Hà Thanh Mạn lạnh lùng hừ một tiếng, trong con mắt sáng tràn đầy lãnh ý, nàng oán hận trừng mắt nhìn Thạch Nham
-Tâm Nghiên tỷ vì ngươi mới biến thành như vậy, thế mà ngươi lại cao hứng được sao? Cái tên nhà ngươi, rốt cuộc có một chút lương tâm hay không?
Nữ nhân này vẫn nhìn Thạch Nham, từ trên mặt Thạch Nham, nàng vừa mới nhìn thấy được nét vui mừng.
Nàng tự nhiên không biết Thạch Nham và Huyền Băng Hàn Diễm câu thông với nhau, đã tìm được phương pháp trị liệu cho Hạ Tâm Nghiên, Hà Thanh Mạn chỉ thấy Thạch Nham đang thầm hô may mắn, tâm hồn thiếu nữ đã lập tức lấp đầy phẫn nộ, lập tức nói lời chỉ trích Thạch Nham lòng lang dạ sói.
Trong sơn cốc, những Tu La Huyết vệ bên cạnh cũng không rõ ràng cho nên nhìn thấy trên mặt Thạch Nham lộ ra sắc mặt vui mừng, trong lòng cũng thấy rất kỳ quái. Ngay cả Mạc Đoạn Hồn cũng nói Hạ Tâm Nghiên rất khó trị liệu, chuyện này tương đương với việc đưa ra kết luận linh hồn Hạ Tâm Nghiên bị thương nặng, mà sau đó trên mặt Thạch Nham biểu lộ ra sắc mặt vui mừng, thật sự là làm cho người ta hoài nghi động cơ của hắn.
Chỉ có Mạc Đoạn Hồn, nhíu mày thật chặt liếc mắt nhìn Huyết Văn giới trên tay Thạch Nham, lộ ra biểu tình hơi suy tư.
Thạch Nham nghe được tiếng quát của Hà Thanh Mạn, lại như mắt điếc tai ngơ, vẫn đưa tinh thần vào Huyết Văn giới, tiếp tục câu thông với Huyền Băng Hàn Diễm.
- Tụ hồn châu cần phải rèn luyện như thế nào mới có thể làm cho hồn phách bên trong đó hình thành lực lượng linh hồn tinh khiết?
- Rất đơn giản.
Huyền Băng Hàn Diễm liền trả lời vấn đề này của Thạch Nham
- Chỉ cần đưa Tụ hồn châu đặt ở hỏa viêm bên trong đặc thù thiêu đốt, hỏa viêm sẽ thiêu cháy sạch sẽ tạp chất của hồn phách bên trong Tụ hồn châu, mà có thể lưu lại chính là linh hồn lực tinh khiết có thể hấp thu.
- Hỏa viêm đặc thù?
Thạch Nham sửng sốt một chút
- Ngươi cũng là một trong Thiên hỏa, hỏa viêm của ngươi có phải có thể không?
- Không không không!
Huyền Băng Hàn Diễm lập tức đáp lại
- Phải dùng nhiệt độ cao cực nóng, mới có thể thiêu sạch tạp chất linh hồn bên trong Tụ hồn châu.
Huyền Băng Hàn Diễm tuy rằng cũng là một trong Thiên hỏa nhưng nó lại rất đặc biệt, đại đa số Thiên hỏa đều mang theo nhiệt độ cực cao đốt cháy mọi thứ, nhưng hỏa viêm của tên này lại lạnh băng hàn thấu xương, ngược lại có thể đóng băng mọi thứ. Thuộc tính hoàn toàn trái ngược.
Tụ hồn châu cần nhiệt độ cao đốt cháy, hỏa viêm băng hàn của Huyền Băng Hàn Diễm thật đúng là không có công dụng gì.
- Vậy cũng không cần Thiên hỏa khác mới có thể đốt cháy hết tạp chất của hồn phách bên trong Tụ hồn châu chứ?
Tâm tình Thạch Nham trầm xuống
- Thiên hỏa chính là hỏa viêm kỳ diệu nhất thế gian, nếu thật sự là cần Thiên hỏa, ta biết đến chỗ nào tim đây?
- Cũng không nhất định cần Thiên hỏa.
Huyền Băng Hàn Diễm trầm mặc trong chốc lát
- Địa tâm hoả trong lòng núi lửa vạn trượng chắc là cũng có thể. Chỉ cần ngươi tìm được núi lửa vạn năm, tiến vào trung tâm núi lửa, để Tụ hồn châu vào trong đó, ta nhìn thấy là biết ngay có được hay không.
- Tiến vào trung tâm núi lửa vạn năm?
Sắc mặt Thạch Nham khẽ biến
- Nửa đường, chỉ sợ là ta cũng sẽ bị đốt thành tro bụi.
Địa tâm hoả trong lòng núi lửa vạn năm, nhiệt độ vô cùng cao, đừng nói Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp, cho dù là cao thủ cảnh giới Địa Vị, Niết Bàn nếu mạo muội tiến vào trong lòng núi lửa vạn năm, sợ cũng không thể được. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL
Đề nghị của Huyền Băng Hàn Diễm, khiến cho trong lòng Thạch Nham rất buồn bực.
- Này! Đang nói với ngươi đó!
Hà Thanh Mạn hất bộ ngực sữa mê người, đứng ở trước người Thạch Nham, trong đôi mắt mắt hoa đào tỏa ra ý lạnh, trừng trừng mắt nhìn Thạch Nham, oán hận nói:
- Ngươi câm điếc sao? Hay là đuối lý rồi?
Thạch Nham đang thương nghị với Huyền Băng Hàn Diễm, bị Hà Thanh Mạn kêu lên đột nhiên tỉnh lại, vẻ mặt mờ mịt nhìn nàng, nói:
- Cô nói cái gì?
Sự chú ý của hắn dồn vào Huyền Băng Hàn Diễm, vốn không có chú ý Hà Thanh Mạn, tự nhiên không biết là Hà Thanh Mạn nói cái gì.
Đối với Hà Thanh Mạn, Thạch Nham xem như có chút hảo cảm, dù sao lúc thân thể yêu kiều của Hạ Tâm Nghiên từ không trung ngã xuống, là nữ nhân này dùng yêu thú đón lấy Hạ Tâm Nghiên .
Bằng không, theo không trung cao như vậy rơi xuống, mà sau khi linh hồn Hạ Tâm Nghiên bị thương nặng thì sợ là xương cốt toàn thân ngã cho vỡ vụn.
Thật sự là như vậy, cho dù là tương lai linh hồn Hạ Tâm Nghiên khôi phục lại, chỉ sợ là thân thể cũng sẽ bị phế một nửa.
Bởi vậy, đối với Hà Thanh Mạn này, trong lòng Thạch Nham vẫn có cảm kích, cũng biết sự sốt ruột của nàng đều là vì lo lắng cho Hạ Tâm Nghiên, cho nên Thạch Nham không có để ý đến thái độ không tốt của Hà Thanh Mạn.
- Tâm Nghiên tỷ biến thành như vậy, ngươi vừa lòng rồi chứ?
Hà Thanh Mạn cắn răng
- Chưa thấy qua nam nhân vô tình vô nghĩa giống ngươi như vậy! Ở Già La hải vực, Tâm Nghiên tỷ chính là thiên chi kiều nữ, không biết bao nhiêu thanh niên tài tuấn có tình ý với Tâm Nghiên tỷ, những người anh tuấn hơn ngươi, lợi hại hơn người còn nhiều mà! Nhưng Tâm Nghiên tỷ vì ngươi, ba năm qua vẫn luôn giao chiến với Cổ gia, Đông Phương gia, sau khi biết ngươi đến Vân Hà đảo, lại mạo hiểm tánh mạng nguy hiểm tiến đến đây tìm ngươi! Cũng vì ngươi, tỷ ấy mới rơi vào tình trạng này! Mà ngươi, lại âm thầm vui sướng! Thật sự là lòng lang dạ sói! vô liêm sỉ!"
Hà Thanh Mạn càng nghĩ càng giận, nhìn thế nào cũng thấy Thạch Nham không vừa mắt, lạnh lùng nghiêm mặt mắng to. Thạch Nham bị nàng điên cuồng mắng một hồi, làm cho hắn có chút dở khóc dở cười, trong lòng cảm thấy nữ nhân này có tật xấu, cái gì cũng không rõ ràng mà dám đưa ra kết luận, thật đúng là tự cho mình đúng. Bởi vậy, Thạch Nham lại trầm mặc, lựa chọn tiếp tục không quan tâm nàng.
- Làm sao mới có thể đi vào trung tâm núi lửa vạn nam?
Thạch Nham đưa tin.
- Ngươi quên ta sao?
Huyền Băng Hàn Diễm ngạo nghễ đáp lại:
- Có hàn lực của ta hộ thân, núi lửa nào mà không thể xông vào? Chỉ là Địa hỏa, làm sao có thể chống lại lực lượng của ta? Có ta che chở ngươi, ngươi lại sợ cái gì?
Thạch Nham lập tức tỉnh ngộ. Bởi vì thương thế của Hạ Tâm Nghiên, tinh thần hắn có chút bấn loạn, thế mà lại quên hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm khủng bố cỡ nào chứ.
Môn La đảo vào năm đó, chính là nơi núi lửa tụ tập, ngay cả địa phương đó mà dưới hàn khí của Huyền Băng Hàn Diễm, đều có thể biến thành băng đảo, trong thiên hạ còn có bao nhiêu núi lửa là nó không dám xâm nhập sao?
- Ta hiểu rồi.
Tinh thần Thạch Nham phấn chấn, trên mặt lại có thêm nét vui mừng.
- Thật quá vô sỉ! Thật sự là vô sỉ đến tận cùng!
Hà Thanh Mạn nghiến hàm răng trắng ken két hét ầm lên
- Thật sự chưa thấy qua loại người như ngươi, uổng công Tâm Nghiên tỷ vẫn còn khen ngươi, hôm nay ta thật sự đã được đại khai nhãn giới! Tâm Nghiên tỷ là người có trí tuệ như vậy , không biết sao lại coi trọng loại người như thế! Ta cảm thấy đáng tiếc cho tỷ ấy!
Hà Thanh Mạn mắng hồi lâu, thấy Thạch Nham thế mà lại lại nở nụ cười, quả nhiên là tức đến thất khổng bốc khói. Nếu không phải Mạc Đoạn Hồn ở bên cạnh, nói không chừng nàng đã nhịn không được động thủ giáo huấn Thạch Nham rồi.
- Ách, cô lầm bầm lẩm bẩm một mình, rất vui sao?
Tinh thần Thạch Nham từ bên trong Huyết Văn giới thu hồi lại, thản nhiên liếc mắt nhìn Hà Thanh Mạn, ôn hoà nói.
Nếu đổi là nguoời khác, sau khi bị oan uổng, lại bị mắng lâu như vậy, trong lòng khẳng định đều sẽ có chút khó chịu, Thạch Nham cũng không ngoại lệ.
Hà Thanh Mạn hoàn toàn không biết rõ ràng tình hình, chủ quan xem hắn trở thành nam nhân phụ lòng bạc tình bạc nghĩa.
Nghiến răng nghiến lợi mắng hắn vài phút, thấy hắn không mở miệng, nhưng vẫn còn mắng liên tục, khiến cho Thạch Nham cảm thấy nữ nhân này e là có bệnh lâu năm mà giấu.
- Ngươi!
Hà Thanh Mạn chỉ vào Thạch Nham, hô hấp dồn dập, bộ ngực sữa rung động, lộ ra đường cong mê người, nhất thời tức đến mức nói không ra lời.
Thạch Nham liếc xéo nhìn nàng, biết dáng người nữ nhân này nóng bỏng, tướng mạo tất nhiên cũng sẽ không tầm thường, nhưng mà lúc này tâm tư hắn không quan tâm chuyện này, cũng lười chú ý nàng, liếc mắt nhìn Hà Thanh Mạn, rồi quay đầu đi chỗ khác. Hỏi Mạc Đoạn Hồn bên cạnh:
- Gần đây có núi lửa vạn năm hay không?
- Gần đây thì không có.
Mạc Đoạn Hồn ngạc nhiên, trầm ngâm một chút.
- Nhưng Già La hải vực lại có, núi lửa vạn năm lớn nhất ở Hỏa Vân đảo trong sự khống chế của Thiên Tà Động Thiên, chuyện này Hà tiểu thư rõ nhất, đảo chủ Hỏa Vân đảo hiện nay là Hà Lạc. Chính là phụ thân của nàng.
Thạch Nham ngẩn ngơ, biểu tình lập tức cổ quái, quay đầu lại nhìn về phía Hà Thanh Mạn. Hà Thanh Mạn còn đang tức giận, cắn răng, hung hăng nhìn chằm chằm Thạch Nham
- Bất luận ngươi muốn làm gì, ta cũng không sẽ giúp ngươi! Cái loại nam nhân phụ lòng bạc tình quả nghĩa, ta nhìn thấy đã ghét!
Nói xong, dáng người Hà Thanh Mạn nóng bỏng nổi bật, chậm rãi chuyển động, nhoáng một cái đã ngồi xuống Phong lôi phi sư. Đôi chân dài thẳng đạp đạp, Hà Thanh Mạn quát nhẹ một tiếng
- Chúng ta đi.
- Chờ một chút.
Thạch Nham nhướng mày. Đột nhiên chắn ở trước Phong lôi phi sư, ngẩng đầu nhìn Hà Thanh Mạn ngồi ngay ngắn ở trên người Phong lôi phi sư, nói:
- Cô có thể đi, nhưng Tâm Nghiên phải lưu lại cho ta.
- Ngươi dựa vào cái gì?
Ánh mắt Hà Thanh Mạn lạnh lùng
- Tâm Nghiên tỷ và ta cùng nhau đến đây, bây giờ linh hồn bị trọng thương, ta muốn dùng tốc độ nhanh nhất đưa nàng trở về Hạ gia. Hạ gia biết Tâm Nghiên tỷ bị thương nặng như vậy, chắc chắn sẽ tận hết sức lực tìm biện pháp cứu Tâm Nghiên tỷ! Tuyệt sẽ không giống như ngươi, chẳng những cái gì cũng không làm, còn cảm thấy vui mừng hạnh phúc!
Phong lôi phi sư đã đứng lên, Hà Thanh Mạn ngồi ở phía trên, từ trên cao nhìn xuống Thạch Nham, châm chọc khiêu khích.
Yêu thú Phong lôi phi sư cấp sáu, nhạy bén phát hiện sự tức giận của nữ chủ nhân, đồng tử mắt màu đỏ sậm to như chuông đồng, hung ác nhìn chằm chằm Thạch Nham, ngửa đầu gầm một tiếng giận dữ.
Yêu thú cấp sáu có thể so với Võ Giả cảnh giới Niết Bàn, sau khi Phong lôi phi sư gầm một tiếng giận dữ. Hai đường phong nhận bỗng thành hình, nhưng mà lại phóng tới hướng Thạch Nham.
- Con thú ngốc!
Hà Thanh Mạn quát một tiếng. Ánh mắt khẽ biến.
Mạc Đoạn Hồn hừ lạnh một tiếng, giống như ma quỷ xuất hiện trước người Phong lôi phi sư, bàn tay to bắt ra đã lập tức bắt lấy phong nhận, nhíu mày nhìn Hà Thanh Mạn, âm thanh lạnh lùng nói:
- Muốn ta giúp cô quản giáo yêu thú của cô sao?
- Hiểu lầm.
Hà Thanh Mạn hoảng sợ. Vội vàng dậm chân, dẫm lên đầu Phong lôi phi sư, thầm mắng yêu thú này liều lĩnh.
Sau khi Mạc Đoạn Hồn hiện thân, Phong lôi phi sư đã an phận lại, vội vàng nằm úp sấp xuống một lần nữa, đầu cũng không dám ngẩng lên. Không dám nhìn Mạc Đoạn Hồn, sợ Mạc Đoạn Hồn sẽ tàn nhẫn hạ thủ với nó.
Yêu thú cấp sáu, đã có chút trí tuệ.
- Tâm Nghiên lưu lại cho ta.
Khuôn mặt Thạch Nham bình tĩnh mặt, ở trước người Phong lôi phi sư, mắt lạnh lùng nhìn Hà Thanh Mạn.
- Cho dù ngươi là người Dương gia, cũng không có quyền sai bảo ta!
Hà Thanh Mạn cắn răng
- Tâm Nghiên tỷ và ta cùng đền sẽ cùng nhau rời đi! Ta tuyệt đối sẽ không giao Tâm Nghiên tỷ cho loại người vô tình vô nghĩa như ngươi!
- Ta có thể cứu nàng!
Thạch Nham trầm giọng nói.
"Ngươi có thể cứu tỷ ấy?" Hà Thanh Mạn sửng sốt một chút, đột nhiên khinh thường nói:
- Ngay cả Mạc đại nhân cũng không có cách nào, ngươi có biện pháp nào cứu nàng? Thực lực không có nhưng khẩu khí lại thật cuồng vọng.
- Nham thiếu gia, ngươi chuẩn bị đi Hỏa Vân đảo sao?
Mạc Đoạn Hồn thấy cứ kéo dài như vậy, cuối cùng không nhịn được nói:
- Nếu phải đi Hỏa Vân đảo, thật ra không cần di chuyển Hạ nha đầu, Hà tiểu thư chắc là cũng phải về Hỏa Vân đảo, vừa lúc có thể cùng đi.
Mạc Đoạn Hồn vừa nói như vậy, Thạch Nham trầm ngâm một lát, cũng gật đầu, nói:
- Ta đi Hỏa Vân đảo, Mạc đại nhân, ngươi thì sao?
- Trước khi chưa trở về Bất Tử đảo, ta sẽ vẫn đi theo người.
Mạc Đoạn Hồn trả lời.
- Được rồi.
Thạch Nham gật đầu, bỗng chủ động bước tới hướng một con Thanh huyết ma bức cấp sáu duy nhất
- Vậy ngươi đưa ta tới Hỏa Vân đảo đi."
- Được.