Mục lục
SÁT THẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong thành, Dương gia.



Bốn thế lực võ giả, từ bốn phương tám hướng liên thủ bắt đầu oanh kích đối với tường thành Dương gia. Trên tường thành, từng màn sáng năng lượng mở rộng ra, chùm tia sáng bao trùm đại đa số võ giả, chặn đường xuống dưới. Minh Hải, Phó Hào, Duyên Phong, Cưu Lan Tâm, bốn gã Thiên vị cảnh võ giả, cũng không cần gấp, không lập tức động thủ, mắt lạnh nhìn thủ hạ tiến công.



Bên trong tường thành, đám người Dương Trác, thần sắc nghiêm túc, đứng ở trên đài, công trình kiến trúc cao nhất, dáng vẻ như lâm đại địch nhìn bầy võ giả vọt tới như bốn cổ thủy triều.



Tình thế tràn đầy nguy cơ.



Chiến đấu tiến hành khí thế hừng hực. Khi Minh Hải phát hiện tầng phòng ngự kết giới kia dần dần bắt đầu tan rã, rốt cục hắn không kìm nén được, giương giọng kêu gào nói:
"Dương lão đệ, ngươi như thế một mực không chịu giác ngộ, chỉ biết chăm chú giữ chặt chút ít vật ngoài thân, sẽ chỉ làm Dương gia gặp tai hoạ ngập đầu" .



Dương Trác mặt lạnh lùng, không nói một lời.



Minh Hải đứng ở ngoài cổng thành, chắp tay nhìn Dương Trác đứng ở phía xa cao cao, sắc mặt dần dần trở nên âm lạnh.



Nửa ngày, hắn rốt cục không hề chờ đợi. Bỗng nhiên hắn lấy ra một Thạch Ấn hình vuông, rót nguyên tinh vào trong đó, mạnh mẽ ném Thạch ấn bay ra ngoài.



Thạch Ấn vừa ra, một cổ ý cảnh kỳ dị đột nhiên từ đó lưu chuyển ra ngoài.



Thạch Ấn dần dần phóng đại, càng trở nên có giống như núi cao, hung hăng oanh kích xuống từng tầng kết giới một ở trước cổng.



Thạch Ấn lên trên ý cảnh, trở nên vô cùng rõ ràng, núi nhỏ kia chậm rãi áp bức xuống, mang theo lực đạo cực kỳ trầm trọng.



Chỉ một cú đánh lập tức khiến cho mười tầng kết giới trực tiếp nổ tung.



Minh Hải cười ha ha, hai tay trái phải kết xuất pháp ấn, trong lòng bàn tay dị quang lập loè, không ngừng rót lực lượng vào chính giữa, Thạch Ấn giống như núi nhỏ kia, súc tích năng lượng càng lúc càng cường hãn, nện những màn sáng, không ngừng chập chờn tản ra, lộ ra vẻ càng ngày càng không chống đỡ nổi.



Cùng một thời gian, Phó Hào, Duyên Phong, Cưu Lan Tâm cũng cùng nhau ra tay.



Phó Hào quát một tiếng, thân như cầu vồng xuyên không, như là một trường kiếm sắc bén, trực tiếp bắn về phía trên những màn sáng kia, xuyên thủng mười tầng màn sáng.



Duyên Phong cười lạnh, ngưng tụ Lệ phong chi lực, chỉ thấy mấy trăm Phong đao bay lên, sáng loáng, xé rách từng tầng kết giới một.
Nguồn: http://TruyenOnl.com



Cưu Lan Tâm tự nhiên cười nói, duyên dáng gọi to:
"Dương đại ca, cần gì chứ? Ngươi làm như vậy, chẳng qua là phí công. Cuối cùng lại không thể thay đổi gì. Không bằng mọi người giảng hòa, ngươi nhường ra lợi ích, chúng ta cũng không cần tốn nhiều công phu. Mọi người tất cả đều vui vẻ, chẳng phải là rất tốt sao?" .



Nói như vậy, Cưu Lan Tâm há mồm phun ra một đạo băng quang, ở bên trong băng quang, một ngọc trâm lòe lòe tỏa sáng, lôi kéo ra mười Băng Lăng giống như chùm tia sáng, cùng một chỗ hung hăng đánh về phía trên tầng kết giới.



Bốn gã Thiên vị cảnh võ giả đồng thời phát lực, phòng hộ kết giới lượn lờ bên ngoài tường thành Dương gia, lập tức đã bị bài trừ hơn phân nửa.



Những kết giới bị xé rách ra chỗ hổng, bốn thế lực võ giả baoo vây ở bên cạnh, nguyên một đám kinh ngạc, nguyên một đám tru lên, nhao nhao chui vào.



Trong lúc nhất thời, mấy trăm tên võ giả, đều dũng mãnh xông vào trong đình viện Dương gia, cười ha hả, bắt đầu chậm rãi xông về chỗ đám người Dương Trác.



Minh Hải, thần sắc lạnh lùng, chắp tay dạo bước tiến vào, nhàn nhã dạo chơi, không một tia áy náy.



Tòa thành này do Dương gia kiến tạo,Tiêu Hàn Y đích thân ra tay xây dựng tầng tầng kết giới. Hôm nay dưới sự dẫn dắt của hắn, rốt cục bị triệt để oanh phá.



Nhìn nguyên một đám Dương gia võ giả liên tiếp bại lui, Minh Hải sung sướng, thì thào nói nhỏ: "Tiêu đại ca, chớ có trách ta. Dương gia tuy rằng chính là thế lực dựa vào ngươi, nhưng lại cũng không thuộc về ngươi. Ngươi đã bị chết, ta không thể bởi vì ngươi, mà dừng lại bước chân tiến lên. Nếu như có một ngày, Minh Hải có thể đạt tới cao độ Dương Thanh Đế, nhất định sẽ nhớ rõ ân tình năm đó, tìm kiếm cơ hội báo thù cho ngươi. Ta làm như vậy, cũng là vì một ngày kia để báo đáp ân cứu mạng của ngươi" .



Minh Hải, thần sắc lạnh lùng, tự mình an ủi, bước chân cũng không dừng lại, từ từ đi đến khu kiến trúc chỗ đám người Dương Trác.



Phó Hào, Duyên Phong, Cưu Lan Tâm nhao nhao bày ra lực lượng Thiên vị cảnh, một đường dễ như trở bàn tay, tảo thanh một ít tiểu cấm chế cản đường, cười ha ha, đều rảo bước tiến về hướng Dương Trác.



Tất cả võ giả Dương gia, đều tạm thời ở bên trong khu kiến trúc Dương Trác, số lượng của cbọn họ chỉ có chừng trăm người, đẳng cấp cũng rất bình thường, không đủ để ứng phó lực lượng hung ác như vậy.



Bên trong khu kiến trúc, có một tầng phòng ngự cuối cùng, tập trung tất cả lực lượng, ứng phó bốn cổ lực lượng trùng kích này cũng chỉ bất đắc dĩ chịu đựng.



Thời gian dần qua, dưới sự dẫn dắt của bốn người Minh Hải, mấy trăm tên võ giả tụ tập lại, bao vây đám người Dương Trác ở chỗ công trình kiến trúc cao nhất.



Những võ giả xâm chiếm này, ngược lại không phá hư bốn phía. Khi ở ven đường còn ước thúc bọn thủ hạ cẩn thận một chút.



Nhất là Cưu Lan Tâm, càng không ngừng nghiêm khắc quát lớn, xông lên gọi thủ hạ của Minh Hải, Duyên Phong, Phó Hào:
"Đều lưu tâm một chút, công trình kiến trúc này không nên bị phá hủy. Chúng ta trước đó từng có hiệp nghị, kiến trúc này thuộc về ta, không nên hư hao từng cọng cây ngọn cỏ thuộc về ta" .



Đám người Minh Hải cười nhạt, biết rõ nữ nhân này tham lam đình viện hoa mỹ của Dương gia. Vào thời điểm quyết định gia nhập, dựa vào tên tuổi Bào Văn Thủy Hạt tộc, khiến cho cao thủ Thủy Hạt tộc ra tay, cưỡng ép đoạt công trình kiến trúc này, muốn biến nơi đây trở thành hành cung hoan hảo của ả với Bào Văn.



Ba người Minh Hải, Phó Hào, Duyên Phong, tuy rằng cũng có ý tưởng với nơi này, nhưng sau khi nhận được tin tức do Bào Văn phái người chuyển tới, ba người cũng chỉ có thể đáp ứng.



