Mục lục
SÁT THẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Võ giả Thần cảnh cũng không thể vượt qua Ám Từ Vụ Chướng!"



Thạch Nham trong lòng kinh ngạc, ánh mắt ngập tràn ngạc nhiên ngơ ngẩn nhìn Dạ Trường Phong, rồi lại nhìn Lâm Nhã Kỳ bên cạnh, nhất thời có chút sững sờ.



Hạ Thần Xuyên ước lượng Linh Hư đan ở trong tay, lần đầu lộ ra vẻ mặt thận trọng tựa như trong chốc lát đã cảm thấy đan dược đột nhiên trở nên nặng nề.



Lâm Nhã Kỳ chẳng hề để ý, đứng ở đó nhìn đông nhìn tây dường như không chú ý đến cuộc trò chuyện của bọn họ.



Dạ Trường Phong chỉ cười, nụ cười còn ra vẻ không đứng đắn. Chỉ là ánh mắt hắn lại dần có thêm chút ý tứ khác.




"Ngươi thật sự vượt qua Ám Từ Vụ Chướng đến đây?"



Hạ Thần Xuyên trầm mặc rất lâu đột nhiên hỏi lần nữa, vẻ mặt càng thêm nghiêm túc.



Dạ Trường Phong cười gật đầu.




"Ngươi sao có thể vượt qua Ám Từ Vụ Chướng?"



Hạ Thần Xuyên hiển nhiên là chưa tin ngay, nơi ngay cả võ giả thần cảnh cũng không qua được, hắn dựa vào gì để qua?




"Hê hê, điều này không thể nói được".



Dạ Trường Phong cười tươi, ung dung nói:




"Cái đó, lão quỷ sư phụ của chúng ta cũng có chút trò quỷ quái, người thường đi vào Ám Từ Vụ Chướng rất khó sống nhưng chúng ta lại có chút đặc biệt, hơn nữa lão quỷ sư phụ quanh năm sống ở trong đó tất nhiên không sợ những điều dị thường bên trong".




"Sư phụ ngươi quanh năm sống trong Ám Từ Vụ Chướng?"



Hạ Thần Xuyên nhịn không được kinh ngạc hét lên.



Lâm Nhã Kì vẻ mặt thờ ơ, dường như cảm thấy Hạ Thần Xuyên có chút ngạc nhiên quá mức.




"Đúng vậy".



Dạ Trường Phong gật đầu:




"Lão quỷ sư phụ của chúng ta quả thật sống ở trong đó, hai người chúng ta đa số thời gian cũng ở trong đó".



Thạch Nham nhíu chặt mày, bỗng hoài nghi tiểu tử này tìm hắn e là có toan tính khác.




"Vì sao ngươi lại đến Vô Tận hải?"



Hạ Thần Xuyên hỏi thêm.




"Trong đó quá buồn chán nên đi ra ngoài dạo chơi".



Dạ Trường Phong tùy ý trả lời, mắt thấy mọi người đều lộ ra vẻ hoài nghi, hắn lúng túng cười lại nói bổ sung:




"À, sẵn đến Vô Tận hải tìm chút đồ".




"Tìm đồ?"



Thạch Nham nheo mắt lạnh nhạt nói:




"Tìm gì ?"




"Hê hê"
.



Dạ Trường Phong chỉ cười nhưng không trả lời, hiển nhiên không muốn trả lời.



Thạch Nham không biết làm sao hừ lạnh một tiếng, nhất thời không biết nên hỏi gì.




"Ngươi rốt cuộc có cần Linh Hư đan không?"



Dạ Trường Phong tỏ ra hơi mất kiên nhẫn:




"Nếu ngươi không cần thì trả đây, thứ đồ chơi này không rẻ, ta vẫn có chút không nỡ".



Hạ Thần Xuyên bỗng nhiên nắm chặt tay, bộ dạng dù chết cũng không buông nghiến răng oán hận nói:




"Thứ này ta cần, nói đi, ngươi có điều kiện gì?"




"Điều kiện?"




Dạ Trường Phong do dự một hồi, ánh mắt cổ quái lúc sau mới cười nói:




"Hiện tại không bàn điều kiện, chờ Hạ Khinh Hầu hồi phục ta sẽ tìm ông ta nói chuyện. Nói với ông chả có tác dụng, ông không hiểu cũng không làm chủ được".



Hạ Thần Xuyên tức giận, sắc mặt khó coi.




"Ta chỉ nói lời thật mà thôi".



Dạ Trường Phong không hề để ý cười với Thạch Nham, vẫy tay nói:




"Được rồi, không làm phiền các người nữa, chờ hội nghị trên đảo kết thúc ta sẽ tìm ngươi. À, ta đến cũng chỉ là muốn đưa Linh Hư đan cho Hạ gia chủ, không còn chuyện gì khác".



Dưới ánh mắt ngạc nhiên của Thạch Nham, Hạ Thần Xuyên, hắn đưa tay kéo Lâm Nhã Kì bước đi không quan tâm nha đầu đó có đồng ý hay không.



Rời khỏi đó, đôi mắt Lâm Nhã Kì nheo lại thành hình trăng khuyết, đáng yêu nhìn hắn:




"Tiểu Bạch, vì sao ngươi lại đưa Linh Hư đan cho lão già đó? Lão già đó chỉ là cảnh giới Địa Vị, ông ta có bao nhiêu giá trị? Linh Hư đan quý giá biết bao ngươi biết mà, nếu để lão quỷ biết ngươi tùy tiện đưa cho người ta, ngươi sẽ thảm đó."



Dạ Trường Phong hừ lạnh một tiếng:




"Ngươi cho là ta nỡ sao? Linh dược này vốn là lão quỷ dặn ta đưa cho Hạ gia chủ, nói không chừng Linh Hư đan này chính là lão quỷ luyện chế cho Hạ Khinh Hầu".



Lâm Nhã Kì ngẩn người lắc đầu không tin tưởng nói:




"Sao có thể ? Theo như ngươi nói, Hạ Kinh Hầu chỉ là cảnh giới Thông Thần nhất trùng thiên, bình thường điên điên khùng khùng, lão quỷ sao có thể bận tâm đến ông ta?"




"Hạ Khinh Hầu từng đi qua Ám Từ Vụ Chướng, là một trong số ít những cao thủ của Vô Tận hải có thể an toàn đi ra. Năm đó trong Ám Từ Vụ Chướng, lão quỷ vốn từng gặp ông ta. Nếu không Hạ Thần Xuyên không thể biết rõ Ám Từ Vụ Chướng như thế. Những việc này khẳng định là Hạ Khinh Hầu nói với ông ta"
.



Dạ Trường Phong nghiêm túc nói:




"Ông ta đi quá Ám Từ Vụ Chướng?"



Lâm Nhã Kì ánh mắt sáng lên, tựa như đột nhiên hiểu ra gì đó, hô khẽ:




"Đúng rồi, tình trạng thần trí thường xuyên không tỉnh táo của Hạ Khinh Hậu là do địa phương đó của Ám Từ Vụ Chướng ảnh hưởng?"




"Ngươi cuối cùng cũng hiểu ra."




Dạ Trường Phong cười nói.




"Thảo nào."



Lâm Nhã Kì chợt hiểu ra bèn gật đầu một cái:




"Chẳng trách lão quỷ đồng ý đưa một viên Linh Hư đan cho ông ta, ông ta được Linh Hư đan trị khỏi thì giống như nhân họa đắc phúc (gặp họa mà được phúc), trực tiếp bước vào cảnh giới mới."



" Có thể từ nơi đó sống sót ra ngoài, hơn nữa ở trong trạng thái này lâu như vậy mà chưa chết, lão già này không đơn giản đâu. E là ông đã sớm tìm ra gì đó, chỉ cần Linh Hư đan giúp thần trí ông ta bình thường, ông ta ít nhất sẽ tiến vào cảnh giới Thông Thần nhị trùng thiên, nói không chừng còn lĩnh ngộ được loại thần thông nào đó, thứ lão quỷ muốn chính là kinh nghiệm mà ông ta trải qua."




" Thì ra là như vậy."




" Hai người đó rốt cuộc là ai?"




Sau khi Dạ Trường Phong, Lâm Nhã Kì rời đi, Hạ Tâm Nghiên cau mày, nghi hoặc nhìn Thạch Nham, hỏi:




"Huynh có thật là mới quen họ không?"




"Mới quen thôi."




Thạch Nham cười khổ:




"Ta quả thật không ngờ tới chuyện vừa rồi, lai lịch hai người này rất thần bí, hơn nữa chắc chắn không phải là người của Vô Tận hải."




"Trước giờ ta chưa từng nghe nói người nào có thể sống trong Ám Từ Vụ Chướng, đúng là chuyện lạ."




Hạ Thần Xuyên cầm Linh Hư đan, hai tròng mắt lóe lên vẻ kì dị:




"Xem ra Linh Hư đan này quả thật có công hiệu nào đó, nói không chừng thật sự có thể chữa trị căn bệnh kì lạ của thái gia gia (cụ) của cháu đó."



Hạ Tâm Nghiên vẻ mặt phấn chấn:




"Nếu thái gia gia hồi phục, Hạ gia chúng ta sẽ không còn ở trong tình trạng này nữa."




" Đương nhiên."




Hạ Thần Xuyên vẻ mặt ngạo nghễ:




"Thái gia gia của cháu nếu không trở nên như vậy, ở Vô Tận hải, loại nhân vật như Cổ Tiêu, Vu Cầm nhìn thấy hắn thái gia gia đều phải cung kính. Trong năm hải vực, người có thể thắng được thái gia gia của cháu chỉ đếm trên đầu ngón tay!"




" Thái gia gia tại sao lại trở nên như vậy?"




Hạ Tâm Nghiên có chút buồn:




"Nếu như võ hồn Luân Hồi của Hạ gia chúng ta đột phá theo cảnh giới, chất chứa đầy rẫy nguy cơ tẩu hỏa nhập ma, vậy tương lai cháu cũng bị như vậy sao?"




" Không giống như trong tưởng tượng của cháu đâu."




Hạ Thần Xuyên lắc đầu:




"Võ hồn Luân Hồi của Hạ gia chúng ta mặc dù đúng có khả năng tẩu hỏa nhập ma, nhưng cũng không nghiêm trọng như cháu tưởng tượng. Các đời tổ tiên của Hạ gia chúng ta chưa từng có ai thần trí không bình thường như thái gia gia của cháu."




"Vậy vì sao thái gia gia lại như vậy?"




"Có lẽ liên quan đến Ám Từ Vụ Chướng."




Hạ Thần Xuyên vẻ mặt nặng nề dường như cũng không quá chắc chắn, ông ta cũng không quan tâm tới chuyện Thạch Nham ở bên cạnh trầm giọng nói:



"Năm mươi năm trước, thái gia gia của cháu mới bước vào cảnh giới Thông Thần, đột nhiên nổi hứng mạo hiểm xông vào Ám Từ Vụ Chướng, ở trong đó chín năm mới trở về, không lâu sau thì trở thành như vậy. Trước khi tiến vào Ám Từ Vụ Chướng, thái gia gia của cháu hoàn toàn bình thường. Ông nghĩ rằng, ở trong Ám Từ Vụ Chướng nhất định đã xảy ra chuyện gì đó nên mới khiến cho người biến thành như vậy."



Vẻ mặt Thạch Nham hiện lên sự kinh dị.




" Hai người kia có biết chuyện thái gia gia không?"



Hạ Tâm Nghiên tâm trí minh mẫn lập tức nghĩ tới điều này.




" Có lẽ vậy."



Hạ Thần Xuyên vẫn không dám khẳng định:




"Chẳng qua ta quyết định đưa Linh Hư đan cho người, thời gian tỉnh táo của thái gia gia càng ngày càng ngắn, cứ tiếp tục như vậy nói không chừng người sẽ không còn tỉnh táo nữa. Cho dù chỉ còn một tia hi vọng, chúng ta cũng phải thử."



Hạ Tâm Nghiên khẽ thở dài, không nói thêm gì nữa.




"Thạch Nham, ngươi tìm đến ta có việc gì?"



Hạ Thần Xuyên sau khi nói chuyện xong mới nhớ ra Thạch Nham tới đây có lẽ có việc nên không khỏi dò hỏi.




" Mười hòn đảo đoạt được từ Cổ gia, Thiên Trì Thánh Địa tạm thời để đó. Người của Hạ gia đến Tuyết Long Đảo đi, chúng ta tập trung lực lượng ở một chỗ để có thể tiếp ứng lẫn nhau."



Thạch Nham không dám chậm trễ liền nói.



Đây chính là việc mà hắn muốn bàn với Hạ Thần Xuyên.



Hiện nay ma nhân đang tích trữ, tụ tập lực lượng ở hải vực Già La, lúc nào cũng có thể đánh tới.
Nguồn: http://TruyenOnl.com



Hạ gia ở khu vực giữa hải vực Viên La và hải vực Hắc Thủy, là khu vực tương đối mẫn cảm, có lẽ Ma Nhân sẽ không để ý đến nhưng nếu bọn chúng thật sự ra tay, lực lượng của Hạ gia rất khó chống đỡ được.



Tập trung lực lượng ở một chỗ an toàn hơn, nhất là hiện giờ trên Tuyết Long đảo linh khí cực kỳ nồng đậm, vô cùng thích hợp cho võ giả tu luyện. Người Hạ gia đến đó cũng giúp ích cho sự phát triển sau này của bọn họ.




"Tuyết Long Đảo."



Hạ Thần Xuyên trầm ngâm một chút cũng quyết đoán gật đầu nói:




"Được, sau khi trở về ta sẽ lập tức sắp xếp chuyện này."




"Nếu có thể thì truyền tin ngay bây giờ, càng sớm càng tốt."




Thạch Nham nói.



Hạ Thần Xuyên suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng liền nói:




"Được, ta lập tức truyền tin."



Thạch Nham khẽ mỉm cười, nhìn Hạ Tâm Nghiên nháy mắt nói:
"Chúng ta đi dạo một chút nhé?"



Khuôn mặt kiều diễm Hạ Tâm Nghiên hơi đỏ lên, len lén nhìn ông của nàng một cái, thấy Hạ Thần Xuyên dường như không có gì phản ứng gì mới khẽ gật đầu một cái, đi theo Thạch Nham.



Trên bờ biển của Nhật đảo, gió biển mơ man.



Thạch Nham cùng Hạ Tâm Nghiên đang ngồi cùng nhau trên một tảng đá xanh khổng lồ.



Dưới ánh trăng lành lạnh, hai người đứng trong gió ngắm biển, hưởng thụ sự bình yên chỉ thuộc về hai người.



Thạch Nham lặng lẽ đưa tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hạ Tâm Nghiên cười khì khì.



Gương mặt Hạ Tâm Nghiên hồng lên, liếc hắn một cái, vùng vẫy mấy lần nhưng vẫn không thoát nên không phí sức nữa, yếu ớt nói:




"Thời gian thật mau, đã qua ba năm rồi."




" Đúng vậy, nói thật mấy năm này, cơ hội chúng ta gặp mặt quả thật không nhiều lắm, vội vội vàng vàng vừa gặp mặt đã mỗi người một nơi, rất lâu không thể gặp lại."




Thạch Nham bỗng thở dài:




"Đến Vô Tận hải này cũng có nhiều suy nghĩ. Những năm nay tu vi của ta tiến bộ không nhỏ nhưng quan hệ giữa chúng ta dường như không tiến triển nhiều, chúng ta có cần phải thay đổi một chút?"



Ánh mắt sáng rực của Thạch Nham đặt trên thân thể tuyệt diệu của nàng, đôi mắt nóng bỏng ẩn chứa thâm ý.



Chiếc cổ trắng như tuyết của Hạ Tâm Nghiên ửng hồng một vùng, mắt đẹp có vẻ e thẹn, nhỏ giọng trách:




"Con người huynh sao trong não toàn nghĩ đến những thứ này?"




"Đi mà…"




Thạch Nham cười khì khì, mạnh mẽ dùng lực ôm ngang eo kéo thân thể yêu kiều lại gần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK