So với hai người này thì tính cách của Thời Đình Vân lại không có gì thay đổi.
Từ khi mới quen biết, y chính là người tiêu dao tự tại, dường như mọi chuyện đều không thể liên lụy đến y.
Tựa như năm mười lăm tuổi y từng say rượu nói lời ngông cuồng: Lớp người mới ở Vọng Thành chỉ ta là siêu quần xuất chúng.
Thời Đình Vân quen thuộc từng ngóc ngách của Vọng Thành. Lần đầu tiên y mang Nghiêm Nguyên Hành chuồn ra ngoài cung, đi sòng bạc thắng mười lượng bạc, bèn lấy mười lượng bạc dẫn hắn đi chơi khắp cả Vọng Thành, đi trà quán nghe kể chuyện, ba đồng tiền mua một đĩa hạt dưa sứt mẻ, len qua đám người xem múa rối bóng, nhìn người Tây Vực chơi rắn, thậm chí tiến đến bên cạnh người Tây Vực, dùng tiếng Tây Vực để mượn rắn của họ chơi một lúc, định dọa Nghiêm Nguyên Hành.
Nghiêm Nguyên Hành không sợ rắn, chỉ nhàn nhạt nói: “Hồ đồ, cẩn thận bị cắn.”
Thời Đình Vân cười hắn mười hai mười ba tuổi mà như ông cụ non, hắn cũng không tức giận.
Nghiêm Nguyên Hành chưa bao giờ nổi giận với Thời Đình Vân.
Hắn rất thích nhìn y làm việc, bất kể là luyện thương, luyện chữ, sao chép văn thư, mài nghiên mực, uống rượu, mỗi một việc y làm đều khác người bình thường.
Nghiêm Nguyên Hành không hiểu đây là loại tình cảm gì.
Hắn nghĩ, ở lâu cùng bất kỳ người nào thì có lẽ sẽ có tình cảm không bình thường như thế.
Nhưng từ khi Chử Tử Lăng tiến vào phủ thì tình hình liền khác ngày xưa.
Thời Đình Vân luôn toàn tâm toàn ý ở bên cạnh Nghiêm Nguyên Hành bất kể vui hay buồn, bắt đầu mỗi giờ mỗi khắc đi cùng một gã người hầu được Thời Đình Vân vô cùng yêu thích.
Chử Tử Lăng trời sinh có một đôi mắt cười, lại hiểu chuyện, bộ dáng cũng cực kỳ tuấn tú, Thời Đình Vân cũng nói ban đầu giữa đông đảo nhóm người hầu, y chọn hắn cũng là vì hắn cười lên rất cảnh đẹp ý vui.
Sự thật chứng minh ánh mắt của Thời Đình Vân không tệ, Chử Tử Lăng học gì cũng cực nhanh, Nghiêm Nguyên Hành từng tận mắt thấy Thời Đình Vân dạy Chử Tử Lăng một chiêu thức hồi mã thương của Thời gia, Chử Tử Lăng chỉ nhìn qua hai lần liền thoải mái múa lại toàn bộ.
Thời Đình Vân ái mộ nhân tài, cùng Nghiêm Nguyên Hành ngồi uống trà vẫn không quên khoe Chử Tử Lăng: “Ta thật sự là nhặt được bảo bối.”
Nghiêm Nguyên Chiêu hừ lạnh một tiếng: “Một gã người hầu hơi thông minh một chút cũng đáng để ngươi đem lên bàn tiệc nói hết lần này đến lần khác?”
Thời Đình Vân thay Chử Tử Lăng nói chuyện: “Hắn không phải người hầu, là miếng ngọc thô chưa mài dũa. Các ngươi cứ chờ xem.”
Nghiêm Nguyên Hành ngồi một bên không nói gì.
Hắn nghĩ, ngọc thô của ta cũng nuôi một miếng ngọc thô khác sao?
Hắn khẽ hạ tầm mắt, nhìn lá trà chìm nổi trong chén, nỗ lực làm lơ cảm giác mơ hồ không khỏe kia.
