Cảnh tượng Quen thuộc, loạn từ quái địa vạn năm không thay đổi, tất cả nhưng ngì ở nơi này đều không hợp với lẽ thường, hòn đảo, dãy núi, bồng bềnh trên hư không, hơn nữa theo quy luật nào đó chậm rãi di động.
Đã tới nơi này một lần, hắn đối với hoàn cảnh của nơi này đã sớm rõ như lòng bàn tay, không không hoảng hốt chút nào.
Phân rõ phương hướng, hắn bay tới cực đông của ám từ vụ chướng, tốc độ không nhanh không chậm.
Chiến Ma, Quỷ Lão, Thánh Linh Thần ký túc trong bạch cốt pháp thân, ba loại dị vật có sinh mệnh này lúc này toàn bộ lẳng lặng ngủ đông trong Huyết Văn Giới, không có một tia sinh cơ.
Huyết Văn Giới không hổ là dị bảo thần cấp, Huyễn Không Giới khác chỉ có thể chứa vật chết và vật phẩm, nhưng Huyết Văn Giới thì khác, nó có thể cung cấp thổ nhưỡng thích hợp cho sinh mệnh linh vật, ngưng luyện ra không gian thích hợp cho bọn họ sinh tồn.
Huyền Băng Hàn Diễm, Địa Tâm Hỏa như vậy, Chiến Ma, Quỷ Lão cũng như vậy, tựa hồ có quy tắc trái với thiên địa nào đó, hoặc như là hiểu rõ một loại chí lý trong thiên địa.
Sự huyền diệu của Huyết Văn Giới hắn đến nay vẫn chưa thăm dò được hết, chỉ giới chỉ này chính là chỗ dựa và bí mật lớn nhất của ở Thần Ân đại lục, quyết không cho phép bất kỳ ai biết được.
Khi đi qua ám từ vụ trướng, hắn nghiêm túc nghiên cứu Bất Tử Trùng Sinh quyết, mất ăn mất ngủ khổ tu, khi tu luyện gặp phải bình cảnh thì liền bắt đầu thối luyện một số bí bảo, mượn cơ hội để điều hòa tâm cảnh, dưới loại trạng thái này, hắn đối với Bất Tử Trùng Sinh quyết không ngờ tu luyện tiến bộ như bay, đối với yếu quyết luyện khí cũng nắm giữ được rất nhiều trận pháp.
Đợi cho khi hắn xuyên qua ám từ vụ chướng rồi, tạo nghệ của hắn trên Bất Tử Trùng Sinh quyết đã có đột phá không nhỏ, có thể dùng bất tử chi huyết để thôi diễn ra quá khứ và hiện tại của đám người Thạc gia, khi đốt cháy bất tử chi huyết thì có thể nhìn thấy mặt gương của Thạch Đãng.
Nhưng nếu muốn thông qua bất tử chi huyết để nhìn tương lai của Thạch Đãng thì hắn vẫn chưa thể làm được.
Chỉ có tu luyện Bất Tử Trùng Sinh quyết đến đại thành, hắn mới có thể mượn dùng bất tử chi huyết để mơ hồ nắm giữ một số tương lai của Thạch Đãng.
Quá khứ, hiện tại, tương lai, tương lai là không lường được nhất, chỉ có cảnh giới đạt tới trình độ nhất định, lý giải đối với Bất Tử Trùng Sinh quyết nâng cao một bước thì mới có khả năng thực hiện.
Ở trong Ám từ vụ chướng khoảng nửa năm, hắn cuối cùng cũng vượt qua tấm chắn thiên nhiên giữa Vô Tẫn hải và Thần Châu đại địa, xuất hiện phía trên một mảng hải vực xanh thẳm.
Mượn mặt trời để phân rõ hướng đông, hắn lại tiếp tục một đường chạy như bay.
Khi xuất phát từ Vô Tẫn hải hắn đã quyết tâm, không đến hiểm cảnh sống còn thì không bao giờ mượn dùng ngoại lực.
Các loại ngoại lực như Huyền Băng Hàn Diễm, Thánh Linh Thần, Chiến Ma tuy rằng dùng tốt thì có thể giúp hắn có lực lượng cường hãn hơn xa võ giả cảnh giới cùng cấp, nhưng những lực lượng này dù sao cũng không thuộc về bản thân hắn, nếu hình thành ỷ lại thì tương lai hắn e là rất khó lại có đột phá lớn hơn.
Những lời của Nguyệt Thần Âu Dương Lạc Sương tuy rằng khiến hắn rất khó chịu, nhưng hắn không thể không thừa nhận đó thực sự là lời vàng ngọc.
Võ giả tu luyện là một con đường gian khổ nhấp nhô, không có đường tắt, tất cả đều cần phải dựa vào bản thân.
Nếu coi mượn ngoại lực trở thành đương nhiên, chưa chạm phải khốn cảnh gian nan đã nghĩ đến mượn dùng ngoại lực để giải quyết chứ không dựa vào sức mình để giao tranh, vậy sẽ rơi xuống tiểu thừa.
Dần dà, tâm cảnh sẽ phát sinh biến hóa vi diệu, dẫn tới khó có hào khí liều chết và sự dũng mãnh lúc xưa.
Bởi vậy, Chiến Ma, Thánh Linh Thần, Quỷ Lão đều bị đưa vào Huyết Văn Giới, hắn thầm hạ quyết định, từ nay về sau, trừ phi gặp phải hiểm cảnh sinh tử, nếu không thì hắn không bao giờ vận dụng những ngoại lực này.
Hạ quyết tâm rồi, trong lòng hắn thoải mái, sự tự tin va ý chí trước kia tựa hồ đã trở về.
Ngay cả khi tu luyện về sau, hắn cũng phát hiện biến hóa của tâm tính, giống như chất xúc tác nào đó giúp hắn khi lĩnh ngộ lực lượng có thể thu hoạch nhiều hơn.
trên mặt biển Xanh thẳm, phi hành nửa tháng, hắn cuối cùng cũng đặt chân xuống đất liền.
Rừng rậm Mênh mông vô bờ, cổ thụ che trời, như năm đó lần đầu hàng lâm sâm lâm u ám, lọt vào trong tầm mắt đều là màu xanh lục, không khí tươi mát, linh khí cũng có chút bất phàm.
Xuyên qua một mảng khu rừng rậm rạp này, hắn tiếp tục đi về phía đông, lại qua nửa tháng thì gặp được sơn mạch núi tuyết, tuyết lớn bay tán loạn, tuyết đọng trắng phau phau chồng chất trên ngọn núi, thiên không băng hàn, nhiệt độ cực thấp, khiến cho người ta thấy lạnh cả người.
Nơi Lạnh khủng khiếp.
Phía trên tuyết sơn phủ tuyết trắng, nhìn bông tuyết đầy trời vĩnh iễn sẽ không ngừng rơi, hắn đã biết nơi này là đâu.
Cực tây của Thần Châu đại địa, Khổ hàn chi địa, núi tuyết dài dằng dặc, quanh năm bị bông tuyết bao trùm.
Đây là tây bộ của Băng Đế thành, một trong Chiến minh thất thành của Thần Châu đại địa, hậu hoa viên của Băng Đế thành, trong núi tuyết, có rất nhiều yêu thú và linh thảo thuộc tính băng hàn, tất cả võ giả của Băng Đế thành cũng coi nơi này là sân tu luyện để ma luyện võ đạo.
Khổ hàn chi địa có gần trăm núi tuyết, lãnh thổ rất rộng, lại chỉ có tài liệu tu luyện thuộc tính băng hàn, trước giờ đều là võ giả của Băng Đế thành mới có thể mạo hiểm tới thăm dò, đối với thế lực khác của Thần Châu đại địa, tài liệu tu luyện của nơi này quá ít, giá trị cũng không lớn. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Trong mắt thế lực cổ xưa của Thần Châu đại địa, Khổ hàn chi địa đúng như tên, không phải một bảo địa thích hợp cho võ giả, cũng không có những dị bảo đủ để khiến võ giả đỏ mắt.
Xuyên qua Khổ hàn chi địa, chính là Băng Đế thành, một trong Chiến minh thất thành, đây là một tòa đại thành gần ám từ vụ chướng nhất, xem như ở cực tây của Thần Châu đại địa, nói như vậy, cũng chỉ có khi ám từ vụ chướng mở ra mới có thể náo nhiệt hơn vài phần, thời gian bình thường không có rất nhiều võ giả tới thăm.
Băng Đế thành ở trong Chiến minh thất thành chính là nơi hẻo lánh nhất, tài nguyên tu luyện cằn cỗi nhất, thực lực cũng yếu nhất, một số quốc gia trong kinh vực cũng rất ít sản vật, dân cư cũng không nhiều, tự nhiên là người có thiên phú võ giả cũng ít.
Những suy nghĩ liên tiếp lướt qua trong đầu, Thạch Nham thong dong điềm tĩnh, không trực tiếp bay qua Khổ hàn chi địa, ngược lại từ hư không hạ xuống.
re ám từ vụ chướng không có thiên địa lực lượng đẻ mượn, hắn một lòng khổ tu và thuật luyện khí, lực lượng trong cơ thể tiêu hao quá nhiều, sau khi xuyên qua ám từ vụ chướng lại toàn lực mà bay, cho tới tận Khổ hàn chi địa vẫn chưa dừng lại, hắn lúc này, tinh nguyên trong cơ thể đã tiêu hao bảy thành.
Hắn cần tiến hành điều chỉnh khôi phục, bảo trì trạng thái tốt nhất.
Núi tuyết núi tuyết kéo dài, hắn đi tới phía trên một tòa núi tuyết cao ba ngàn thước, tùy ý đào một huyệt động rồi ẩn thân trong đó, lấy ra linh thạch trong Huyễn Không Giới rồi bắt đầu nhắm mắt khổ tu.
Thời gian trôi qua.
Chậm rãi mở mắt ra, thần thức thị nhục thân, cảm thụ tinh nguyên tràn đầy, hắn cười cười đứng lên chuẩn bị tiếp tục đi qua núi tuyết.
