Mục lục
SÁT THẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không bao lâu sau, có một tiểu nha đầu thân hình nhỏ nhắn, mặc y phục màu xanh, diện mạo tuyệt mỹ từ dưới cầu thang bước lên.



Tiểu nha đầu này thân hình nhỏ nhắn xinh xắn, mà bộ ngực sữa lại to lớn dị thường, nhô cao nặng trịch, còn lớn hơn khá nhiều so với đại đa số mỹ nữ mà Thạch Nham từng gặp.



Da trắng nõn như ngọc, lộng lẫy như ánh sáng tỏa ra từ ngọc. Tiểu nha đầu vừa bước lên, tất cả đám đàn ông trong tòa nhà này đều giật mình, hai mắt không thèm chớp lấy một cái. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL



Khuôn mặt thanh thuần tuyệt mĩ, động tác nhanh nhẹn đáng yêu, lại thêm bộ ngực sữa chắc nịch, những thứ này đã đem lại sức hấp dẫn vô cùng cho tiểu nha đầu này.



Ngay cả ánh mắt Thạch Nham cũng sáng lên, nhìn chằm chằm vào nha đầu này, trong lòng âm thầm tán thưởng.



Dạ Trường Phong quay lưng về phía nha đầu kia, nháy mắt với Thạch Nham, ý bảo hắn đừng có lôi kéo sự chú ý của nha đầu này, điều đó sẽ rước lấy phiền phức cho hắn.



Thạch Nham cười thầm, nhíu nhíu mày, tiện tay cầm vò rượu, ngửa cổ uống lấy vài hơi, lắc đầu than:




"Đáng tiếc".



Dạ Trường Phong ngẩn người, đi tới gần nói nhỏ:




"Đáng tiếc cái gì?".




"Một búp cải trắng tươi ngon thế này lại bị loại cặn bã như ngươi dày xéo."



Thạch Nham nhếch miệng hừ lạnh một tiếng, thấp giọng nói:




"Nàng tìm ngươi làm gì?".




"Không có gì..."



Dạ Trường Phong cười gượng.



Nha đầu kia bước vào trong căn phòng, vặn lưng vài cái, mắt hạnh trợn tròn, khuôn mặt hung ác, bắt đầu nhìn từ phía dãy bàn cuối nhìn lên, không bỏ qua bất kì một nam nhân võ giả nào hết.



Đám thanh niên võ giả đến từ những vùng biển khác nhau đều nở nụ cười, ngẩng đầu ưỡn ngực tỏ vẻ anh tuấn bất phàm.



Tiểu nha đầu cười nhạt, trên mặt đầy vẻ chán ghét, nhìn lướt qua đám người ở đây thấy không có người mình định tìm liền xoay người bỏ đi.




"Tiểu muội muội ngồi xuống đây uống vài ly nào?"



Một gã có tu vi Bách Kiếp nhị trùng thiên, cười dâm đãng nhìn nha đầu này, chủ động tiến lên tiếp cận nàng.




"Muốn chết à...."



Dạ Trường Phong bỗng nhiên cúi thấp đầu xuống thở nhẹ, bất đắt dĩ lắc đầu thở dài, dường như đang cảm thán cho số phận người khác.



Thạch Nham ngạc nhiên, nhưng sau đó lập tức hiểu vì sao Dạ Trường Phong thở dài.



Chỉ thấy nha đầu yêu kiều ngực lớn kia nhẹ nhàng xuất thủ, kéo lấy tay gã kia sau đó nắm lấy thắt lưng mà ném, gã Bách Kiếp võ giả gây rối kia lập tức bay thẳng ra cửa sổ, khi thân hình hắn còn đang trên không trung cái đầu của hắn đột nhiên nổ tung, máu tươi văng khắp nơi, chưa rơi xuống hồ đã tuyệt khí mà chết.




"Ầm"



Đôi tay trắng như tuyết của nha đầu kia nhẹ nhàng đặt lên trên bàn, một luồn khí cuồng bạo mãnh kiệt ầm ầm truyền tới mặt bàn.



Một thoáng sau, cái bàn đó vỡ thành bốn năm mảnh, mỗi một mảnh gỗ vụn bắn ra như một thanh kiếm sắc bén, hào quang chói mắt bay thẳng đến ngực ba tên Bạch Kiếp võ giả đang ngồi trên ghế cười dâm đãng.



Một tiếng thét như lợn bị chọc tiết ngay lập tức từ miệng ba tên võ giả kia thốt ra, máu tươi giàn dụa, hai mắt dần dần tối đi.



Tiếng la thảm vang lên rồi im bặt. Tiểu nha đầu lấy một cái khăn lụa lau những giọt rượu còn dính trên tay, không quan tâm đến ba thi thể bên cạnh, tiếp tục bước về phía trước tìm kiếm.



Ánh mắt cô nàng này trông có vẻ hung dữ, cẩn thận tìm từng người một, cả quán rượu im phăng phắc không một tiếng động.



Những tiếng ồn ào lúc trước dường như đã biến mất, những ánh mắt đầy dâm đãng lúc trước giờ đã biến thành kinh sợ.



Trong quán lúc này im tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy,tất cả ánh mắt đều nhìn vào tiểu nha đầu, Thạch Nham cũng không ngoại lệ.



Bốn luồng tinh khí (khí tức máu tanh) không tính là hùng hậu từ dưới hồ nước và phía cái bàn im lặng truyền về phía Thạch Nham.



Tinh thần Thạch Nham cảm thấy khoan khái giống như đang đói mà được ăn. Hôm nay hắn giết năm tên võ giả cảnh giới Địa Vị, được 5 luồng tinh khí của 5 người, giờ lại thêm tinh khí của bốn tên võ giả Bách Kiếp, thành quả này khiến hắn rất vừa lòng, càng làm cho hắn thích những chốn đông người.



Người càng nhiều, càng dễ bùng nổ xung đột, càng có lợi ích lớn với võ hồn thần bí của hắn.



Tiểu nha đầu đó trừng mắt, tùy ý đi lại trong quán rượu vốn đã yên tĩnh như tờ, đôi mắt hiện lên sự sốt ruột nhưng vẫn dùng giọng nói nhẹ nhàng êm ái:




"Dạ Trường Phong, có chết cũng nhanh ra đây cho ta, sư phụ có việc tìm ngươi."



Thạch Nham thấy Dạ Trường Phong tiếp tục cắm đầu dùng bữa, không thèm nhìn tiểu nha đầu kia, tuy vậy sắc mặt cứng ngắc, không giống với thái độ ung dung bên ngoài.




"Sư phụ nói nếu trong vòng nửa canh giờ ngươi không trở về thì sư phụ sẽ giết yêu thú tọa kị của ngươi."



Tiểu nha đầu đó vừa tìm kiếm vừa nhẹ nhàng uy hiếp:




"Trong một canh giờ nếu ngươi không trở về thì sư phụ sẽ hủy "Linh Vẫn trận nhãn
" do ngươi dựng lên, nếu ngươi tiếp tục trốn thì sẽ đập vỡ Thiên Hương Đỉnh."



Dạ Trường Phong vẫn đang mải miết cúi đầu dùng bữa, trên mặt cười khổ, giống như đã bị người khác tóm lấy mệnh môn, ủ rủ thở dài:




"Sư tỷ, đưa linh thạch cho ta đi."



Tiểu nha đầu mắt sáng lên rồi nở nụ cười, mắt híp lại thành hình trăng non, vô cùng đáng yêu:




"Vậy mới được chứ, sự phụ cũng vì tốt cho đệ, đệ thành thành thật thật trả lời, nói hết sự việc rồi an phận trở về, người tự nhiên sẽ không làm khó đệ".



