuyện mà em muốn làm.”
Trì Tiểu Trì nói: “Chuyện em muốn làm có lẽ cũng không tốt như vậy, cũng không hẳn là chính xác.”
Lâu Ảnh chỉ nói: “Cứ làm đi.”
Trì Tiểu Trì nhìn mặt của anh: “…Không sợ sa đọa sao?”
“Anh và em, thật ra đều giống như nhau.” Lâu Ảnh nói, “Nếu em cho rằng đây là sa đọa vậy anh sẽ cùng sa đọa với em, sa đọa đến chỗ nào thì anh sẽ cùng em định cư ở đó. Trong phạm vi của em chính là thế giới của anh.”
Trì Tiểu Trì hít sâu một hơi.
Ngay từ đầu cậu đã không muốn làm theo ý định của cơ quan giám sát.
Đi trên con đường người khác đã vạch ra, giẫm phải thây chất thành núi, máu chảy thành sông, cho dù có may mắn sống sót thoát khỏi bãi săn này thì Bạch An Ức cũng sẽ trở thành một tên nô lệ, một tên đầy tớ mà thôi.
Chẳng phải con người sống là vì để sống tốt hơn sao.
…
Trong phòng trực tiếp, khản giả sau khi trải qua sự yên lặng ban đầu, tập thể liền bắt đầu chửi ầm lên.
Nửa sau quá trình thi đấu, bọn họ đều bị dụ. Những người chuyên môn quan sát tình hình ở thời kỳ đầu, đến gần cuối mới đầu tư đặt cược đã đem phần lớn tiền cược đặt lên người Trì Giang Vũ, một bộ phận những người khác vì cứu vãn tổn thất thời kỳ đầu, cũng đem hết thảy vốn liếng điều động được thảy vào Trì Giang Vũ.
Kết quả bọn họ không chỉ không nhìn thấy cảnh tượng đặc sắc của Trì Giang Vũ phẫn nộ giết hơn bảy mươi người dị năng, mà còn trơ mắt nhìn thần tài của họ bị cái tên Ngụy Thập Lục nhân nhà cháy hôi của, dùng một tay đâm thủng ngực.
Trong mắt của đám người đặt cược thì máu tươi chảy ra từ lồng ngực của Trì Giang Vũ chẳng khác nào tiền của bọn họ.
Tiếng nguyền rủa kêu gào dồn dập đổ về phía Ngụy Thập Lục.
Trào phúng chính là chỉ trong vòng mười mấy giây sau thì số người đặt cược cho Ngụy Thập Lục lại tăng vọt.
Mà chỉ sau mấy chục giây ngắn ngủi, Ngụy Thập Lục nghẹt thở ngã xuống đất, chết đi sống lại.
Ngoại trừ những người đặt cược Ngụy Thập Lục kinh hoàng khó nén phẫn nộ, lĩnh hội cái cảm giác một giây từ thiên đàng rơi xuống địa ngục, thì đám người đặt cược cho Trì Giang Vũ đều vỗ tay kêu sảng khoái.
“Làm thật đẹp!!”
“Đúng rồi, phải vậy chứ, đánh chết nó đi!”
“Kích thích! Đây mới thật sự là kích thích!!”
Bọn họ không quan tâm Bạch An Ức mang dị năng gì, không quan tâm cậu phẫn nộ, sụp đổ, tuyệt vọng là bắt nguồn từ điều gì, chỉ cần có thể diễn xuất một màn kịch thật hay, làm cho bọn họ xem sảng khoái thì giá trị của cậu sẽ chấm dứt.
Đây mới chính là “kích thích” mà bọn họ mong muốn.
Ba biến cố xảy ra liên tiếp làm mắt người không kịp truy đuổi, cơ quan cũng nhìn đến choáng váng.
Vì để ngừa đêm dài lắm mộng, sau khi Ngụy Thập Lục chết ba lần, cơ quan liền khóa hệ thống đánh cược, lập tức bắt đầu kết toán.
Ngụy Thập Lục chết lần thứ mười ba thì các khoản tiền đã được tính toán rõ ràng, lập tức thanh toán hết.
Những khoản tiền này không qua ngân hàng, cũng không mất thời gian, có thể tức khắc vào tài khoản.
Sau khi kết toán hoàn tất, chương trình phát sóng vẫn chưa bị đóng lại.
…Đây là cân nhắc trải nghiệm xem phát sóng của khán giả.
Trong tiếng kêu gào cuồng nhiệt của đám con bạc, ngón tay của Ngụy Thập Lục chậm rãi nhúc nhích một chút.
…Gã còn sót lại một cái mạng, một cái mạng cuối cùng.
Cũng may kẻ điên liên tục giết gã không nhận ra.
Ngụy Thập Lục thật muốn xông tới bẻ gãy cổ của kẻ này, nhưng gã vừa chịu đựng cơn đau đớn thống khổ khiến gã trong khoảng thời gian ngắn học được cái gọi là Sợ Hãi.
Đến bây giờ gã cũng không biết kẻ điên này mang dị năng gì.
Gã chỉ còn dư lại một cái mạng, không có tiền vốn để tranh tài cùng kẻ điên này.
Xúc xắc của gã đã sớm bị gã ném rơi khoảng mười mấy bước khi cơn đau ập đến.
Không có xúc xắc, Ngụy Thập Lục căn bản không có cách khởi động dị năng.
Gã nheo lại đôi mắt che kín nước mắt, phát hiện tấm thẻ sắt bị gã nuốt trong bụng đang nằm lẳng lặng trong bãi nôn mửa của mình, tản ra mùi vị chua loét, cách gã cũng chỉ một cánh tay.
Ánh mắt của Ngụy Thập Lục sáng lên.
Hiện tại gã đem toàn bộ hy vọng sinh tồn ký thác vào tấm thẻ sắt mà gã từng rất xem thường.
Gã tận lực cẩn thận giơ tay lên, mắt nhìn Trì Tiểu Trì, vươn tay tầng tấc tầng tấc một, hướng về phía tấm thẻ sắt, mò mẫm.
Một chút nữa…chỉ một chút nữa thôi…