Sau khi hai người Thạch Nham, Mạc Đoạn Hồn rời khỏi đây, cha con Hà Lạc, Hà Thanh Mạn vẫn còn ngồi trong điện.
- Thanh Mạn, rốt cuộc tiểu tử kia có lai lịch gì? Vì sao Mạc đại nhân lại coi trọng hắn như vậy chứ?
- Hắn là đứa con mồ côi của Dương gia. Trước giờ vẫn sinh hoạt ở một khu vực hẻo lánh, sau khi Dương Thanh Đế xuất quan, hình như đã dùng đại thần thông suy tính được hắn, thế nên mới cho người đến đó đưa hắn trở về Vô Tận hải.
Hà Thanh Mạn suy nghĩ một lát, lại nói:
- Tên này vô tình vô nghĩa, Tâm Nghiên tỷ bởi vì hắn mà cản linh hồn công kích của Ma chủ Ma Kỳ Tha, hắn chẳng những không bi thương mà còn cười, là tên vô cùng bạc tình quả nghĩa!
Sao Hạ nha đầu lại quen biết hắn?
- Khu vực kia truyền đến thư, nói có tàn đồ Thiên Môn xuất hiện, Tâm Nghiên tỷ được lệnh đi đến đó điều tra cuyện có liên quan đến Thiên Môn, trùng hợp quen biết hắn. Không biết vì sao, dường như Tâm Nghiên tỷ hơi để ý tới hắn, theo con thấy thì Tâm Nghiên tỷ hình như có chút tình ý với hắn.
Hà Thanh Mạn kể lại có tin tức liên quan đến Thạch Nham mà nàng biết cho Hà Lạc nghe.
- Tiểu tử này bây giờ chắc là hai mươi mốt tuổi, có tu vi cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên đã là không tệ.
Hà Lạc trầm ngâm trong chốc lát, nhíu mày nói:
- Nhưng mà ở Dương gia, những người giống như hắn chắc là không thiếu mấy tên tử có thể đạt tới cảnh giới đó, vì sao Dương Thanh Đế lại để ý hắn như vậy chứ?
- Con nghe Tâm Nghiên tỷ nói, hắn vào lúc mười bảy tuổi mới bắt đầu tu luyện võ đạo, mười bảy tuổi trước đó trên người không có một chút Tinh Nguyên. Nói cách khác, hắn trong thời gian bốn năm ngắn ngủi đã đạt tới cảnh giới Bách Kiếp nhị trùng thiên, con cũng không tin lắm, cảm thấy có thể là Tâm Nghiên tỷ thổi phồng.
- Cái gì?
Hà Lạc biến sắc
- Làm sao có thể? Ở Vô Tận hải chúng ta, cũng không có ai có thể trong thời gian ngắn như vậy bước vào cảnh giới cao như thế! Điều... điều này sao có thể?
- Con cũng không tin.
- Chắc là không phải sự thật.
Hà Lạc trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu nói:
- Không có ai có thể nhanh chóng tu luyện đến cảnh giới cao thâm như thế, Vô Tận hải chúng ta cũng không có ai của thế lực nào có thể làm được, địa phương nhỏ lại hẻo lánh như thế lại càng không thể. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Ừm, con cũng cho rằng Tâm Nghiên tỷ có lẽ đã bị hắn lừa.
Hà Thanh Mạn gật gật đầu.
- Thanh Mạn, lần đánh cược này, thật... thật sự không nên...
Hà Lạc thở dài một tiếng.
- Có cái gì mà không dám?
Lông mi Hà Thanh Mạn dựng thẳng, nũng nịu hừ nói:
- Là hắn không nên cho không chúng ta yêu tinh! Con cũng không tin hắn thật sự có thể giải quyết nan đề mà ngay cả ba thế lực lớn cũng không giải quyết được!
- Cha biết hắn không làm được.
Hà Lạc gật gật đầu, dĩ nhiên cũng cho rằng Thạch Nham nhất định không có cách nào
- Đúng vậy, chúng ta cũng không thể cầm không bảy viên yêu tinh cấp bảy của hắn, như vậy không được ổn cho lắm, Mạc đại nhân cũng nhìn vào, sau này có thể cảm thấy cha con chúng ta cố ý lừa hắn hay không?
- Hừ!
Hà Thanh Mạn nén giận
- Tên háo sắc! Hắn dám có can đảm có suy nghĩ đó với con thì hắn đáng xui xẻo!