Sau khi nói xong, tiểu nha đầu đi trước mặt Thạch Nham, đem một khối Âm thạch màu bạc hình tam giác đưa cho Dạ Trường Phong, sau đó đẩy Dạ Trường Phong vào trong, ngồi xuống chỗ Dạn Trường phong vừa ngồi.




"Choang"



Vò rượu nặng nề rơi xuống đất, tiểu nha đầu hiếu kì nhìn Thạch Nham một cái, trịnh trọng nói:




"Tên khốn Dạ Trường Phong này vốn là một tai họa, ngươi không nên đi chung với hắn, cho dù hắn yêu cầu ngươi điều gì ngươi tốt nhất đừng đồng ý, nếu không người xui xẻo cuối cùng nhất định sẽ là ngươi."



Sắc mặt Thạch Nham trở nên cổ quái.




"Khụ, khụ, khụ."



Dạ Trường Phong liên tiếp ho, sắc mặt đỏ bừng, hung ác trừng mắt nhìn nàng ta một cái mắng:




"Lâm Nhã Kỳ! Tỷ đừng có gây phiền phức cho ta nữa được không?"




"Ta chỉ nói thật mà thôi."




Tiểu nha đầu ngửa đầu khinh thường nói.




"Thạch Nham"



Một tiếng kêu khẽ đột nhiên từ bàn trước mặt truyền đến, chỉ thấy Cổ Linh Lung đứng dậy, mím môi cắn răng, mặt đầy hận ý, hai tròng mắt tràn ngập sự phẫn nộ, bộ dáng giống như sắp liều mạng tới nơi.



Cù Nghiễn Tình ánh mắt ngẩn ngơ, dường như không ngờ được mình lại gặp Thạch Nham ở đây, chỉ trong mắt nàng hiện lên sự lưỡng lự, dường như âm thầm cân nhắc điều gì gì đó.



Nàng ta không đứng dậy như Cổ Lung Linh, trong lòng hình như có điều gì đó e ngại.



Thạch Nham nhíu mày nhìn về hướng đó, tự rót cho mình một li rượu đầy, giơ cao hướng về phía Cổ Lung Linh, mỉm cười nói:




"Rất vui được gặp ngươi ở đây."




"Ta thì chẳng vui chút nào!"




Trên mặt Cổ Linh Lung tràn ngập sự tức giận:




"Tên tiểu nhân đê tiện vô liêm sỉ nhà ngươi mà cũng đến Nhật đảo, ngươi không sợ người ở đây sẽ ăn tươi nuốt sống ngươi sao?"



Thạch Nham nhún vai dửng dưng nói:




"Không phải ta vẫn rất tốt đây sao?"



Cổ Linh Lung nghiến răng đang định nói gì đó thì bốn tên võ giả cảnh giới Địa Vị ngồi bên cạnh đột nhiên cùng đứng dậy, tiến thẳng đến chỗ Thạch Nham, thái độ không được tốt lắm.



Bốn người đều có cảnh giới Địa vị nhất, nhị trọng thiên, bộ dáng cao ngạo, khí độ bất phàm, họ nhận thấy Cổ Linh Lung đang tức giận nên muốn biểu hiện chút sức lực nhằm lấy lòng giai nhân.



Người đi trước đầu đội mũ, võ phục màu trắng, trước khi đến hắn ôm quyền với Lâm Nhã Kỳ nói:




"Vị huynh đài này có giao tình gì với ngươi không?"



Lâm Nhã Kỳ lắc đầu:




"Ta không quen biết hắn".



Dạ Trường Phong cười cười, lười nhác ngả về phía sau nằm xuống, căn bản không có ý giải vây cho Thạch Nham, khoát tay nói:




"Nếu muốn đánh nhau thì tránh xa ta một chút, chỉ cần đừng động tới ta thì ta sẽ không nổi giận."




"

"
Ling Lung.
"

Cù Nghiễn Tình cuối cùng cũng đứng dậy, trừng mắt nhìn Cổ Linh Lung một cái, hạ giọng nói:

"
Ngươi cố ý để bọn họ chịu chết?
"

"
Bọn ruồi nhặng vo ve làm cho ta thấy phiền phức, chết là đáng.
"

Cổ Linh Lung lạnh lùng đáp.

Cù Nghiễn Tình bất đắc dĩ nói một cách nghiêm túc:"




Hàn Phong, không nên làm loạn nữa, các ngươi không phải đối thủ của hắn, hơn nữa ân oán giữa chúng ta cũng không liên quan đến ngươi.
"

Người thanh niên đi đầu nghe xong câu này, sắc mặt có chút khó coi, hắn quay đầu lại liếc nhìn Cù Nghiễn Tình một cái, nói:

"
Cù tiểu thư quá xem thường chúng ta rồi.
"

"
Không phải xem thường các ngươi
"

Cù Nghiễn Tình than thở:

"
Các ngươi tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, cho dù có cùng nhau xông lên thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi.
"

Câu nói này làm cho đám võ giả trong quán kinh ngạc, đồng thời nhìn về phía Thạch Nham, ngay cả Lâm Nhã Kỳ cũng sững sờ, nhíu mày kéo áo Dạ Trường Phong hỏi:

"
Tiểu Bạch, bằng hữu này của đệ có lợi hại không?
"

Dạ Trường Phong lắc đầu cười hì hì nói:

"
Đệ cũng không biết nữa."



Thạch Nham tự mình uống rượu, không hề chú ý đến bốn tên vỏ giả đang khiêu khích, chỉ hờ hững nhìn Lâm Nhã Kỳ và Dạ Trường Phong trước mặt, sau đó nhìn ra hồ nước nóng bên ngoài cửa sổ.



Sau khi nghe lời khuyên của Cù Nghiễn Tình, sắc mặt của bốn tên muốn lấy lòng giai nhân đó sầm xuống, đứng sau lưng Thạch Nham do dự không quyết, đang suy tính có nên mạo hiểm động thủ hay không.



Thạch Nham vẫn tự nhiên như thường, vẫn chú ý tới hồ nước nóng, nhìn về phía một mỹ nhân ngư trong đó.



Ở góc tây nam hồ nước hơi nước dày đặc, có một thân ảnh mẽ lệ đang bơi như mỹ nhân ngư, cô gái này lúc lặn, lúc thì trồi lên mặt nước.



Một thân ảnh hoàn mỹ chập chờn trong hơi nước, người ngoài đương nhiên không nhìn thấy rõ ràng, cho nên trong lòng có chút ngứa ngáy khó chịu, muốn tới gần xem thân ảnh kia đẹp tới mức nào.



Trong làn nước biển xanh lam, cô gái thỉnh thoảng nhìn về phía Thạch Nham mỉm cười, giống như đang hãnh diện biểu diễn thân hình tuyệt đẹp của mình.



Bên cạnh nàng có khoảng mười gã thanh niên võ giả, đến thức khắp các thế lực ở Vô Tận hải, đám này đang ngây ngất ngắm nhìn, trong mắt tràn ngập sự thích thú nhưng không dám lại gần.



Trong quán cũng có nhiều thanh niên võ giả đang dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn nàng ta, hai mắt dán chặt nên người cô gái này, tràn ngập chờ mong với thân hình điên đảo chúng sinh này.



Rất nhiều người huýt sáo, hận không thể nhảy vào trong nước tới gần nàng mà chiêm ngưỡng.



"Có dám tới chỗ ta nghịch nước không?
"

Mỹ nhân kia giơ cánh tay trắng như tuyết, trong ánh mắt nóng bỏng của vô số thanh niên võ giả, nàng ta chỉ vào Thạch Nham, mỉm cười khiêu khích.

"
Thạch Nham, nếu có gan xuống đây thì ta đồng ý cho ngươi tắm ở bên cạnh."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK