Mục lục
SÁT THẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong sương khói Màu xanh lục.



Mấy ngàn lược đoạt giả trầm mặc đi tới, ai nấy đều mở thần thức, thần thái khẩn trương bất an.



Không ai biết phía trước sẽ phát sinh cái gì, sẽ có bao nhiêu hung hiểm đang chờ đợi, bắt đầu từ đây, ngay cả tứ đại cự đầu cũng chưa từng xâm nhập, chỉ biết là nhất định có hung hiểm.



" Phong Nhiêu, đến chỗ ta đi." Thạch Nham đi cùng với huynh đệ Tạp Thác cau mày, bỗng nhiên hô khẽ một tiếng, sắc mặt ngưng trọng.



Trong sương khói màu xanh lục đặc quánh, linh hồn của hắn nổi lên một cỗ bất an, cảm thấy rất không thích hợp, ngay cả gân mạch thần thể, cũng giống như đang run rẩy.



Phong Nhiêu đang đi cùng với piiụ thân và huynh trưởng của nàng ta, đi ở đội ngũ đầu tiên, nghe thấy Thạch Nham truyền tin, do dự một chút, xin lỗi và thông báo vớỉ Phong Khả một câu rồi lặng lẽ lui về phía sau, đi tới chỗ Tạp Thác, cười khanh khách nói: "Làm sao vậy? Ngay cả ngươi cũng bắt đầu lo lắng ư?"



" Không thể không cẩn thận được." Thạch Nham gật đầu.



" Ngươi bảo ta đi cùng với ngươi, chẳng lẽ cho rằng ngươi có thể che chở được ta ư? So với sự chiểu cố của phụ thân ta thì tốt hơn?" Đôi môi đỏ của Phong Nhiêu mấp máy, tâm tình tựa hồ không tồi, Thạch Nham lo lắng cho nàng ta, khiển nàng ta có một loại cảm giác được che chở.



Nàng ta thích loại cảm giác này.



" Người Phụ thân ngươi phải chiếu cố quá nhiều, sự thấp thỏm trong lòng cũng quá nhiều, không nhất định sẽ lo lắng được cho ngươi, về phần ta dù sao cũng thoải mái hơn, lại không cần xông lên đầu, chúng đi sau nói chuyện cũng tốt."



"Ngươi muốn nói 'gì vớf ta? Nói về chuyện của ngươi và Tử Diệu chăng?" Phong Nhiêu trêu chọc.



Sờ sờ mũi, Thạch Nham xấu hổ: "Ta và nàng ta cũng không có gì để ngươi phải ăn dấm chua cả, thật sự, trói buộc trong lòng nàng ta rất nhiều, muốn lên đỉnh ở thần quốc, nào có nhàn hạ để nghĩ tới tra."



"Ta thấy nàng ta đối với ngươi rất nghiêm túc, ngươi lại là tên gia hỏa vô lương tâm, người ta vì ngươi mà đuổi cả Áo Cách Lạp Tư đi rồi." Phong Nhiêu mỉm cười nhìn hắn.



Thạch Nham nhướng mày: "Nàng ta đã đuổi Áo Cách Lạp Tư đi rồi



ư!"



"ừ, khi chúng ta rời khỏi Thiên Phạt thành thì nghe thấy tin tức. Từ giờ trở đi, Áo Cách Lạp Tư đó không còn là tùy tùng của Tử Diệu nữa, cũng bởi vì ngươi mà hai người tựa hồ cãi nhau, giờ ngươi đắc ý rồi chứ!"



"ha ha, không ngờ lại như vậy." Ánh mắt Thạch Nham có chút hoảng hốt, tùy ý nói, trong lòng cũng rung động.



Hắn thực sự không biết chuyện này, Tử Diệu công chúa thân phận tôn quý„ minh châu của Thiên Niết thần quốc, cũng là nữ tử động lòng người nhất của Liệt Diễm tinh vực, được vô số nam nhân coi là tình nhân trong mộng. Nguồn truyện:
Truyện FULL



Tình cảnh quen biết với Tử Diệu hiện lên trong đầu hắn, hắn lâm vào trầm mặc.



"Sao, nhớ nàng ta à?" Nụ cười của Phong Nhiêu thu liễm, tựa hồ thật sự có chút ghen tị: "Nàng ta chắc đang ở phía sau chúng ta, nếu không có gì bất ngờ thì chúng ta chấc có thể gặp nàng ta. Thạch Nham, ta nghiêm túc hỏi ngươi một câu, nếu chúng ta gặp mặt, nàng ta và người của Thiên Niết thần quốc muốn đối phó ta, còn cả phụ thân ta nữa, ngươi sẽ đứng về bên nào!"



Thạch Nham kinh ngạc.



Hắn trước đó không hề nghĩ tới vấn đề này.



Chỉ cần Áo Cách Lạp Tư và Tử Diệu đi chung đường, trong mắt hắn, hắn và Tử Diệu đã chú định sẽ đối lập nhau.



Áo Cách Lạp Tư và Áo cổ Đa từng dùng trăm phương ngàn kế mưu hại hắn, Áo cổ Đa và Lỵ An Na cũng có thù, bất luận là như thế nào thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho Áo Cách Lạp Tư, tất nhiên không thể trong lòng không có khúc mắc với Tử Diệu như trước đây.



Nhưng hiện tại, vì hắn, Tử Diệu đã đuổi Áo Cách Lạp Tư, rõ ràng là đã phân rõ giới hạn với Áo Cách LạjýTư, thậm chí đã đi tới đối địch.



Tử Diệu có thể làm như vậy, một tia bất mân trong lòng hắn cũng xem như được giải khai.



Nhưng mà, hiện giờ hắn và Phong Nhiêu đi cùng nhau, thông qua giao tiếp với Phong Khả, hắn cũng cảm thấy lược đoạt giả rất dễ ở chung, Phong Nhiêu đối với hắn thật sự thật sự rất hợp nhau.



Lược đoạt giả và Thiên Niết thần quốc thế bất lưỡng lập, sớm muộn gì cũng sẽ phát sinh chiến đoan, hơn nữa không lâu nữa, chỉ cần gặp nhau ở cấm địa thì chiến đấu là rất khó tránh khỏi.



Lúc đó, hãn sẽ bị kẹp ở giữa, một bên là Tử Diệu, một bên là Phong Nhiêu, lựa chọn như thế nào đây?



Hắn bỗng nhiên đau đầu.



" Nếu ta và Tử Diệu, ngươi phải chọn một, vậy ngươi sẽ chọn nàng ta phải không?" Mắt đẹp của Phong Nhiêu ảm đạm, cười cười tự giễu: "Ta có thể nghĩ được, nàng ta so với ta thì đẹp hơn thân phận cũng cao quý hơn, thứ Thiên Niết thần quốc có thể cho ngươi, cha ta cũng không thể cho ngươi, nếu ta là nam nhân thì ta cũng sẽ chọn nàng ta, trên thực tế... nhìn từ các phương diện thì ta quả thật không bằng nàng ta, ta thừa nhận."



"Ta lựa chọn một nữ nhân, vẻ đẹp cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất, về phần thân phận và quyền thể. Ta cũng không có thói quen thu hoạch thông qua nữ nhân." Thạch Nham nghiêm túc nói.



Mắt Phong Nhiêu sáng lên, cả người như toả sáng, như là được rót vào một cỗ sinh mệnh lực mênh mông, cả người muốn nhảy nhót: "Ngươi là... Ngươi sẽ chọn ta? Ngươi khẳng định chứ!"



"Ta niệm tình xưa, nhưng sẽ không bởi vì Tử Diệu mà đánh nhau với các ngươi.Khi phụ thân ngươi cứu sống ba người Bạo Ngao, đạt thành hiệp nghị với ta, chúng ta đã đi chung một thuyền rồi, điểm này sẽ không thay đổi." Thạch Nham gật đầu.