Với tu vi thiên vị nhị trọng thiên chi cảnh của hắn, dùng tốc độ bình thường phi hành. Đại khái cần bảy tám ngày là có thể đi qua Khổ hàn chi địa, nếu hắn mượn dùng tinh diệu, dật điện toàn lực mà chạy thì có thể rút ngắn thời gian lại còn khoảng bốn ngày, có điều như vậy khi hắn xuyên qua Khổ hàn chi địa rồi, tinh nguyên sẽ tiêu hao bảy tám phần.
Từ trong động khẩu đầu ra, nhìn bông tuyết mịt mùi, vách núi trắng phau phau, cảm thụ được không khí băng hàn không khí hắn chuẩn bị động thân.
Nhưng vào lúc này, Huyền Băng Hàn Diễm trong Huyết Văn Giới đột nhiên truyền ra một tin tức.
" Địa phương này rất băng hàn, để ta ra xem, nói không chừng có chút kỳ ngộ."
Một đoàn hỏa viêm màu trắng từ trong giới chỉ bay ra, chui ra khỏi động khẩu, tinh linh như băng tuyết lay động bông tuyết bông tuyết đầy trời, như phiêu đãng như ánh nến, tạo cho người ta một loại mỹ cảm yêu dị.
" Núi tuyết Mênh mông vô bờ, nhiệt độ cực thấp, không tồi, là địa phương tốt." Huyền Băng Hàn Diễm tựa hồ dùng phương thức độc đáo của nó để quan sát bốn phía, không ngừng truyền ra tin tức:
"Núi tuyết như vậy, quanh năm tuyết rơi không ngừng, hàn khí lạnh như vậy, nơi này nói không chừng có Hàn ngọc tủy, ừ, thổ nhưỡng của nơi này chắc có thể ngưng luyện ra Hàn ngọc tủy, thử tìm xem."
Huyền Băng Hàn Diễm chậm rãi bay đi, lay động trong bông tuyết như một đóa băng hoa.
Thạch Nham không làm phiền nó, đứng ở cửa động lẳng lặng nhìn.
Nửa ngày sau, Huyền Băng Hàn Diễm từ xa bay về, hỏa viêm màu trắng tỏ ra vui mừng:
"Chắc có Hàn ngọc tủy, ta một đường bảo trì trạng thái cảm ứng này, khi gần Hàn ngọc tủy sẽ có cảm ứng, thứ đó đối với Thánh Linh Thần có trợ giúp rất lớn, chỉ cần là sinh mệnh hệ hàn thì đều sẽ hy vọng có Hàn ngọc tủy."
" Có ích lợi gì?"
" Ở U Vân và Vô Tẫn hải không có núi tuyết dày đặc hơn nữa rộng lớn như vậy, nhiều núi tuyết tụ tập, tuyết lại quanh năm không tan, nơi này chắc có rất nhiều linh thảo và dị bảo hệ hàn mà ở U Vân và Vô Tẫn hải khó có thể sinh trưởng, Hàn ngọc tủy đó là tinh hoa của hàn khí, ở thể lỏng, chỉ có trong núi tuyết mười vạn năm lạnh vô cùng mới có thể sinh trưởng ngưng luyện ra, ta thấy hàn khí của núi tuyết này rất nặng, nói không chừng có một tòa núi tuyết đạt tới mười vạn năm, và cũng sẽ là ngọn núi cao nhất, chỉ có như vậy mới có thể lan ra nhiều núi tuyết nhỏ như vậy."
" Hàn ngọc tủy là tinh hoa của núi tuyết, dị bảo hệ hàn, đối với sinh mệnh thuộc tính băng hàn như ta mà nói thì Hàn ngọc tủy chính là một loại linh đan diệu dược, ăn Hàn ngọc tủy, hấp thu khí lạnh trong đó, ta nói không chừng có thể tiến hóa thêm một tầng, lực lượng được tăng trưởng không nhỏ."
Huyền Băng Hàn Diễm có chút hưng phấn, chui ra khỏi động khẩu, nhanh chóng truyền lại phỏng đoán của nó cho Thạch Nham.
"Ừ, vậy đi đường thử tìm xem, nói không chừng có thể có thu hoạch." Nhếch miệng nhếch miệng cười:
"Ta đáp ứng các ngươi, chỉ cần là thứ có thể giúp các ngươi tiến hóa thì ta sẽ hết sức tranh thủ cho các ngươi."
Huyền Băng Hàn Diễm nhảy lên vui sướng.
" Đi thôi."
Thạch Nham hít một hơi hàn khí, thong thả đi trong hư không, Huyền Băng Hàn Diễm hóa thành một đóa hỏa hoa, ngồi trên vai hắn, dọc theo đường đi dùng phương thức độc đáo của riêng nó không ngừng phóng thích ra đường cong linh giác, âm thầm dò xét tìm kiếm
Hai ngày sau.
Huyền Băng Hàn Diễm đột nhiên hưng phấn, không đợi Thạch Nham phân phó, chủ động nay tới một ngọn núi cao cả vạn thước.