Thủy Hạt tộc Trong các tộc ở hải tộc, tuy rằng cũng không phải một chủng tộc mạnh nhất, nhưng tộc nhân Thủy Hạt tộc đều âm tàn tàn độc, thủ đoạn đối đãi kẻ thù từ trước đến nay cực kỳ tàn nhẫn, không phải vạn bất đắc dĩ, không người nào nguyện ý đắc tội với Thủy Hạt tộc.



Minh Hải nghe Cưu Lan Tâm lớn tiếng gào thét, thần sắc đều có chút khinh thường, nhưng bởi vì trước đó từng có ước định, ngược lại cũng không nói thêm cái gì, cũng đi theo hát đệm ước thúc thủ hạ, miễn cho sau này khi Bào Văn đến, tìm bọn hắn gây chuyện phiền toái.



Cưu Lan Tâm, mặt mũi tràn đầy mừng rỡ tươi cười, trong tay cầm ngọc trâm, cười dịu dàng đi tới chỗ đám người Dương Trác, ngửa đầu nhìn Dương Trác ở trên đài cao, nhe răng cười cười, dịu dàng nói:
"Dương đại ca, ngươi hay là xuống đây đi, là chủ nhân của tòa kiến trúc hoa mỹ như thế này, nếu như phá hủy, ta sẽ đau lòng" .



Sắc mặt Dương Trác lạnh băng, giọng căm hận nói: "Ti tiện phụ! Năm đó ngươi mới tới Hoang thành, người không có đồng nào, ngay cả tinh thạch nộp thuế đều không có. Nếu không phải ta năm đó khoan dung ngươi một ít thời gian, ngươi ngay cả tư cách thiết lập chỗ đứng ở Hoang thành đều không có! Hôm nay đắc thế, lại muốn mưu mô cơ nghiệp Dương gia ta, loại người như ngươi, sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục thịt nát xương tan" .



Cưu Lan Tâmm khuôn mặt phát lạnh, hừ một tiếng, lạnh lùng nói: "Năm đó ta tiến vào Hoang thành, đúng thật là người không có đồng nào. Nhưng nếu không vì Dương gia các người ở Hoang thành thế lực lớn, dựa vào tu vi của ta, đã sớm gây dựng nên một thế lực rồi. Ngươi, Dương Trác, không phải rất cao ngạo sao? Năm đó đối với ta chẳng thèm ngó tới, xem thường ta, hiện tại ngươi có phải hối hận rồi hả?" .




"Hả?" Minh Hải nghe xong vui vẻ, bỗng nhiên nở nụ cười, rung đùi đắc ý nói:
"Thì ra lời đồn đại lại là thực" .



Phó Hào, Duyên Phong cũng đúng lộ ra dáng tươi cười nghiền ngẫm, nhìn về phía vậy Cưu Lan Tâm, thái độ có chút quái dị.



Ở bên trong Hoang thành, có lời bình luận quan hệ của Cưu Lan Tâm từ trước đến nay không tốt.



Đồn đại rằng khi nữ nhân này mới tới Hoang thành, chỉ có cảnh giới tu vi Niết Bàn, ở Vô Tận Hải là tình phụ, cuối cùng bị Đại phu nhân phái người đuổi giết, một mực truy ả khiến không thể thiết lập chỗ đứng ở Vô Tận Hải, mới không thể không tới Hoang thành.



Đi đến Hoang thành, nữ nhân này thân chịu trọng thương, người không có đồng nào, cần phải giao nạp phí tổn ở lại cũng chưa đóng nổi.



Khi đó, nữ nhân này chỉ có coi như có cái xác không kém cỏi, nghe nói ả độc thân tới Dương gia, muốn dùng sắc đẹp để đổi lấy địa vị ở Hoang thành, hy vọng Dương Trác có thể lấy ả làm vợ, muốn muốn nhờ tới thế lực Dương gia, báo thù, lấy được địa vị nhất định ở Hoang thành.



Đáng tiếc, Dương Trác tựa hồ biết rõ ả không thể bị kiềm chế, trực tiếp cự tuyệt, cho mấy khối tinh thạch, rồi đuổi ả.



