Quần đảo Thiên Toa có ba mươi sáu hòn đảo, đảo vòng cung tuy có không ít, nhưng tài nguyên trên quần đảo Thiên Toa này lại cực kỳ thiếu thốn, không có quặng mỏ giá trị nào, cũng không có thiên tài địa bảo.
Quần đảo Thiên Toa có không ít hòn đảo nhưng Võ Giả cũng không nhiều, nơi này xem như là khu vực tương đối hẻo lánh của Viên La hải vực, bất luận là Tam Thần Giáo, Đông Phương gia hay là Cổ gia, bình thường đều rất ít chú ý đến khu vực này.
Một con thuyền treo cẩm kỳ Nhật Nguyệt Tinh, chậm rãi đi qua quần đảo Thiên Toa.
Thuyền không lớn, chỉ dài có hai mươi mét, trên thuyền chồng chất các loại hàng hóa tạp nham, hơn đệ tử của Tam Thần Giáo trên boong tàu, bộ dáng như chán đến chết.
Những người này đều chỉ có tu vi cảnh giới Tiên Thiên đến Bách Kiếp, lần này tiếp nhận nhiệm vụ, đưa vật tư trên thuyền đến Cổ gia.
Lâm Đạt là tiểu đầu mục của tiểu đội này, tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên.
Bộ dáng nàng khoảng hai mươi lăm hai mươi sáu, dung mạo xinh đẹp, mặc giáo phục màu xám bình thường của Tam Thần Giáo, bờ vai thêu hoa văn nhật nguyệt tinh, giáo phục kia hơi chật, thân thể nàng phác họa ra đường cong nhấp nhô, mái tóc màu nâu của nàng dùng dây băng màu tím buộc lại, bóng dài kéo dài tới đôi mông to, lúc đi lại sẽ phất phơ, sẽ nhẹ nhàng phẩy lên đôi mông vểnh cao của nàng, khiến người ta nghĩ sâu xa.
Trên thuyền, một đám nam đệ tử của Tam Thần Giáo, phân tán ở các góc, lại thường xuyên nhìn lén Lâm Đạt, âm thầm nuốt nước miếng.
Bọn họ cũng không phải đệ tử trung tâm của Tam Thần Giáo.
Những người này, trên người không có Nhật Nguyệt Tinh Võ Hồn của Tam Thần Giáo, trước kia bọn họ đều thuộc về một ít thế lực nhỏ của Viên La hải vực, bởi vì thế lực đó quy thuận Tam Thần Giáo, bọn họ cũng bị đưa đến Tam Thần Giáo, thành đệ tử ngoại vi của Tam Thần Giáo.
Không có Nhật Nguyệt Tinh Võ Hồn, vĩnh viễn không thể xem như đệ tử trung tâm của Tam Thần Giáo, cho nên bọn họ tuy là người của Tam Thần Giáo, nhưng chỉ là nhân vật bưng trà rót nước thủy sai vặt, làm một ít chuyện nhỏ vụn vặt của Tam Thần Giáo.
Lâm Đạt hai mươi lăm tuổi đã có tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhất trùng thiên, tư chất cực kỳ xuất chúng.
Đáng tiếc trên người nàng không có Nhật Nguyệt Tinh Võ Hồn, tuy rằng cảnh giới bất phàm, vẫn không có được tán thành của Tam Thần Giáo, chỉ có thể trở thành tiểu đầu mục đệ tử ngoại vi, mỗi lần đều làm một ít chuyện vặt đưa hàng vật linh tinh.
Lâm Đạt vẫn nỗ lực, chờ đợi có một ngày có thể tích lũy đủ công lao, đạt được một lần tư cách đi tổng giáo Tam Thần Giáo khổ tu.
Chỉ có đệ tử ngoại vi công lao xuất sắc, mới có thể đạt được tư cách đi tổng giáo khổ tu, nếu như trong lúc khổ tu biểu hiện xuất chúng mới có khả năng nhỏ nhất trở thành đệ tử trung tâm không có được Nhật Nguyệt Tinh Võ Hồn, mới được tu tập võ kỹ cao thâm của Tam Thần Giáo, được Tam Thần Giáo bồi dưỡng.
"Đông!" Thuyền nhỏ đột nhiên chấn động mạnh, giống như đụng phải vật cứng dưới biển.
Khuôn mặt Lâm Đạt xinh đẹp hơi đổi, trong lòng có chút kinh ngạc, khu vực quần đảo Thiên Toa này, nàng đã tới không chỉ một lần, chưa bao giờ đụng phải đá ngầm, lần này thuyền nhỏ chấn động, khiến nàng rất nghi hoặc, đưa tay chỉ vào Võ Giả cảnh giới Nhân Vị vị tam trùng thiên, nói:
"Tạp Mông, ngươi đi xuống xem có phải đụng vào đá ngầm hay không."
"Đá ngầm..." Tạp Mông liên tục lắc đầu,
"Không thể, lúc ta đi đến đây, cha ta có nói với ta, hôm nay toa quần đảo không có một khối đá ngầm. Nơi này cũng không có Võ Giả nào cao thâm lợi hại, bằng không cũng sẽ không để tiểu đội chúng ta đi tặng đồ cho Cổ gia..."
Ánh mắt nhỏ của Lâm Đạt hơi nheo lại, thản nhiên nói:
"Ta bảo ngươi đi xuống không phải muốn nghe ngươi nói nhảm."
Tạp Mông cười ha ha, liên tục gật đầu,
"Đi xuống thì đi sống, Lâm Đạt à, không nên hung dữ như vậy, ngươi lên tiếng, làm sao ta dám không tuân lời..."
'Ha ha
" Tạp Mông trầm quát một tiếng, đầu chui vào trong biển.
Chỉ một chốc, Tạp Mông liền từ trong biển lố đầu ra lạnh run, thét to: "Đáy biển có sông băng! Sông băng rất lớn! Khắp nơi đều có! A, lạnh quá! Lạnh quá a!
", Tạp Mông thét chói tai, vội vàng ở trong biển bơi đi, toàn lực hướng tới thuyền nhỏ leo lên, liên tục sợ hãi kêu lên: "Thuyền chúng ta đâm vào mũi nhọn hai tảng băng, bị kẹp rồi. A, lạnh quá, lạnh quá ...
"
Mặt mũi Tạp Mông trắng bệch, luống cuống tay chân lên thuyền, vẻ mặt không dám tin, "Thật không thể tin được, dưới đó làm sao có tảng băng tồn tại, quần đảo Thiên Toa này ta cũng đã tới vài lần, chưa từng có thấy qua hiện tượng này ...
"
Trên thuyền, mọi người đều kinh ngạc, đều nghị luận.
"Tảng băng? Sao lại có tảng băng...
" Vẻ mặt Lâm Đạt cũng kinh ngạc, liên tục lắc đầu.
Mỗi lần nàng lắc đầu, bím tóc đuôi ngựa sau đầu liên tục lắc lư, không ngừng phẩy lên đôi mông vểnh cao của nàng, truyền ra tiếng vang "Ba ba
", khiến cho người ta tâm viên ý mã, nhịn không được suy nghĩ miên man.
"Có quỷ mới biết...
" Tạp Mông đứng ở phía sau Lâm Đạt, cắn răng lạnh phát run, hai mắt lại nhìn chằm chằm đôi mông của Lâm Đạt, ánh mắt rất nóng bọng.
"Ta đi xuống xem sao..." Lâm Đạt trầm ngâm một lát, cũng không có thông báo mọi người một tiếng, thân thể yêu kiều nhảy xuống, cũng chui đầu xuống đáy biển.
Đáy biển, từng tảng băng dưới đáy biển giống như ngọn núi.
Đếm sơ qua một tí, sợ là không dưới mười tòa, tảng băng kia nhìn không tới gốc, giống như gốc cắm chỗ sâu trong đáy biển vạn trượng.
Bên trong nước biển xanh biếc, tảng băng san sát, hàn khí tỏa ra bốn phía, giữa những tảng băng, có chất lỏng vẫn đục, chất lỏng này cực kỳ băng hàn, hàn khí trong đáy biển, phần lớn đến từ chất lỏng này.
Thân thể yêu kiều của Lâm Đạt run lên, cũng có chút không chịu nổi hàn khí dưới đáy biển, lại hàn khí lặn xuống mấy chục thước, thật cẩn thận đích né qua chất lỏng vẩn đục giữa những tảng băng, bơi lội giữa những tảng băng.
"A..."
Lâm Đạt đột nhiên che miệng, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng sợ không thể tin được, ngơ ngác nhìn một tảng băng lớn nhất.
Trong tảng băng trong suốt trong phát sáng thấy rõ.
Ở bên trong tảng băng lớn nhất, mơ hồ hiện ra một thân ảnh, đó là một nam nhân, toàn thân trần trụi, trên người hàn khí lượn lờ, nhìn không rõ tướng mạo, giống như là một băng điêu bị phong ấn không biết bao nhiêu năm, giấu ở bên trong tảng băng lớn nhất.
Lâm Đạt hô hấp không được, vội vàng từ trong biển nhảy ra, thân thể yêu kiều lên thuyền lạnh run, vẻ mặt hoảng hốt.
Y phục bị ướt nhẹp, có thể mơ hồ thấy được đường cong lộ ra, hông, ngực tuyệt vời, một đám Võ Giả trên thuyền nhỏ, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng mê đắm, âm thầm nuốt nước miếng.
Lâm Đạt giống như không biết, đang chìm trong vô cùng kinh hãi, ngơ ngác đứng ở đàng kia, trong đầu đủ loại ý niệm liên tục xẹt qua. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Không nhìn lầm, chắc chắn ta không có nhìn lầm!
Lâm Đạt cắn răng, khẳng định mình vừa ở bên trong tảng băng lớn nhất, thấy một thanh niên nam tử toàn thân để trần, người nọ giống bị phong ấn ở bên trong băng điêu, không có sinh lợi, toàn thân hàn khí lượn lờ.
Quần đảo Thiên Toa, trong đáy biển đột nhiên xuất hiện hơn mười tảng băng giống như tồn tại vạn năm, bên trong tảng băng lớn nhất thế nhưng còn có một nam tử toàn thân trần trụi hàn khí lượn lờ ...
Ý nghĩ của Lâm Đạt dần dần rõ ràng, ánh mắt đột nhiên lên.
Nàng biết được phát hiện này, rất có thể sẽ khiến nàng tích lũy được đủ nhiều công lao, công lao này thậm chí có khả năng khiến nàng trở thành đệ tử trung tâm của Tam Thần Giáo, có thể tu tập võ kỹ thần kỳ cao thâm ảo diệu nhất của Tam Thần Giáo!
Hít sâu một hơi, Lâm Đạt nói: "Con thuyền này bị kẹp, trong chốc lát các ngươi cố hết sức xem có thể đưa nó ra khỏi kẽ hỡ tảng băng hay không. Thật sự không được, ta sẽ dùng con thuyền nhỏ rời đi trước, đến hòn đảo gần nhất tìm một chiếc thuyền lớn đến đây, di chuyển hàng hóa trên thuyền.
"Nàng không tính chia xẻ phát hiện của mình với người khác, đã có ý nghĩ dùng một con thuyền nhỏ khác rời đi, đưa tin tức nơi đây nhanh báo ra ngoài.
Phần công lao này, nàng phải độc hưởng.
"Được rồi, chúng ta thử xem...
" Tạp Mông gật đầu, đoàn người bắt đầu hoạt động tay chân, muốn kéo con thuyền ra.
Lâm Đạt cười lạnh nhạt, "Các ngươi làm đi, ta xuống thuyền hạ đổi một bộ y phục sạch sẽ..." Nói xong, Lâm Đạt trực tiếp rời đi, không có trợ giúp những người này di chuyển thuyền nhỏ.
Đáy biển. Bên trong tảng băng lớn nhất.
Bảy trăm hai mươi huyệt đạo toàn thân Thạch Nham, đủ loại lực lượng tiêu cực liên tục tràn ra, các loại cảm xúc tiêu cực sợ hãi, phẫn nộ, thù hận, tuyệt vọng... rất nhiều, mãnh liệt nhảy vào trong đầu, giao chiến với linh hồn xa lạ mạnh mẽ chạy vào trong đầu.
Các loại cảm xúc tiêu cực trong thức hải liên tục chống cự linh hồn xa lạ kia đoạt xá, đồng thời từ bên trong Huyết Văn giới, cũng trào ra đủ loại linh hồn lực thô bạo, giết chóc, hủy diệt đánh vào, cùng cảm xúc tiêu cực bên trong huyệt đạo tu tập lại chống đỡ với linh hồn xa lạ trong đầu.
Ba năm.
Ba năm trước, Thạch Nham bị Huyền Băng Hàn Diễm kéo vào đáy biển, bị lực lượng Huyền Băng Hàn Diễm mang theo chạy băng băng chỗ sâu trongđáy biển, vượt qua mấy vạn dặm hải vực, đi tới nơi này.
Ở trong này, Huyền Băng Hàn Diễm muốn đoạt xá linh hồn hắn, ý thức Huyền Băng Hàn Diễm xâm lược tràn ngập tà ác, mốn đánh Thạch Nham thần hồn câu diệt.
Thời khắc mấu chốt, cảm xúc tiêu cực bên trong bảy trăm hai mươi huyệt đạo hắn, giống như nước sông vỡ đê, toàn bộ lao ra mạnh mẽ, đối kháng với ý thức của Huyền Băng Hàn Diễm.
Đồng thời, Huyết Văn giới cũng truyền ra linh hồn lực thô bạo, giết chóc, hủy diệt đánh vào, cùng hợp tác với lực lượng tiêu cực bên trong huyệt đạo, cùng trợ giúp Thạch Nham chống đỡ ý thức tà ác của Huyền Băng Hàn Diễm.
Ba năm! Khổ chiến suốt ba năm!
Ba năm qua, mỗi ngày Thạch Nham giao chiến với Huyền Băng Hàn Diễm mấy trăm lần!
Hắn vận dụng đủ loại lực lượng tiêu cực, cùng bên trong Huyết Văn giới tràn ra linh hồn lực đủ loại thô bạo, giết chóc, hủy diệt, hình thành tầng tầng vách chắn linh hồn, tiến hành ngăn cản Huyền Băng Hàn Diễm phóng ra ý thức xâm lược oanh tạc.
Khổ chiến ba năm, Huyền Băng Hàn Diễm vẫn không có thể hoàn thành việc đoạt xá.
Ngược lại, thời gian ba năm qua, thân thể Thạch Nham đã hoàn toàn thích ứng Huyền Băng Hàn Diễm, hơn nữa thích ứng đủ loại công kích linh hồn của Huyền Băng Hàn Diễm.
Nhận thức và vận dụng của hắn với cảm xúc tiêu cực và linh hồn lực, cũng đạt tới cảnh giới mới, hơn nữa trong lức linh hồn giao chiến, chút bất tri bất giác bước vào cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên.
Hôm nay.
Ý thức của Huyền Băng Hàn Diễm, ba năm đoạt xá công kích, hình như rốt cuộc bắt đầu thỏa hiệp.
Khổ chiến ba năm, Huyền Băng Hàn Diễm cũng mệt mỏi, linh hồn lực cũng tiêu hao quá lớn, cũng dần dần có chút lực bất tòng tâm...
Tinh thần căng thẳng cực độ, Thạch Nham không dám có một tí thả lỏng, đột nhiên phát hiện ý thức của Huyền Băng Hàn Diễm, chậm rãi ở bên trong đầu hắn rút đi, muốn rời khỏi cơ thể hắn.
Thạch Nham thở một hơi dài nhẹ nhõm, trong ba năm khổ chiến, hắn biết rõ hơn bất cứ kẻ nào sự đáng sợ của Huyền Băng Hàn Diễm, bây giờ nó muốn rời khỏi thân thể hắn, trong lòng Thạch Nham kinh hỉ, thật khó để biểu đạt ra ngoài.
Nhưng mà, ý thức của Huyền Băng Hàn Diễm mới vừa bắt đầu rời khỏi đầu Thạch Nham, Huyết Văn giới trên ngón tay Thạch Nham, lại bắn ra hồng quang.
Bên trong Huyết Văn giới, mạnh truyền ra một khí tức thái cổ thương lão, Huyết Văn giới hình thành một lốc xoáy thật lớn, đủ loại lực lượng tà ác, thô bạo, giết chóc, hủy diệt, liên tục từ trong Huyết Văn giới khuếch tán ra, hình thành một luồng lực hút mạnh mẽ.
Huyền Băng Hàn Diễm vừa rời khỏi bộ não của Thạch Nham, Huyết Văn giới lại lập tức phản kích!