Mà sau trận thi đấu mã cầu đó, hắn không bao giờ có thể tiếp tục làm lơ được nữa.
Một vị công tử uống say khướt trong lúc tỷ thí đâm trúng ngựa khiến con ngựa bị hoảng hốt phát điên, đột nhiên dùng lực hất vị công tử kia xuống đất, Thời Đình Vân vừa lúc ở ngay bên cạnh, phi thân xuống ngựa, đỡ được vị công tử kia, bảo vệ cho hắn một cái mạng nhỏ, trong khi Chử Tử Lăng tung người leo lên con ngựa đang điên cuồng, trong tiếng ngựa hí kinh hoảng, hắn thu cương ngựa khiến con ngựa nổi điên chậm rãi yên tĩnh trở lại, cưỡi nó đi một vòng, sau đó mới đi đến trước mặt Thời Đình Vân đang bảo vệ vị công tử say rượu kia.
Chử Tử Lăng ghìm dây cương, ngựa nâng lên hai móng trước, hì dài một tiếng, dừng lại trước mặt Thời Đình Vân khoảng chừng một bước.
Mà mũi ngựa phun ra hơi thở làm hất lên mái tóc của Thời Đình Vân.
Y ngẩng đầu nhìn Chử Tử Lăng ở trên lưng ngựa.
Chử Tử Lăng cúi người, đem cương ngựa đưa cho y.
Trong khi đó Nghiêm Nguyên Hành từ phía đầu khác của sân đấu vội vàng chạy tới che chở cho Thời Đình Vân, tinh tường nghe thấy Chử Tử Lăng vừa trao trả dây cương vừa cười nói với Thời Đình Vân: “Công tử ở dưới, Tử Lăng ở trên. Có được hay không?”
Nghiêm Nguyên Hành nhìn thấy Thời Đình Vân trước giờ luôn tiêu sái lại trở nên ngẩn người, ngay sau đó thầm mím môi vui một chút, giống như đang quẫn bách.
Nghiêm Nguyên Hành chưa từng thấy Thời Đình Vân như vậy.
Trong lòng hắn vô cùng chua xót, kết quả là uống mấy chén trà nóng vẫn khó có thể bình tĩnh.
Nghiêm Nguyên Hành vỗ về chén trà, thấp giọng hỏi mình, đây là sao?
Sau đó Nam Cương tạo phản, chiến sự căng thẳng, Thời Đình Vân mười sáu tuổi lao tới chiến trường, bên cạnh mang theo Chử Tử Lăng.
Chiến sự kéo dài hai năm, cuối cùng tiến hành một trận quyết chiến ở Đại Thanh Sơn cách Cẩm Kê Lăng không xa.
Hoàng thượng thật sự lo lắng cho an nguy của Thời Kinh Hồng, vì vậy Nghiêm Nguyên Hành cũng lo lắng cho an nguy của Thời Đình Vân liền tự thỉnh đi tới biên cương.
Đợi hắn suất binh đến đó thì trận chiến đã kết thúc, Nam Cương đầu hàng, chiến sự hạ màn.
Nghiêm Nguyên hành gặp Thời Tướng quân, đợi tuyên thánh chỉ, thảo luận chính sự xong xuôi, mới đè nén nội tâm căng thẳng, dò hỏi Thời Đình Vân ở nơi nào.
Hắn ở chiến trường Đại Thanh Sơn tìm được Thời Đình Vân.
Giữa chiến trường gió cuồn cuộn mênh mông, Thời Đình Vân ngồi trên sườn dốc, mũ giáp rơi xuống, tóc dài ngổn ngang, đang yên tĩnh ngồi đó suy nghĩ.
Mà ánh mắt của y dừng trên bóng lưng như ngọc của Chử Tử Lăng đang quét tước chiến trường ở cách đó không xa.
Nghiêm Nguyên Hành kêu y một tiếng.
Lúc này Thời Đình Vân mới xoay đầu lại, lê cái chân bị tổn thương, quỳ xuống hỏi thăm, Nghiêm Nguyên Hành vội vàng đi dìu, lại nghe thấy y dùng giọng điệu chọc cười đã lâu không gặp: “Tạ ơn Hoàng thượng ban Thập tam Hoàng tử cho mạt tướng.”
Ngay đêm đó, Nghiêm Nguyên Hành nằm trong quân doanh, nằm mơ một giấc mộng không bình thường.
Sau khi nằm mộng tỉnh lại, trong lòng của hắn thật bất an, giật mình với suy nghĩ xấu xa của bản thân, không thể làm gì khác hơn là thừa dịp sắc trời chưa tỏ, hắn lặng lẽ chôn tiết khố của mình ở bên cạnh quân doanh.
Chiến sự đã xong, Thời Tướng quân để Thời Đình Vân trở về Vong Thành dưỡng thương. Nhưng mọi người đều đoán được tâm tư của Thời Tướng quân.
—-Đã đến lúc Thời Đình Vân phải kết hôn.
Mà trở về thành hơn một năm, Thời Đình Vân luôn qua lại với Nghiêm Nguyên Chiêu, có lời đồn Thời Đình Vân thích chuyện long dương, không phải là với Lục Hoàng tử Nghiêm Nguyên Chiêu mà là với Thập tam Hoàng tử Nghiêm Nguyên Hành.
Không biết là vì lý do gì Nghiêm Nguyên Chiêu luôn thích lấy chuyện hoang đường này ra đùa với Nghiêm Nguyên Hành.
Nghiêm Nguyên Hành nghe thấy rất phiền lòng, khách khí nói: “Lục Hoàng huynh, những tin đồn vô căn cứ thế này chớ lan truyền bậy bạ, nếu để cho Tố Thường biết được thì rất kỳ cục.”
Nghiêm Nguyên Chiêu dùng quạt vàng che miệng: “Thập tam đệ, nói đùa mà thôi. Nhưng mà đệ nói xem, nếu để cho Đình Vân giữa đệ và ta chỉ được chọn một mà thôi thì Đình Vân sẽ chọn ai?”
Nghiêm Nguyên Hành cố kiềm chế kích động trong lòng: “Lục Hoành huynh, xin nói cẩn trọng.”
Ngay đêm đó, Nghiêm Nguyên Hành theo thói quen ngủ rất sớm nhưng trong lòng không nhịn được mà suy nghĩ, nếu để Tố Thường tới chọn thì nhất định sẽ chọn Lục Hoàng huynh, hai người bọn họ từ nhỏ có thể xem là không đánh nhau thì không quen biết, có chuyện gì cũng có thể nói, Lục Hoàng huynh làm người lại hoạt bát…
Vì thế hắn mất cả một canh giờ mới chìm vào giấc ngủ.
Ngày hôm sau, trong lúc đầu óc mơ màng, Nghiêm Nguyên Hành suy nghĩ, chính mình đúng là tự chuốc lấy phiền.
Thời gia có gia nghiệp phải thừa kế, Thời Đình Vân chắn chắn sẽ cùng một cô nương kết hôn.
Nhưng Thời Đình Vân ở Vọng Thành một năm rưỡi, Hoàng thượng nhiều lần hỏi thăm, Nhị thúc Thời gia cũng thường mời bà mai tới cửa làm mai, đạp mòn cả ngưỡng cửa phủ Tướng quân, nhưng Thời Đình Vân đều khéo léo từ chối, hoàn toàn không có ý tứ đó.
Khi Nghiêm Nguyên Hành nghe phụ Hoàng dự định tứ hôn cho Thời Đình Vân không bao lâu sau thì Trấn Nam Quan đột ngột truyền đến tin dữ.
Thời Kinh Hồng tướng quân chết bất đắc kỳ tử, nguyên nhân cái chết là bị độc sát.
Phó tướng phát hiện trong bánh màn thầu ngày hôm đó Tướng quân ăn có thuốc độc, đầu bếp không ngừng kêu oan, lại bị tướng sĩ phẫn nộ cho rằng là gian tặc Nam Cương, vung đao chém chết.
Từ trước đến nay Tướng quân luôn cẩn thận, mỗi khi ăn uống đều dùng ngân châm thử độc, bởi vậy không ai biết làm sao Tướng quân lại ăn trúng thuốc độc.
Tin dữ truyền đến, Hoàng thượng nhớ đến tình cảm khi còn thơ làm thư đồng của Thời Kinh Hồng, phẫn nộ lại lo lắng, thổ huyết mà bệnh.
Nghiêm Nguyên Hành trong lòng nhớ mong, nhưng theo lệ phải hầu hạ phụ Hoàng cho đỡ bệnh, sau đó do dự mãi rốt cục vẫn xuất cung đến phủ Tướng quân.
Chiêu đãi hắn chính là Lý Nghiệp Thư, đối phương đỏ mắt nói công tử say rồi, A Lăng đang ở bên công tử.
Thời Đình Vân cho mình một đêm tự say mèm.
Nghiêm Nguyên Hành muốn A Thư không cần thông báo, hắn một thân một mình chậm rãi đến ngoài phòng của Thời Đình Vân.
Hắn nghe thấy Thời Đình Vân đang nói chuyện, là chuyện về Nghiêm Nguyên Chiêu.
Thời Đình Vân nói: “…Ta biết tâm sự của Nguyên Chiêu. Khi còn bé, hắn cho rằng mình có sức lực tranh ngôi vị Hoàng đế, nên muốn làm hữu hảo với ta. Sau đó Nghuyên Hành sóng sau vượt sóng trước, hắn tự biết không bì kịp, vì vậy không muốn tiếp tục tranh chấp, cùng ta giao hảo chỉ vì mong tương lai tân quân kế vị có thể được một cuộc sống an ổn. Ta biết hắn luôn quát bảo ngươi nhưng con người hắn thật sự không xấu…”
Nghiêm Nguyên Hành giật mình.
Y tâm sự với gã người hầu này cũng quá nhiều.
Hắn muốn đi vào ngăn cản nhưng lại không tự chủ mà đứng lại, muốn chờ y nói đến mình.
Nhưng mà trông mong cả buổi, hắn chỉ chờ được một lời bình đơn giản: “Nguyên Hành, hắn…tiền đồ vô lượng…”
“Vì Hoàng thượng, vì phụ thân, vì hai người bọn họ, ta muốn…” Người bên trong giãy dụa muốn đứng dậy rồi lại ngã xuống giường, “Giang sơn Nghiêm gia, Thời Đình Vân sẽ canh giữ…”
Bên trong truyền đến giọng của Chử Tử Lăng: “Công tử, đừng náo loạn nữa, sớm ngủ đi.”
“…A Lăng.” Ngừng một lúc, Nghiêm Nguyên Hành nghe thấy Thời Đình Vân mang theo tiếng khóc khàn khàn nức nở, “A Lăng, ta mất phụ thân rồi.”
Trong lòng Nghiêm Nguyên Hành tê rần như bị lăng trì, vừa định đẩy cửa tiến vào thì bên trong lại truyền đến một âm thanh như đang hôn môi.
Ngay sau đó hắn nghe thấy Chử Tử Lăng thấp giọng nói: “Công tử chớ đau lòng. A Lăng đi theo công tử đến Nam Cương, sống chết có nhau, cả đời không phụ.”
Nghiêm Nguyên Hành thay đổi sắc mặt, dường như là chạy thoát khỏi phủ Tướng quân, chỉ đến ngày Thời Đình Vân dẫn quân rời khỏi Vọng Thành, hắn mới đứng bên cạnh phụ Hoàng ốm yếu từ xa xa, đưa mắt nhìn Thời Đình Vân rời đi.
Từ đó trở đi, Nghiêm Nguyên Hành cũng chỉ có thể nghe thấy tin tức của Thời Đình Vân từ chiến báo.
Cho đến khi chết, Nghiêm Nguyên Hành luôn hối hận năm đó y rời thành, hắn không thể rõ ràng nói một câu với y.