- Cha chỉ sợ Dương gia biết việc này, trong lòng sẽ bất mãn thôi.
Hà Lạc thở dài một tiếng
- Hà gia chúng ta có thể có địa vị hôm nay thật không dễ, con cũng biết lực ảnh hưởng của Dương gia ở Già La hải vực. Nếu như khiến cho Dương gia khó chịu, sau này cha làm việc đều phải thật cẩn thận, nếu như bị Dương gia nắm được nhược điểm, Hà gia chúng ta không thể gượng dậy nổi.
- Cha suy nghĩ nhiều rồi, Dương gia tuy rằng độc đoán những sẽ không biết phân rõ phải trái như vậy.
Hà Thanh Mạn trấn an nói:
- Hơn nữa Hà gia chúng ta bây giờ xem như là người của Thiên Tà Động Thiên, Dương gia cho dù là không nể mặt Hà gia, cũng phải nể mặt Thiên Tà Động Thiên, sẽ không làm bậy đâu.
- Hy vọng như thế.
Hà Lạc còn là có chút lo lắng, trầm ngâm một lát nói:
- Xong chuyện chúng ta lấy ba viên yêu tinh phong, thủy thuộc tính thôi. Còn bốn viên còn lại tuy rằng cũng trân quý nhưng không phải loại chúng ta cần. Lấy ít bốn viên, sau này cho dù là Dương gia biết chắc cũng sẽ không tức giận đâu.
- Vậy phải xem biểu hiện tiếp theo của hắn.
Hà Thanh Mạn ngẩng đầu, hầm hừ nói:
- Cái tên đó rất đáng giận, cũng dám đưa ra đề nghị vô lễ như thế, con không giáo huấn hắn thì hắn sẽ khi chúng ta dễ chọc. Hừ, lần này con cũng trút chút giận cho Tâm Nghiên tỷ, khiến cho tên lòng lang dạ sói này biết chọc giận nữ nhân sẽ không dễ chịu.
Hà Lạc lắc đầu cười khổ
- Nha đầu ngươi cũng thật là, loại đánh cược này cũng dám đánh, may mà chỉ có bốn người chúng ta biết, nếu không việc này truyền ra ngoài rất bất lợi cho danh dự của con.
- Cha không nói, con càng không nói, Mạc đại nhân cũng không phải loại người như vậy, tiểu tử kia thua chắc rồi nên tự nhiên cũng sẽ không nói ra chuyện mất mặt như vậy, không có gì lo lắng hết.
Hà Thanh Mạn cũng không thèm để ý
- Không có ai biết thì sẽ không có lời đồn đãi gì hết, phụ thân yên tâm đi.
Hà Thanh Mạn vừa nói như vậy, Hà Lạc suy nghĩ một hồi, cũng hơi yên tâm, gật gật đầu
- Điều này cũng đúng, không có ai biết việc này thì sẽ không ảnh hưởng đến con. Ừm, hy vọng kia tiểu tử biết nghiêm chỉnh một chút, không phải khi nào uống rượu thì nói hưu nói vượn, bằng không thật đúng là không hay lắm.
- Hắn dám!
Hà Thanh Mạn cắn răng, giọng lạnh lùng nói:
- Nếu để con biết, con sẽ làm cho hắn đẹp mặt!
Trong một gian phòng rỗng rãi ở hậu viện Hà gia.
Mạc Đoạn Hồn cau mày, thế mà lại hiếm khi chủ động mở miệng
- Năm đó có một người của Hạ gia có bệnh trạng giống như Hạ nha đầu, cũng là Luân Hồi Võ Hồn xảy ra vấn đề, trí nhớ thác loạn. Người nọ tư chất phi phàm, Hạ gia vì hắn mà tìm đến Thiên Tà Động Thiên và chúng ta, cùng nhau tìm kiếm biện pháp giải quyết. Ba thế lực lớn cùng nhau suy nghĩ biện pháp, muốn thức tỉnh người nọ nhưng cuối cùng lại thất bại, ngược lại khiến người nọ chết đi.
Mạc Đoạn Hồn ngẩng đầu, nhìn chằm vào Thạch Nham
- Nan đề mà ba thế lực lớn cũng không giải quyết được, Nham thiếu gia, vì sao ngươi lại có tin tưởng như vậy?
- Ngươi cũng không tin ta có thể giải quyết sao?
Thạch Nham cười lạnh nhạt.
Mạc Đoạn Hồn cau mày
- Không phải không tin. Là không biết, không biết còn có biện pháp nào có thể giải quyết việc này.
- Ha ha, ta biết ngươi không tin.
Thạch Nham cười cười, cũng không thèm để ý
- Nhưng mà ngươi yên tâm, ta dám can đảm lấy bảy viên yêu tinh cấp bảy ra làm vật đánh cược, tự nhiên còn là có chút chắc chắn. Chuyện không chắc chắn ta cũng sẽ không sảng khoái đáp ứng như vậy, yên tâm đi, người thua sẽ không phải là ta.
- Nha đầu Hà gia kia và nha đầu Hạ gia có quan hệ vô cùng tốt, cho dù là ngươi thắng, ngươi thật sự muốn để cho Hà nha đầu cởi hết để ngươi nhìn một phút sao?
Mạc Đoạn Hồn ánh mắt cực kỳ quái dị.
- Xem tâm trạng đã.
Thạch Nham khẽ cười hì hì
- Nói không chừng sẽ xem, cũng không chừng sẽ không xem, đến lúc đó rồi nói sau.
Mạc Đoạn Hồn sửng sốt một lát rồi lắc lắc đầu.
Một lát sau, Mạc Đoạn Hồn giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì, lại nói:
- Nham thiếu gia, ngươi thật muốn xuống dưới núi lửa vạn năm sao?
- Ừm!
- Bên trong địa tâm núi lửa vạn năm, hỏa viêm rất mạnh mẽ ngay cả ta cũng khó mà đi xuống cùng ngươi. Ngươi thật sự muốn đi xuống, phải thật cẩn thận.
- Ta biết!
- Địa tâm hoả của núi lửa vạn năm chính là một loại Địa hỏa, chính là một trong chín loại dị bảo chí dương chí nhiệt trong thiên địa. Nếu ngươi có thể nhìn thấy Địa tâm hoả, có cơ hội thì hãy thu thập lại. Nhưng mà Địa tâm hoả cực nóng vô cùng, cần phải có lọ chứa đặc biệt, tài liệu của lọ chứa kia cũng không quá hiếm thấy, luyện chế cũng không khó khăn, Dương gia chúng ta cũng có mấy cái, nhưng trên người ta không có, ngày mai có thể hỏi hỏi Hà gia thử xem Hà gia có lọ chứa này hay không?
Ánh mắt Thạch Nham sáng lên, kinh hỉ nói:
- Địa tâm hoả! Nếu lọ để chứa Địa tâm hoả luyện chế không khó, thì Hà gia ở Hỏa Vân đảo nhiều năm như vậy, có thể lấy được có Địa tâm hoả rồi hay không?
- Không thể có.
Mạc Đoạn Hồn lắc đầu
- Lọ chứa Địa tâm hoả cũng không quá trân quý, nhưng Địa tâm hoả lại vô cùng trân quý, cho dù là có lọ chứa thì cũng phải đi xuống trong lòng núi lửa vạn năm để lấy Địa tâm hoả, ngay cả ta cũng không dám đi vào trong lòng núi lửa vạn năm, Hà gia càng không thể có năng lực như vậy.
- Ra là vậy!
- Ngược lại Nham thiếu gia thân mang Huyền Băng Hàn Diễm sẽ cơ hội tiến vào trong lòng núi lửa, nhưng người khác lại không có năng lực này để đi xuống.
Mạc Đoạn Hồn gật gật đầu
- Ngày mai ta sẽ hỏi Hà Lạc, nếu hắn không có thì ta sẽ đưa tin về Dương gia, để cho người mang lọ đó đến đây nhưng mà phải tốn một chút thời gian.
- Ừm.
Sáng sớm ngày thứ hai.
Hà Lạc tự mình đến bái phỏng Mạc Đoạn Hồn, Mạc Đoạn Hồn rất trực tiếp, sau khi gật đầu lập tức hỏi:
- Hà gia các ngươi có tịnh bình không.
Tịnh bình là một cái lọ dung hợp tám loại kim chúc khoáng thạch âm hàn luyện chế mà thành, có thể dùng để chứa Địa tâm hoả.
Tịnh bình không quá trân quý nhưng người bình thường sẽ không luyện chế, bởi vì tịnh bình luyện chế xong cũng chỉ có thể chứa Địa tâm hoả, ngoài ra nó không còn tác dụng gì khác.