Nữ nhân này đối với biểu hiện này, không nói gì thêm. Lúc ấy còn thiên ân vạn tạ, ở bên ngoài còn nói có quan hệ không ít với Dương Trác, khiến cho người ta nghĩ lầm nàng với Dương Trác có chút quan hệ mập mờ.



Dương gia có rất nhiều võ giả, nghe ả tự truyền tin tức, tuy rằng Dương Trác phủ nhận, cũng không dám tiếp tục thu thuế của ả, làm cho ả có thể thiết lập chỗ đứng ở Hoang thành.



Cưu Lan Tâm chỉ bằng mượn lời đồn đại mập mờ, mới ở Hoang thành vượt qua có vị trí, thường thường dựa vào cờ hiệu Dương gia, buôn bán ở Hoang thành, ngược lại là làm cho ả gây dựng nên địa vị.




"Hối hận?" Dương Trác, thần sắc lãnh ngạo, nhếch miệng khinh thường nói: "Loại người tiện tỳ như ngươi, không nhập vào Dương gia ta, chính là Dương gia ta rất may. Loại người bản tính dâm loàn như ngươi, Dương Trác ta gọi là kỹ nữ, cũng sẽ không vừa ý ngươi. Năm đó ta chưa từng hối hận, hiện tại cũng giống như vậy! Ti tiện phụ, tiếp qua một trăm năm, ngươi cũng mơ tưởng lọt vào pháp nhãn của ta!" .




"Dương Trác, ngươi bạc tình bạc nghĩa, phụ nghĩa, ngụy quân tử. Nếu như ngươi chướng mắt ta, ta sẽ phá hủy ngươi!" Cưu Lan Tâm tức giận tới mất trí, trong đôi mắt đầy tràn vẻ oán độc, thần sắc âm hàn nói:
"Ta hôm nay sẽ phá hủy các người, khiến cho các người sống không bằng chết! Dương Trác, Dương Trác, ta sẽ cho ngươi hối hận cả đời!" .




"Ha ha" .



Minh Hải bỗng nhiên vui vẻ nở nụ cười, vỗ tay hô to nói:
"Nguyên lai là yêu thích cực sinh hận. Thú vị, thú vị, ta còn tưởng đây chẳng qua là đồn đại, không nghĩ tới còn thật sự có chuyện này" .



Phó Hào, Duyên Phong cũng lộ ra thần sắc cổ quái.



Dương Trác, mắt lạnh nhìn phía dưới, thần sắc không thay đổi, lạnh lùng nói:
"Các vị nếu như đã đến, mục đích rất rõ ràng muốn phải lấy được những vật tư kia Dương gia ta đang cất giữ. Các người chuẩn bị có thể phải chịu tổn thất vô cùng nghiêm trọng? không" .




"Muốn có thu hoạch, tự nhiên phải trả giá cao một chút " Phó Hào cười ha ha, nhìn Minh Hải, lại nhìn Cưu Lan Tâm, trêu chọc nói:
"Cưu độc phụ, cái này ngươi không thể đau lòng hủy kiến trúc đi à nha? Nếu muốn giết Dương Trác, phòng này nhất định phải phá" .



Cưu Lan Tâm thần sắc oán độc, hung hăng nói:
"Hủy! Toàn bộ hủy!" .




"Sớm nên như thế" .



Phó Hào giương giọng cười to, sau đó quát lên:
"Các huynh đệ, động thủ đi, ai giết nhiều người Dương gia sau đó thù lao càng nhiều" .




"Giết người Dương gia?" .



Một giọng nói lạnh lùng, bỗng nhiên từ trong đám người ở sau truyền đến.



Chỉ thấy một thanh niên sắc mặt đỏ bừng, cầm một vò rượu, cười lạnh chậm rãi bước đến.



Ánh mắt hắn cuồng vọng ương ngạnh, dáng vẻ không đem bất luận kẻ nào để ở trong mắt, vừa uống rượu, vừa ngẩng đầu bước đến, lạnh nhạt cười nói:
"Ta ngược lại muốn nhìn, hôm nay ai có thể giết chết một người Dương gia" .




"Thạch Nham!" .



Trên sân thượng, Dương Trác cùng một đám người Dương gia, đột nhiên hét lớn một tiếng, thần sắc kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK