Chỉ thấy một khối thiên thạch hình thoi to cỡ núi nhỏ, thiên thạch cao ngất dựng ở trên quảng trường, hơn phân nửa thiên thạch cắm thật sâu vào lòng đất, thiên thạch lộ lên cao trăm mét trông có chút hùng vĩ.
Trong truyền thuyết, một khối thiên thạch này là ngàn năm trước đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi xuống ở chỗ này. Khi đó còn không có Thiên Vẫn thành, nơi này vẫn là một vùng hoang vu.
Sau khi thiên ngoại thiên thạch rớt xuống nơi đây, nghe nói ngay từ đầu, mỗi lần đến ban đêm, ở dưới ánh trăng chiếu rọi, thiên thạch kia sẽ phóng ra ngân quang lấp lánh chói lọi. Sau mỗi một ngày, đêm đến ngân quang thiên thạch sẽ dần nhạt hơn, sau mười năm thiên thạch đã không bao giờ sẽ sáng lên nữa, biến thành một tảng đá bình thường.
Người Thương Minh, xem một khối thiên ngoại thiên thạch thần kỳ này trở thành thần thạch, quay chung quanh một khối thiên ngoại thiên thạch này, thành lập Thiên Vẫn thành.
Thời gian nhiều năm, Thiên Vẫn thành đã trở thành thành trì lớn nhất Thương Minh, cũng trở thành trung tâm của Thương Minh.
Nhưng mà, một khối thiên ngoại thiên thạch này đã sớm không còn tỏa ra ngân quang, ở trong mắt Võ Giả Thương Minh vẫn là ông trời ban ân cho Thương Minh, vẫn xem một khối thiên thạch này trở thành thần thạch.
Quảng trường Thần Thạch, cũng bởi vì một khối thiên ngoại thiên thạch này mới được dựng lên.
Một ít trai gái trong Thương Minh, sau khi yêu nhau đều sẽ đến quảng trường Thần Thạch, đối mặt Thần Thạch nói ra lời thề non hẹn biển, xem Thần Thạch trở thành thần vật chứng nhân tình yêu.
Mỗi một lần Võ Đấu Hội ở Thương Minh, cũng đều lựa chọn tổ chức ở quảng trường Thần Thạch.
Quảng trường Thần Thạch hôm nay, dòng người nối liền không dứt, tiểu thương ở ngoài quảng trường nhiều vô kể, rất nhiều những tiểu thương đó đều là Võ Giả, thương phẩm bán ra phần lớn cũng có liên quan tới tài liệu tu luyện của Võ Giả.
Bên trong quảng trường Thần Thạch. Bạn đang đọc truyện tại
TruyệnFULL.vn - http://TruyenOnl.com
Ở trước một khối thiên thạch thật lớn kia, có mười sáu võ đấu trường, mỗi một võ đấu trường đều có một trăm mét vuông, võ đấu trường đều là dùng Thanh thiết thạch cứng rắn lát thành. Mà Thanh thiết thạch cực kỳ cứng rắn, cho dù là một kích toàn lực của Võ Giả cảnh giới Nhân Vị, cũng đừng mơ tưởng đánh vỡ Thanh thiết thạch.
Bốn phía mười sáu võ đấu trường, có năm tòa thạch lâu cao ngất.
Một tòa thạch lâu trong đó cao năm mươi mét, bốn thạch lâu khác cao bốn mươi mét, năm thạch lâu cách xa nhau vài trăm mét, bên trên mỗi một tòa thạch có người các đại thế gia đứng, bọn họ có thể ở trên thạch lầu thu hết mười sáu võ đấu trường vào mắt.
Trên một thạch lầu trong đó, Thạch Nham đứng ở bên cạnh Thạch Kiên, từ trên cao nhìn xuống một đám Võ Giả chung quanh quảng trường Thần Thạch tiến đến tham gia Võ Đấu Hội.
Thạch lâu này thuộc loại Thạch gia, cao bốn mươi mét, bốn thạch lâu khác thuộc về Bắc Minh gia, Lăng gia, Tả gia, Mặc gia.
Trong đó thạch lâu của Lăng gia, Tả gia, Mặc gia, giống như của Thạch gia cũng cao bốn mươi mét, chỉ có Bắc Minh gia là ngoại lệ, thạch lâu kia cao năm mươi mét, rõ ràng so với bốn nhà còn lại cao hơn một khúc!
Chỉ cần từ độ cao năm tòa thạch lâu, là có thể thấy được địa vị tuyệt đối cường thế của Bắc Minh gia ở Thương Minh!
Đây là ngày đầu tiên của Võ Đấu Hội.
Thạch Kiên, Thạch Thiết, Thạch Nãng một nhóm đích hệ của Thạch gia, lúc này đều ở trên thạch lâu.
Hai huynh đệ Hàn Phong cùng Hàn Chung, đã ở chính giữa thạch lâu, ngoài ra còn có vài gương mặt Thạch Nham thấy xa lạ, thông qua giới thiệu của Hàn Chung, Thạch Nham biết mấy người kia đều là cung phụng của Thạch gia, ngày thường đều làm việc ở thành thị khác, bởi vì Võ Đấu Hội mới bị Thạch Kiên điều đến đây.
Ngược lại Dương Hải không ở trong thạch lâu, sở dĩ như vậy là vì Dương Hải không có tu luyện võ đạo, cao thủ võ đạo ở thành thị khác đều bị điều trở về, Dương Hải sẽ cần phải tọa trấn những thành thị đó, tránh cho thời gian Võ Đấu Hội xuất hiện rắc rối gì.
Võ Đấu Hội mỗi một năm, đều chia làm tranh đấu Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nhân Vị, Bách Kiếp, Địa Vị năm cấp bậc, nhưng mà tranh đấu của Võ Giả Địa Vị, thường là hữu danh vô thực.
Nói như vậy, mặc dù là Võ Giả một mình tu luyện có thể đạt tới cảnh giới Địa Vị, khẳng định đều có phương pháp tu luyện của mình, bọn họ thường sẽ không thèm phần thưởng của ngũ đại thế gia lấy ra.
Võ Giả đạt tới cảnh giới Địa Vị, bất luận là ở Thương Minh, hay là ở Liệt Hỏa đế quốc, Thần Hữu đế quốc, đều đã được xưng được là cao thủ.
Võ Giả cảnh giới này vốn không cần tham gia Võ Đấu Hội, nếu muốn có một hoàn cảnh tu luyện tốt có thể đi đến một thế lực lớn nào đảm nhiệm chức cung phụng.
Các thế lực lớn nếu như biết Võ Giả cảnh giới Địa Vị, không có gia nhập một phương thế lực nào, cũng sẽ chủ động ném cành oliu, hy vọng có thể chiêu mộ đối phương đến dưới trướng.
Bởi vậy, Võ Đấu Hội tuy rằng thiết lập cấp bậc tranh đấu Võ Giả cảnh giới Địa Vị, nhưng thật sự Võ Giả cảnh giới Địa Vị tới tham gia, lại gần như không có.
Ngay cả Võ Giả đạt tới cảnh giới Bách Kiếp, cũng đều rất ít khi tham gia Võ Đấu Hội, mỗi một lần Võ Giả cảnh giới Bách Kiếp tham dự cũng chỉ có mấy người ít ỏi.
Chân chính đến vì Võ Đấu Hội, đa số tu vi đều là cảnh giới Hậu Thiên, Tiên Thiên, Nhân Vị.
Ba loại Võ Giả này nhiều nhất, cảnh giới tu vi thuộc loại thấp nhất, thường không có phương pháp tu luyện của mình, bất đắc dĩ mới đến tham gia Võ Đấu Hội, hoặc là là muốn đạt được một ít trân bảo tu luyện, hoặc là là có lòng giành được một chức vụ cung phụng của ngũ đại thế gia.
Võ Đấu Hội bình thường năm ngày sẽ chấm dứt.
Bốn ngày đầu, chủ đạo là do những Võ Giả vì phần thưởng vì chức vị cung phụng mà đến, tranh đấu giữa những người này sẽ được ngũ đại thế gia quan sát, thông qua tranh đấu bốn ngày này tuyển ra Võ Giả mình vừa lòng rồi tung cành oliu.
Ngày cuối cùng, mới là màn hấp dẫn của Võ Đấu Hội.
Võ Đấu Hội một ngày này, chỉ thuộc về ngũ đại thế gia!
Vào một ngày đó, ngũ đại thế gia sẽ phái ra con cháu đích hệ cùng cung phụng dưới trướng lên sân khấu, giao chiến với cao thủ thế gia khác, mà ngũ đại thế gia cũng đều là thông qua Võ Đấu Hội một ngày cuối cùng, đến dò xét thực lực gia tộc đối phương.
Một ngày đó, cũng chính là lúc ngũ đại thế gia, bày ra lực lượng của mình cho người ngoài thấy!
Vào một ngày đó, so đấu của ngũ đại thế gia, thường hay kèm theo khúc mắc về quyền lợi lớn, có thể sẽ xuất hiện đánh cuộc kinh thiên.
Khu mỏ, thương phố, bí bảo nào đó, vũ kỹ quỷ dị, đều sẽ trở thành vật đánh cuộc cho ngũ đại thế gia!
Một lần Võ Đấu Hội, thậm chí có thể để một thế gia đạt được tài phú kinh người, cũng có thể làm cho một thế gia tích góp nhiều năm không còn sót lại chút gì, so đấu một ngày cuối cùng, có thể sẽ trở thành đề tài sau vài năm kéo dài không suy.
Vào ngày này, cao thủ các đại thế gia sẽ thể hiện ra thực lực chân chính của bản thân, sẽ biểu hiện ra vũ kỹ cùng Võ Hồn hiếm thấy, trong giao chiến kịch liệt các loại bí bảo cũng sẽ đột nhiên xuất hiện.
Đa số Võ Giả từ bên ngoài đến, là hướng đến ngày cuối cùng của Võ Đấu Hội.
Bọn họ có thể thông qua Võ Đấu Hội một ngày cuối cùng, hiểu được khác biệt của mình cùng Võ Giả ngũ đại thế gia, thông qua quan sát một trận giao chiến kịch liệt, để nhận ra thiếu sót của mình đề cao nhãn giới cùng tu vi của mình.
Thậm chí có thể sau Võ Đấu Hội, bởi vì một trận giao chiến, khiến cho cảnh giới của mình được tăng lên.
Đây mới là điểm hấp dẫn nhất của Võ Đấu Hội!
Thạch Nham đứng ở trên thạch lâu, vẻ mặt bình tĩnh từ trên cao nhìn xuống một đám Võ Giả tiến đến tham gia trên võ đấu trường.
Trên thạch lâu chỗ Bắc Minh gia cách hai trăm mét, hai thân ảnh xinh đẹp, cùng Bắc Minh Sách đi lên lầu cao.
Trên lầu cao, hai nàng Mục Ngữ Điệp cùng Địch Nhã Lan, sóng vai đứng ở hai bên Bắc Minh Sách, cùng Bắc Minh Sách ở trên tầng cao nhất lầu cao, quan sát tất cả võ đấu trường.
Mục Ngữ Điệp bận quần trắng, tóc đen phất phới, ở trên lầu cao nhất, dáng người động lòng người, tựa như tinh linh nhân gian.
Địch Nhã Lan vẫn bận giáp trụ màu đỏ sậm kia, dáng người nóng bỏng ở dưới giáp trụ, hiện ra đường cong cực kỳ mê người, nhưng mà đôi mắt vẫn có tâm sự nặng nề.
Cách xa nhau hai trăm mét, Thạch Nham hơi ngẩng đầu, quét về phía hai nàng liếc mắt một cái, đáy lòng xuất hiện một tia cười lạnh khinh thường.
"Tiểu tử, bốn ngày này ngươi quan sát kỹ cho ta, ngươi thiếu kinh nghiệm thực chiến thì phải nhìn người ta giao chiến thế nào, không được ăn không ngồi rồi." Thạch Kiên thấy hắn ánh mắt nhìn hai nữ nhân phía Bắc Minh gia bên kia, trên mặt hiện lên một tia không vui, hừ nói:
"Nữ nhân khắp nơi đều có, lấy điều kiện của ngươi thì tương lai nữ nhân dạng nào không thể kiếm, không nên bận lòng trước khi chưa cường đại!"
"Ừm, ta hiểu rõ." Thạch Nham gật gật đầu.
"Đại ca, Khố Lạc của Phiêu Miểu Các tới chơi, nói có việc tìm ngươi." Thạch Thiết ở lầu thang thạch lâu, bỗng nhiên quát một tiếng.
"Khố Lạc?" Trên mặt Thạch Kiên hiện lên một tia kinh dị, sửng sốt một chút, hắn mới gật đầu nói:
"Mời hắn lên đi."
"Gia gia, chuyện Phiêu Miểu Các bên kia, thế nào?" Thạch Nham hạ giọng, lặng lẽ hỏi một câu.
Thạch Kiên hơi gật đầu, hừ nhẹ nói:
"Chuyện này ngươi không cần quản, lần sau cũng không được nói ra, biết không?"
"À." Nhìn biểu tình kia của, Thạch Nham biết hắn chắc chắn đã cùng Tả Hư quyết định rồi, nhưng mà Hàn Phong cùng vài tên cung phụng đều ở trên lầu cao, trong lòng Thạch Nham có chút nghi hoặc, không biết rốt cuộc Thạch gia có phái người đi Phiêu Miểu Các hiệp trợ Xích Tiêu hay không.
Khố Lạc mỉm cười đi lên, bình tĩnh ung dung đi đến bên cạnh Thạch Kiên, cười nói:
"Thạch gia chủ, ta có việc muốn nhờ, không biết con nuôi Dương Hải ngươi hôm nay ở nơi nào, ta muốn tìm hắn đi Phiêu Miểu Các một chuyến, không biết có thể phiền toái hay không?"
"Dương Hải?" Sắc mặt Thạch Kiên trầm xuống, hừ một tiếng, nghi hoặc nói:
"Phiêu Miểu Các các ngươi khắp nơi tìm người kêu Dương Hải, rốt cuộc muốn làm gì?"
"Ta có một bằng hữu đến từ Vô Tận hải, nàng có trưởng bối năm đó thất lạc một đứa trẻ gọi là Dương Hải, cho nên nhờ ta hỏi thăm, còn thỉnh Thạch gia chủ hỗ trợ." Khố Lạc cười chắp tay.
Trong lòng Thạch Kiên khẽ động, giữa mắt hiện lên nhiều điểm dị quang, hồi lâu mới lắc lắc đầu, nói:
"Dương Hải tạm thời không ở Thiên Vẫn thành, bởi vì Võ Đấu Hội ta điều không ít người trở về, hắn tạm thời đóng ở thành thị khác, việc này ... về sau hãy nói."
"Cũng được, chỉ cần Thạch gia chủ nhớ rõ là tốt rồi." Khố Lạc cũng không cố ý cưỡng cầu, cười nói:
"Chờ hắn trở lại, Thạch gia chủ bảo hắn đi một chuyến đến Phiêu Miểu Các là được, ha ha, ta sẽ không để hắn đi một chuyến tay không."
"Ừm." Thạch Kiên gật đầu từ chối cho ý kiến.
"Vậy ta đi xuống." Khố Lạc không ở lại lâu, sau khi nói chuyện xong, lập tức đi xuống lầu.
... ... ... ... ... ... ... ... ... ...
Tiếng đàn du dương rung động lòng người, đột nhiên từ trên thạch lâu của Bắc Minh gia truyền đến.
Âm thanh của tự nhiên chạy thẳng vào tâm linh, nháy mắt vang vọng khắp mọi khắp ngõ ngách trên quảng trường Thần Thạch, chỉ thấy Mục Ngữ Điệp khoanh chân ngồi ở trên thạch lâu của Bắc Minh gia, chuyên chú đàn cầm.
Rất nhiều Võ Giả tiến đến tham gia Võ Đấu Hội, đều bị tiếng đàn kỳ ảo này hấp dẫn, trên mặt lộ ra vẻ mê say, đều ngẩng đầu nhìn phía thạch lâu của Bắc Minh gia.
Bắc Minh Sách bên cạnh Mục Ngữ Điệp, vẻ mặt ngạo nghễ, khóe miệng hàm chứa một tia khinh thường với chúng sinh thế gian, tiếp nhận ánh mắt ngưỡng mộ pha lẫn hâm mộ cùng ghen tị của rất nhiều Võ Giả.
Tiếng đàn của Mục Ngữ Điệp như khe suối mát, chảy qua lòng tất cả Võ Giả, giống như tinh lọc linh hồn mọi người.
Tấu xong một khúc, rất nhiều Võ Giả đều là như si mê như say rượu, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Nhưng vào lúc này.
Bắc Minh Thương đột nhiên từ trên lầu cao bay ra, thân hình hùng vĩ kia của hắn, thần kỳ lơ lững trên không quảng trường Thần Thạch, giống như thiên thần quan sát chúng sinh, quát:
"Võ Đấu Hội, chính thức bắt đầu!"
"Lăng không dạo bước! Thiên Vị cường giả!"
Rất nhiều Võ Giả đều la hoảng lên, vẻ mặt kính sợ, vì Bắc Minh Thương biểu hiện ra thực lực mà kinh hãi không thôi.
...