Cũng chỉ có cường giả muốn thu thập Địa tâm hoả mới có thể luyện chế ra trước, Luyện khí sư bình thường sẽ không luyện chế tịnh bình.
- Tịnh bình?
Hà Lạc sửng sốt
- Tịnh bình để chứa Địa tâm hoả sao?
Mạc Đoạn Hồn gật đầu.
- Để ta đi hỏi tiểu nhi tử không nên thân của ta kia xem, tiểu tử kia không tu chính đạo mà chỉ thích chơi đùa với những thứ như thế, thời gian trước ta nghe hắn nói muốn luyện chế tịnh bình, hy vọng một ngày kia có thể may mắn thu thập được Địa tâm hoả, cũng không biết đã luyện chế được chưa.
Hà Lạc chần chờ một chút, nói:
- Mạc đại nhân chờ một lát, ta lập tức cho người gọi hắn đến đây.
- Ừm.
- Người đâu!
Hà Lạc khẽ quát một tiếng.
Một lão giả khuôn mặt tiều tụy lập tức đi tới, đứng ở trước người Hà Lạc, cung kính nói:
- Có thuộc hạ.
- Gọi tiểu tử Hà Lại đến đây, nếu hắn có tịnh bình thì bảo hắn mang đến đây.
Hà Lạc phân phó.
- Tuân mệnh.
Một phút sau.
Hà Thanh Mạn thần sắc uể oải, đôi mắt sáng rạng rỡ, cùng một tên tiểu mập mạp mười tám mười chín tuổi đi đến đây.
Hà Thanh Mạn dưới ánh mặt trời sáng sớm, nét mặt rạng rỡ, dáng người thướt tha, đôi chân dài thẳng lúc đi lộ ra vẻ phong tình vạn chủng, khiến cho người ta hoa mắt trầm mê.
Thạch Nham liếc mắt nhìn nàng, trong lòng thầm khen, không thể không nói nữ nhân này quả thực cực kỳ xinh đẹp, phong tình xinh đẹp quyến rũ kia thật sự có thể khiến cho con tim của bất cứ nam nhân nào cũng phải đập thình thịch.
Tên tiểu mập mạp phía sau Hà Thanh Mạn, có tướng mạo hơi tương tự Hà Lạc, đáng tiếc thân hình hơi béo, ánh mắt có hơi chút đáng khinh, còn có chút bỉ ổi, đứng chung một chỗ với Hà Thanh Mạn thật sự có hơi chút thê thảm.
Mạc Đoạn Hồn cũng ngẩn người, nhìn Hà Lại rồi cảm thấy kỳ quái hỏi Hà Lạc
- Đây là tiểu nhi tử của ngươi sao?
- Khụ khụ.
Hà Lạc có chút xấu hổ, ngượng ngùng cười gượng nói:
- Đây là nhi tử do ta và nha hoàn sinh ra, tư chất đích quả thật hơi kém, tính cách gàn bướng, một lòng muốn trở thành Luyện khí sư, cả ngày chỉ thích chơi với những thứ chả ra đâu. Nhưng bởi vì bên trong thân thể không có Võ Hồn loại hỏa diễm, cho nên không có Luyện khí sư chân chính nguyện ý thu hắn làm đồ đệ, tiểu tử này thường xuyên nhờ vào nơi hỏa viêm bên trong núi lửa nơi này làm ra một ít đồ chơi, tuy rằng mà thành công, nhưng có đôi khi cũng có thể làm ra vài thứ.
- Phụ thân, cha tìm con có chuyện gì?
Sau khi Hà Lại đến đây, cười hì hì nói:
- Tỷ tỷ bảo con ta chuẩn bị tài liệu hỗ trợ hấp thu yêu tinh phong, ta còn đang bận rộn không có thời gian đâu.
- Câm miệng!
Hà Thanh Mạn trừng mắt liếc tiểu tử này.
Hà Lạc cũng có chút xấu hổ, cứ mãi cười gượng.
Sắc mặt Thạch Nham không đổi nhưng trong lòng thì lại hừ lạnh một tiếng.
Xem ra, cha con Hà Lạc, Hà Thanh Mạn này đã nhận định là hắn chắc chắn phải thua, thế mà đã bắt đầu chuẩn bị tài liệu hỗ trợ hấp thu yêu tinh phong và thủy, quả nhiên là không có xem hắn ra gì.