Một thân váy ngắn bằng da bó sát, rách tung tóe, không che dấu được phong quang trên người nàng, lúc đi lại, đùi đẹp lắc lư, mơ hồ có thể thấy được mỹ diệu giữa hai chân, khiển người ta huyết mạch phun trào, không ngăn cản được dục vọngcủa nội tâm.
Lúc nàng nói chuyện, mũi nặng nề, rên đủ loại âm phù mộng ảo ừm, a, ê mê hoặc lòng người như nhịp trống gõ ở tâm hải của Thạch Nham, dậy sóng cực kỳ.
Trong mắt đẹp, bao hàm thâm tình như biển sâu, có thể hòa tan linh hồn người khác, khiển thần hưu trở nên mềm yếu, hội tụ với cơ thể yêu dị của nàng, loại mị thái hấp dẫn câu hồn đoạt phách này, ngay cả Thạch Nham cũng ăn không tiêu.
"Đánh đánh giết giết nhiều cũng không tốt, chúng ta có thể bắt tay nói chuyện, hảo hảo nói chuyện hợp tác nha". Phong Nhiêu cười duyên dịu dàng, thân thể đẫy đã mỹ diệu uốn éo, phong quang vô hạn lặng lẽ hiện ra.
Con mắt Thạch Nham đột nhiên đỏ lên, lần này cũng không thi triển bạo tẩu Tam Trọng Thiên, mà là bị sự mê hoặc của đối phương câu dẫn nên.
Hắn khẽ thở phì phò, ánh mắt cực nóng như lửa, giống như là yêu râu xanh, nhìn chàm chàm thân thể của Phong Nhiêu, không tự chủ được mà dựa sát vào Phong Nhiêu.
Ngọn lửa Phong Nhiêu xuất ra, du động vòng quanh khóe môi, hiện ra phong tình xinh đẹp kinh người.
Hô hấp của Thạch Nham càng thêm nặng nề, ngay cả Phong Nhiêu cách mười mét trũng có thể nghe được, vẻ vui sướng trên mặt nàng lại tăng thêm một phần, aấi thầm đắc ý, mỹ mâu thâm tình vô hạn, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo như bắng.
Thanh âm lực lượng Áo Nghĩa của nàng, càng cách gần, khả năng đắc thủ càng lớn, uy lực cũng càng khủng bố.
Thạch Nham dựa sát vào, chính là phải một kích đắc thủ, không bao giờ cho Thạch Nham một tia cơ hội nữa.
Trải qua thất bại trong khoảng thời gian này, nàng đã sớm không dám xem thường Thạch Nham, ngược lại còn xem Thạch Nham là đối thủ đáng sợ hơn cả Cam Cơ, Bàng Gia, nàng lại biết đối phương tâm cơ âm trầm, sợ bị tính kế, vẫn luôn cẩn thận chuẩn bị, giống như không đợi Thạch Nham đụng vào cơ thể nàng, tuyệt đối sẽ không xuất thủ.
Cứ như vậy, giống như mất hồn, ánh mắt lửa nóng của Thạch Nham nhìn chàm chàm nàng, từng bước một đi tới, rốt cuộc đi tới bên cạnh Phong Nhiêu.
"Vậy mới đúng nha, chúng ta có thể từ từ tán gẫu, cần gì phải ngươi chết ta sống..." Phong Nhiêu cười khúc khích, mê hoặc động lòng người, thanh âm chạy thẳng vào lòng người, tay ngọc non mềm duỗi ra, sờ về lỗ máu trên ngực Thạch Nham.
Ánh mắt nàng, vẫn luôn quan sát khuôn mặt Thạch Nham, không buông tha chút manh mối nào, chỉ cần có điểm không ổn, nàng sẽ lập tức hạ độc thủ, hơn nữa sẽ lập tức rút lui.
Không gian Áo Nghĩa của Thạch Nham, có khắc chế kỳ lạ với lực lượng Áo Nghĩa của nàng, nàng cũng biết không gian Áo Nghĩa có thể trong thời gian ngắn giam cầm bản thân, cho nên mặc dù đến lúc này rồi, cũng không dám lơi lỏng chút nào.
Tay ngọc từ từ duỗi ra, Phong Nhiêu nhìn chàm chàm Thạch Nham cẩn thận, một đoạn ngón giữa, đã rơi xuống lồng ngực có lỗ máu của Thạch Nham.
"Gừ"
Thạch Nham gầm nhẹ một tiếng, con mắt vẫn ngây dại lửa nóng như cũ, ôm chặt lấy cơ thể Phong Nhiêu, thoáng cái ép lên một tảng đá lớn hơi nghiêng.
Mỹ mâu của Phong Nhiêu hiện lên một tia kinh hoảng lấp liếm, nhưng nàng vẫn không hành động thiếu suy nghĩ, vì nàng phát hiện thần thái của Thạch Nham vẫn ngây dại, rất rõ ràng còn đang bị khống chế bởi âm thanh mê hoặc của nàng, nàng cũng chỉ xem đây là bản năng của nam nhân, ngược lại còn mừng thầm.
Tay ngọc của nàng, từng chút, rốt cuộc rơi xuống lỗ máu trên ngực Thạch Nham, chỉ cần nhích thêm một điểm nữa, dường như có thể bắt được trái tim Thạch Nham, một kích bóp nát.
Mà lúc này, Thạch Nham đang dùng sức ôm chặt nàng, giống tất cả nam nhân bắt đầu động tay đông chân, bàn tay to thô ráp, hoạt động ở mông đẹp cùng eo bụng của nàng.
Đè nén sự chán ghét trong tâm, nụ cười Phong Nhiêu không giảm, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo âm tàn, nhìn chàm chàm ánh mắt Thạch Nham, tay kia của nàng, vừa chạm vào lỗ máu trên ngực Thạch Nham, cũng sắp chạm tới một đoạn gân mạch vỡ đứt.
Phong Nhiêu bỗng biến sắc, cặp môi đỏ mọng khẽ nhếch, liền phát ra âm phù chết người.
Liền vào lúc này, một cỗ năng lượng lạnh như băng, mạnh mẽ bao phủ, lực cực hàn, thẩm thấu người nàng, ở trong cơ thể huyết nhục của nàng trắng trợn hoạt động.
Cùng một thời gian, váy ngắn dưới hạ thân nàng, bị xé roẹt, không đợi nàng kịp phản ứng, liền cảm aiấc khe giữa hai chân, bị một vật cứng như lửa nóng đâm rách, kịch liệt đau nhức tập kích toàn thân, đáy mắt Phong Nhiêu hiện ra sợ hãi thật sâu, bỗng tỉnh lại, ý thức được trinh tiết đã không còn.
Lại nhìn Thạch Nham, ánh mắt vốn ngốc trệ lửa nóng, hiện ra vẻ mỉa mai nhàn nhạt, nào có bộ dạng bị âm mê hoặc chế trụ?
"A"
Kịch liệt đau nhức từ dưới thân vọt tới, Phong Nhiêu nhịn không được kêu đau nghẹn ngào, cảm thấy được sự trùng kích cuồng mãnh của tên khốn này, chỉ cảm thấy hạ thân như bị xé rảch, loại thống khổ này, nàng không ngờ nhất thời không thích ứng được.
Khiển cho nàng sợ hãi bất an nhất, là từ dưới thân tên khốn kia, còn truyền đến năng lượng tà ác chém tuyệt sinh cơ, từ giữa hai chân nàng lan ra, xâm nhập nội tạng huyết nhục của nàng, khiến gân mạch nàng bị quản chế, một thân lực lượng đều ngưng trệ.
"Bạo"
Trong tiếng hét thê lương, Phong Nhiêu nỗ lực ngưng luyện lực lượng còn thừa không nhiều lắm, hợp nhất với âm phù, định làm nổ tung trái tim Thạch Nham, phá hủy bộ vị mấu chốt nhất thần hưu của hắn.
"**, sướng không?" Thạch Nham nhếch miệng, ưỡn thẳng người
trùng kích sâu vào, không gian Áo Nghĩa cũng theo đó mà phóng thích
ra.
Âm phù của Phong Nhiêu, lực lượng ngưng luyện, lập tức đình trệ, bàn tay non mềm vươn tới lỗ máu trên ngực Thạch Nham của nàng, cũng bị một bàn tay to giữ chặt, lực lượng ở lòng bàn tay nàng chợt nổ tung, khiển bàn tay nhỏ bé của nàng đau đớn muốn nứt, lực lượng phản kích chảy qua trong xương cốt của nàng.
Nhìn thanh niên lãnh khốc trên thân đang xâm phạm mình, cảm nhận được hạ thân bị oanh kích như cự chùy, mỹ mâu của Phong Nhiêu hiện ra sợ hãi vô cùng, đáng tiếc thần hưu tạm thời bị giam cầm, ngay cả thét chói tai cũng không thể.
" Ngươi tự tìm đường chết, không oán ta được". Thạch Nham cười lạnh, không chút khách khí chinh phạt ở trên người nàng, hai cánh tay chia ra giữ lấy hai bàn tay nhỏ bé, dán chặt trên đá lớn, không chút thương hương tiếc ngọc, dùng phương thức thô bạo mãnh liệt nhất, cường hành chiếm hữu nàng.
"Ta liều mạng với ngươi". Dù sao có cảnh giới Thần vương Tam Trọng Thiên, Phong Nhiêu chịu khuất nhục lần này, liều mạng mà hét ầm lên, không ngờ giãy khỏi vách cản không gian, bàn tay nhỏ bé cũng như rắn trượt ra ngoài, móng ta oán hận đâm vào huyết nhục của Thạch Nham.
Nàng giống như phát điên, há miệng căn bả vai của Thạch Nham, phản kháng bằng khí lực lớn nhất.
Thể thần của cảnh giới Thần vương tam trọng thiên, không thể coi thường, ngay cả cơ thể củaThạch Nham cũng có chút ăn không tiêu, bị nàng đâm đến máu tươi đầm đìa.
" Thống khoái". Thạch Nham quát lớn một tiếng, động tác dưới thân không ngừng, thiết quyền huơ ra, không khách khí oanh kích ở trên bụng Phong Nhiêu, đánh Phong Nhiêu điên cuồng hét lên.
Hai người này, vẫn giữ tư thể giao hảo trên một tảng đá lớn, cắn xé oanh kích lẫn nhau, như dã thú nổi điên, cự thạch kia đã sớm không chịu nổi, vỡ toác ra, hai người ngã nhào xuống đất, điên cuồng ra tay độc ác với nhau, lực lượng trùng kích lẫn nhau, huyết nhục va chạm vào nhau, hiện ra một hình ảnh hương diễm máu tanh.
Chẳng biết tại sao, Thạch Nham tuy bị đâm đến máu tươi đầm đìa, nhưng lại chưa bao giờ cảm nhận kích thích như thế, chỉ cảm thấy hạ thân sảng khoái vô cùng, mạnh mẽ đâm tới trong chỗ chật hẹp ẩm ướt, có sướng khoái mất hồn trước nay chưa từng có.
Mạnh mẽ chinh phạt mỹ nữ dưới thân, nhưng hắn ra tay không chút lưu tình, quả đấm rơi xuống như mưa, rơi lộn xộn trên bụng Phong Nhiêu, đánh Phong Nhiêu đến khóc trời gọi đất, hai tay càng liều mạng bấu chặt, khiển thần hưu của Thạch Nham có thêm từng vết thương sâu tới xương.
Ở ngoại vực tối tăm lạnh lẽo, trên một khối thiên thạch cực đại, hai người này giống như là phát điên, như dã thú giao hợp, lăn qua lăn lại, nơi đi qua, đá vụn đều nổ tung, như đẽo gỗ mục, nghiền nát hết thảy.
Phong Nhiêu dù sao cũng bị thương quá nặng, chổ hiểm giữa hai chân thất thủ, bị trùng kích cuồng bạo, bụng lại bị đánh, dần dần chống đở hết nổi, chậm rãi, lực nàng nắm xé thần hưu của Thạch Nham, càng ngày càng nhẹ.
Mỹ mâu của Phong Nhiêu hiện ra vẻ bi thương gần chết, oán độc nhìn về phía nam nhân chiếm lấy thân thể nàng, mạnh mẽ đâm tới trên da thịt tuyết trắng kiều mỵ củầ íaàng, khuôn mặt hiện ra vẻ đỏ ửng mất tự nhiên, thở hổn hển, hâù không thể tự tuyệt tại chỗ, đây là vũ nhục nàng ngay cả nghĩ cũrig không dám nghĩ.
Ở đất thần phạt, ngay cả kẻ cướp bóc cùng vô số tên côn đồ ngoại vực cũng không dám nhìn thẳng nàng, hôm nay, ở trên thiên thạch lạnh như băng, ở trong đá vun lăn lộn, bị đè xuống đất, đã gặp phải cơn ác mộng ngay cả nằm mộng cũng muốn.
Rốt cuộc, Phong Nhiêu suy yếu đến độ ngay cả phản kích cũng mất, khóe mắt nhỏ ra nước mắt, tuyệt vọng nhắm mắt lại, tùy ý Thạch Nham chinh phạt, giống như đã biết khó thoát khỏi độc thủ.
Ánh mắt Thạch Nham vẫn lãnh khốc như cũ, thấy nàng như thế, tạm dừng tay chân công kích, hừ lạnh một tiếng, cũng cẩn thận nhìn về phía nàng, không dám buông lỏng.
Một thân tinh khí của hai cường giả cảnh giới Thần vương tam trọng thiên như Cam Cơ, Bàng Gia, vào lúc này, bị tinh lọc nhanh chóng, cảm xúc mặt trái tạo thành bị hắn phóng thích ra ngoài, khiển hắn thô bạo tuyệt tình, thủ đoạn độc ác không chút chần chờ.
Huyệt khiếu tinh lọc năng lượng điên cuồng, cắn nuốt hắc động thần bí của tế đài linh hồn của Cam Cơ, đang xoay chuyển quỷ dị, từ từ có dị năng kỳ diệu dồi dào tẩm bổ tế đài linh hồn, lẫn vào thức hải của hắn, lực lượng Áo Nghĩa, tế đài thiên hỏa cùng thần hồn.
Những dị năng kỳ lạ này, dường như có thể tẩy rửa tẩm bổ tế đài linh hồn, thiên hỏa cũng tung tăng như chim sẻ, cực kỳ hưng phấn, giống như chiếm được chỗ tốt lớn lao.
Thần hồn của hắn, ở dưới tẩm bổ năng lượng dồi dào kia, dấu ấn Áo nghĩa tựa hồ cũng mờ đi, kiến hắn đối với không gian, sinh tử, ngôi sao Áo Nghĩa có nhận thức càng thêm trực quan sấu sắc, mà lực lượng trong khiếu huyệt, ở dưới tác dụng của vỏ hồn bất tử, đang bắt đầu khôi phục trọng thương của thân thể hắn, dung nhập vào cổ thụ tinh nguyên của hắn, rèn luyện thể thần của hắn
Thu hoạch của trận chiến này, khổng lồ vượt ngoài tưởng tượng của hắn, đều có được tăng cựprng với tu vi cảnh giới của hắn.
Nhất là ảo diệu khi cắn nuốt tế đài linh hồn, mặc dù hắn nhìn không thấu, nhưng biết đây tuyệt đối là lực lượng tà ác kỳ quỷ nhất thể gian, vượt qua tưởng tượng của bất kỳ kẻ nà, hắn có dự cảm, tác dụng của khủng bố tà ác cắn nuốt tế đài linh hồn kia, mới là bí mật lớn nhất của Huyết Văn Giới!
Tẩm bổ tế đài linh hồn, làm mờ dấu ấn Áo Nghĩa, nói ra, sợ là ngay cả cường giả độ Thiên Kỳ cũng không thể tin được.
Thạch Nham bỗng nhiên ý thức được, đủ loại kỳ diệu gia thân, hắn nếu không thể độc bá một phương ở tinh vực Liệt Diễm, quả thực có lỗi với ban ân của Huyết Văn Giới, xin lỗi sự hậu ái của chủ nhân Huyết Văn Giới.