" Thật tốt." Phong Nhiêu hé miệng cười khẽ, khuôn mặt động lòng người, chủ động tiến lên ôm tay hắn, dùng sức nắm chặt: "Tử Diệu không bỏ xuống được quyền thể, sẽ không bỏ tất cả vì ngươi, nhưng ta thì có thể. Nếu ngươi nguyên ý thì ta có thể cùng ngươi về cố thổ của ngươi, cho dù là vĩnh viễn ở lại thì ta cũng cam nguyện."



Thạch Nham có chút cảm động, nhìn về phía nàng ta, ánh mắt rất phức tạp.



Ngay từ đầu, hắn đối với Phong Nhiêu không quá thực lòng, thủ đoạn lúc trước hắn đối đãi với Phong Nhiêu thậm chí có thể được gọi là vô sỉ và hèn hạ.



Vì tinh đồ, vì cầu một đường sinh cơ cho thân nhân ở Thần Ân đại lục, hắn đùa giỡn với Phong Nhiêu, là hỵ vọng thông qua chinh phục tâm linh của Phong Nhiêu, để mình có thể đứng vững tại Thần Phạt chi địa, không đến mức mất đi giá trị.



Nhưng mà sau khi tới Thần Phạt chi địa, Phong Nhiêu lúc nào cũng bảo vệ hắn, dần dần, những hành động ti tiện của hắn trước kia cũng được Phong Nhiêu quên đi.



Hắn có thể cảm ứng được chân tình của Phong Nhiêu hiện giờ, tuyệt đối là không hề mang theo một chút giả dối nào, hoàn toàn khác với hắn.



Phong Nhiêu toàn tâm toàn ý đợi hắn, lúc này thậm chí nói rõ có thể vì hắn mà bỏ tất cả, tình nguyên cùng hắn tới Thần Ân đại lục, không cần quyền thể của phụ thân nàng ta, bỏ đi mộng tưởng của mình, điều này khiến cho Thạch Nham không thể không cảm động.



" Thiên Niết thần quốc nếu muốn tiêu diệt lược đoạt giả thì ta tất sẽ toàn lực ngăn cản." Trầm mặc hồi lâu, hắn bỗng nhiên hứa như chém đinh chặt sắt: "Vì ngươi, ta sẽ không để phụ thân ngươi gặp chuyện không may, về sau cũng sẽ duy hộ Thiên Phạt thành."



Phong Nhiêu nhìn hắn, mắt đẹp sáng rực, lòng ngọt ngào, tựa hồ cảm thấy có lời nói này của hắn thì cái gì cũng đáng.



"A!"



Một tiếng hét thảm vang lên trong đám người đang trầm mặc, một võ giả dưới trướng Phong Khả khuôn mặt vặn vẹo, thất khiếu chảy ra máu tươi màu xanh lục, khí tức sinh mệnh nhanh chóng xói mòn.



" Cẩn thận! Có quỷ dị! Phong Khả kêu sợ hãi.



Lạp Tắc Nhĩ, Giới Nông, Ba Lôi Đặc cũng hết sức chăm chú hết sức chăm chú, vội vàng hô to với võ giả phía sau, bảo họ đừng vọng động.



Tên sinh mệnh nhanh chóng trôi đi tựa hồ đã trúng kịch độc, rất nhanh thần thể thành màu xanh lục, như là bị mực xanh vẽ lên, linh hồn của hắn dần dần suy kiệt, linh hồn tế đài cũng chậm rãi ngừng xoay chuyển.



Hắn là một tiểu binh mà Phong Khả phái ra.



"Đừng đi hướng đó!" Phong Khả lập tức phản ứng, vội vàng hét to, bảo tất cả mọi người đừng mạo muội tiến tới.



Sương khói màu xanh lục, mang theo mùi hôi thối từ phương hướng đó dần dần khuếch tán ra, giống như sóng gợn trong nước, nhanh chóng lan ra tứ phía.



Mỗi một người bị sương khói tanh hôi bao phủ, khí tức đều nhanh chóng tiêu tán, linh hồn tế đài ngừng xoay chuyển, thần hồn bị ăn mòn, không bao lâu sau thì mất đi sinh cơ.



Tốc độ tử vong của Bọn họ không nhanh, nhưng tinh khí và linh hồn tinh khí thì xói mòn rất nhanh, Thạch Nham ngưng thần nhìn ra xa, phát hiện thần bí vũ hồn của hắn không có gì dị thường, lần đầu tiên không chủ động hấp thu tinh khí của người chết.



Tựa hồ, trong tinh khí của người chết này có thể có độc tố, không thể tiến hành tinh lọc lực lượng, cũng có thể là tốc độ tiêu tán thật sự quá nhanh, huyệt khiếu của hắn phản ứng không kịp, khó có thể tiến hành hấp thu tiêu hóa.



Một khắc thời gian, có mấy chúc cường giả sinh cơ tắt hẳn, chết thảm tại đương trường, ngay cả linh hồn tế đài cũng không độn ra được.



Các lược đoạt giả lui về phía sau cực nhanh, sợ bị sương khói tanh hôi màu xanh lục này bao phủ, muốn chạy theo đường cũ.



Trong nhất thời, tiếng thét chói tai, tiếng kêu sợ hãi truyền đến, đội ngũ lược đoạt giả đang ngay ngắn có trật tự lập tức trở nên hỗn loạn, mọi người dưới tâm tính sợ hãi, không nghĩ tới đi phá giải mà chỉ muốn nhanh chóng rời xa, trốn xa được bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.



Đối với sự hung hiểm không biết tên, mọi người đều chỉ có e ngại, không biết nên ứng đối như thế nào.



Ngay cả ba người Giới Nông, Ba Lôi Đặc, Lạp Tắc Nhĩ cũng nhanh chóng né tránh, chỉ có Phong Khả là ngưng luyện lực lượng, cả người lôi điện quấn quanh, phóng ra lực lượng để dò xét, ý đồ tìm một con đường ra.



" Phụ thân, trước tiên tránh đi đã!" Phong Nhiêu duyên dáng gọi to, vẻ mặt cấp bách.



Nhưng mà, thanh âm của nàng ta vừa dứt thì Phong Khả đã liền bị sương khói màu xanh lục bao phủ, căn bản không thể đi ra.



Thân ảnh của Phong Khả lập tức biến mất trong sương khói, thần thức cũng không thể cảm thấy, không thể cũng không thể nhìn.



Mọi người chỉ lo lui về phía sau, không để ý tới Phong Khả, cũng không muốn biết Phong Khả rốt cuộc có thể sống sót hay không, chỉ lo bảo vệ bản thân.



" Phụ thân, Phong Kiêu điên cuồng hét lên„ muốn lao tới, nhưng lại bị hai gã đại hán kéo lại, dùng tốc độ của gió để né tránh.



" Đừng đi!" Thạch Nham lên tiếng cản Phong Nhiêu: "Ngươi không thể cứu được hắn đâu, bình tĩnh một chút?"



" Thạch Nham, ta muốn cứu hắn! Ta nhất định phải cứu hắn, Phong Nhiêu vẻ mặt sợ hãi bất an, bắt đầu ngưng luyện lực lượng, ý đồ trong đó trong đó.



" Ngươi đừng đi, để ta." Trong hai tay Thạch Nham tràn đầy tinh quang, hơn mười sợi xích tinh thần giam cầm Phong Nhiêu, thuận tay ném về phía Kiệt Tư Đặc: "Chiểu cố giúp ta."



" Không thành vấn đề, Kiệt Tư Đặc đáp ứng sảng khoái, hắn có tu vi Nguyên Thần cảnh, muốn Phong Nhiêu không thể động đậy thì cũng không phải việc khó: "Thạch Nham, ngươi có nắm chắc không? Nếu không biết gì thì đừng mọa muội tiến vào."



"Để ta thử."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK