Mục lục
SÁT THẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Tâm Nghiên, không được vô lễ!



Hạ Thụy Hưng khẽ quát một tiếng, sắc mặt không vui, nhíu mày trầm giọng nói:



- Một khi con sử dụng Luân Hồi Võ Hồn, trong nháy mắt liền bước vào cảnh giới Thiên Vị, đừng nói Cổ Ngọc và Phùng Hải, ngay cả bá bá ta cũng không phải là đối thủ của con, điều này sao mà được?



Cổ Ngọc, Phùng Hải cũng hơi xấu hổ, ngượng ngùng cười cười không hề trả lời.



Bất luận là Cổ Ngọc hay Phùng Hải đều biết sự thần kỳ của Luân Hồi Võ Hồn Hạ gia, một khi khởi động Luân Hồi Võ Hồn, lực lượng của Hạ Tâm Nghiên không đơn giản chỉ là tăng lên gấp bội mà tăng lên một cảnh giới!



Cổ Ngọc, Phùng Mã tuy cũng có chút tự tin đối với sức mạnh của bản thân nhưng nếu đối diện với loại Luân Hồi Võ Hồn quỷ dị này thì hai người tự biết không sức đánh một trận, vì vậy không dám ra vẻ anh hùng đáp ứng.



Chu Vũ đứng ở một bên khá xa, ánh mắt lạnh lùng nhìn những Võ Giả của Cổ gia, Thiên Trì Thánh Địa, nhìn Cổ Ngọc và Phùng Hải trong đám người khẽ nhíu mày.



Hạ Thần Xuyên chưa xuất hiện, ông ta chỉ căn dặn bảo Chu Vũ chú ý hơn tình huống ở đây, nếu không xảy ra đại sự gì, ông ta cũng sẽ không lộ diện, tránh cho đám Cổ gia và Thiên Trì Thánh Địa ầm ỹ.




"Hừ!"



Thiên Trì Thánh Địa lần này đến có Nhạc Phong tu vi cảnh giới Niết Bàn, lúc này không nhịn được nữa nên ra mặt, mắt lạnh lùng không vui nhìn Hạ Tâm Nghiên, lạnh nhạt nói:



- Nếu không sử dụng Luân Hồi Võ Hồn, đề nghị này của cô có thể thử xem, nhưng sử dụng Luân Hồi Võ Hồn, bên cô thắng cũng chả có gì đễ nói.



- Vân Phong đảo này linh khí thưa thớt, ta thật sự không muốn ở lại trên đảo lâu.



Sắc mặt Cổ Chính Dương của Cổ gia khó chịu



- Điều kiện của Cổ Ngọc gia tộc ta ở Viên La hải vực là số một số hai, hạ mình kết thông gia với Hạ gia các ngươi, đó là để mắt đến Hạ gia các người, đừng để nể mặt mà không muốn!



Sắc mặt Chu Vũ đột nhiên trầm xuống.



Rất nhiều người của Hạ gia cũng khẽ biến sắc, lập tức có cảm giác chua xót, ánh mắt nhìn về Cổ Chính Dương đầy phẫn nộ.



Nếu Dương gia vẫn còn, nếu chúng ta vẫn còn ở Gia La hải vực, nếu tổ gia gia của chúng ta không bị rơi vào tình trạnh điên điên khùng khùng, Cổ gia các ngươi dám to gan sỉ nhục Hạ gia chúng ta như thế, tất sẽ khiến các người phải bò lếch đi!



Người Hạ gia ai cũng âm thâm nghiến răng, bỗng nhớ lại những ngày vinh quang ở Gia La hải vực, nghĩ lại những ngày kiêu ngạo cùng với Dương gia kiêu ngạo chinh chiến các đại hải vực.



Đáng tiếc, khi vật đổi sao dời, phong thái lúc xưa cũng đã rời khỏi bọn họ đi càng ngày càng xa.



Hiện giờ Dương gia đã sớm xuống dốc, Dương Thanh Đế lại thật lâu không có tin tức, người Dương gia cũng không biết đi về nơi nào, Gia La hải vực bị ma nhân xâm phạm đã sớm không còn là hải vực quen thuộc của bọn họ.



Mà tổ gia gia của bọn họ, thời gian tỉnh táo càng ít hơn nhiều thời gian điên khùng, khó gánh được trọng trách.




"Ài!"



Chu Vũ ở trong đám người khẽ lắc đầu thở dài, trên mặt hiện lên vẻ cay đắng, ánh mắt nhìn về Hạ Tâm Nghiên đầy sự thương xót, vẻ mặt Chu Vũ bỗng nhiên chấn động tựa như đã phát hiện điều gì, anh mắt đột nhiên sáng lên, nhìn chằm chằm vào Hạ Tâm Nghiên không rời.



Lặng lẽ thả ra thần thức, Chu Vũ chậm rãi cảm thụ trong chốc lát, tia sáng trong mắt càng lúc càng sáng, thân thể cũng khẽ run rẩy.



Cảnh giới Địa Vị đỉnh cấp! Không ngờ là đạt tới cảnh giới Địa Vị đỉnh cấp!



Chưa đến hai năm, cảnh giới lại tiến một bước, tư chất như thế ở Hạ gia trước giờ chưa từng thấy.



Nhìn thân ảnh mê người hờ hững bình tĩnh đứng giữa đám người đó, Chu Vũ âm thầm gật đầu, thầm nghĩ tư chất như vậy cũng khó trách chướng mắt loại nhân vật như Cổ Ngọc, Phùng Hải, ở Vô Tận hải sợ là chỉ có lác đác mấy người xếp đầu Chiến bảng mới có thể lọt vào pháp nhãn của tiểu thư được thôi.



Mà tiểu tử khiến tiểu thư vẫn nhớ nhung không quên, thật sự có xứng với tiểu thư không?



- Ai nói ta muốn vận dụng Luân Hồi Võ Hồn?



Giọng điệu Hạ Tâm Nghiên lạnh lùng, lông mày khẽ cau lại



- Ta không cần dùng Luân Hồi Võ Hồn, đánh một trận quang minh chính đại với các ngươi, chỉ cần hai người các ngươi liên thủ mà còn có thể thắng được ta, ta liền cẩn thận cân nhắc lại đề nghị của các ngươi, thế nào?



- Cái gì?



- Một mình đối phó hai người bọn họ?



- Không phải chứ?



Người Hạ gia ồn ào lên tiếng kêu la, nhìn nàng cực kỳ kinh ngạc, không biết vì sao nàng lại có đề nghị như vậy.



Hạ Thụy Hưng ngẩn ra một lúc, đột nhiên nhếch miệng cười ha ha, vỗ tay nói:



- Tốt lắm tốt lắm, ta đồng ý đề nghị này, Nhạc huynh, Cổ huynh, các huynh nghĩ sao?



Nhạc Phong và Cổ Chính Dương kinh thường liếc mắt đều cười lạnh chầm chậm gật đầu.



- Ngọc nhi, đừng để gia tộc thất vọng.



Cổ Chính Hải quát khẽ một tiếng



- Trước tiên con thử với nàng ta xem, còn liên thủ chỉ làm trò cười thôi. Hừ, người Cổ gia chúng ta cần gì phải liên thủ cùng người khác, ta tin tưởng con!



Cổ Ngọc tươi cười nhã nhặn, phong độ nhẹ nhành tiêu sái bước đến trước mặt Hạ Tâm Nghiên, trong mắt ngập tràn hy vọng, nhẹ giọng nói:



- Hạ tiểu thư, nàng xem, giao chiến ở đâu thì thích hợp?



- Ngọn núi trọc kia đi.



Ngón tay như ngọc của Hạ Tâm Nghiên chỉ về một ngọn núi trọc hơi thấp bên cạnh, bỗng hờ hững liếc mắt nhìn Cổ Ngọc, lại nhìn về phía Phùng Hải anh tuấn ở bên kia nói:



- Tốt nhất là các ngươi cùng lên, nếu không các người sẽ thất bại rất thê thảm, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi.



Nói xong, nàng khẽ động dánh người nổi bật của nàng, nhoáng một cái đã bay ra ngoài trăm mét.



- Phùng huynh, ta đi trước một bước.



Cổ Ngọc cười cười, chắp tay về phía Phùng Hải, lập tức hóa thành một tàn ảnh bay theo phương hướng của Hạ Tâm Nghiên.



Ánh mắt đám người Chu Vũ, Hạ Thụy Hưng, Phùng Hải, Cổ Chính Dương lóe sáng, đều nhìn về phía ngọn núi trọc hơi thấp kia.



Bỗng chốc từ trên ngọn núi trọc đó truyền đến chấn động như động đất, nham thạch trên ngọn núi trọc đó liên tiếp nổ tung biến thành đá vụn bay khắp trời.



Đá vụn dày đặc khắp núi trọc, đám người Chu Vũ ngoài ngàn mét chỉ có thể cảm thấy bên đó truyền ra lực lượng va chạm cực kỳ mãnh liệt, nhưng nhìn không thấy hình ảnh thật sự ở bên trong.



Tiếng nổ vang đinh tai nhức óc liên tiếp không ngừng vang lên trên ngọn núi trọc kia.



Một phút sau, âm thanh ngừng lại.




"Vù!"



Cổ Ngọc quần áo rách nát, mặt mày dơ bẩn, thân thể từ trong đám đá vụn đầy trời bị ném văng ra ngoài.



Kiện giáp trụ như vây cá màu xám bạc trên người hắn bị thủng nhiều lỗ. Từ những khe hở đó mơ hồ có thể thấy từng miệng vết thương sâu đến tận xương.




"Ầm!"



Cổ Ngọc yếu ớt rơi vào trong đám cỏ hoang dưới chân ngọn núi trọc, thần sắc cực kỳ thảm hại, sắc mặt tái nhợt, trong mắt tràn đầy vẻ phức tạp.



- Ngọc nhi!



Cổ Chính Dương giận tím mặt quát lên một tiếng kêu gào nói:



- Đã nói là không cần dùng Luân Hồi Võ Hồn, con bé kia quả thật đáng chết! Ngươi đã không biết điều như vậy cũng đừng trách chúng ta không khách khí!



Cổ Chính Dương kêu gào lên liền muốn xông lên ngọn núi trọc tính sổ Hạ Tâm Nghiên.



Chu Vũ hừ lạnh một tiếng, thân ảnh như điện đột nhiên xuất hiện trước mặt Cổ Chính Dương, nhíu mày nói:



- Ta ở Hạ gia nhiều năm như vậy, hiểu rõ dấu hiệu khi vận dụng Luân Hồi Võ Hồn như lòng bàn tay, ta xem lâu như thế vẫn chưa hề phát hiện tiểu thư nhà ta sử dụng Luân Hồi Võ Hồn.



- Chưa dùng Luân Hồi Võ Hồn, Ngọc nhi nhà ta há có thể kém như thế?



Cổ Chính Dương hiển nhiên không tin, cười lạnh



- Cô ta chắc chắn dùng phương pháp khác để giấu diếm các ngươi lặng lẽ vận dụng Luân Hồi Võ Hồn. Ta không tin các ngươi!



- Đừng…



Giờ phút này, Cổ Ngọc yếu ớt khẽ hô một câu, cúi đầu ủ rủ nói:



- Nàng, nàng ta quả thật chưa hề dùng Luân Hồi Võ Hồn.



- Hả?



Cổ Chính Dương ngẩn người.



- Phùng Hải...



Đá vụn đầy trời chầm chậm biến mất, thân hình rung động lòng người của Hạ Tâm Nghiên lại lần nữa hiện ra, nàng ta đứng trên ngọn núi trọc, nhìn về phía Phùng Hải đằng xa, lạnh nhạt nói:



- Đến lượt ngươi rồi.



Sắc mặt Phùng Hải khẽ biến, bỗng khẽ cười một tiếng, cũng phi thân lướt đến ngọn núi trọc kia.




"Ầm ầm ầm!"



Lại là một tiếng nổ vang rung chuyển đất núi, giữa đá vụn bay đầy trời, tốc độ thân thể gầy gò của Phùng Hải giữa đống đá vụn văng ngược ra còn nhanh hơn Cổ Ngọc.



Phùng Hải rơi xuống bên cạnh Cổ Ngọc, lau vết máu trên khóe miệng, cười khổ lắc lắc đầu, ánh mắt chán nản.



- Hạ Tiểu Thư lợi hại, ta nghĩ dù là người bài danh tốp năm Chiến bảng đến đây cũng không phải là đối thủ của nàng. Dựa vào lực lượng mà Hạ tiểu thư thi triển ra hôm nay e là có thể tiến vào tốp ba Chiến bảng, Phùng Hải ta tự biết không phải đối thủ của Hạ tiểu thư, hôm nay cắt đứt suy nghĩ này, sẽ không làm phiền nàng nữa.



Nói xong, Phùng Mã không để ý đến câu hỏi của Nhạc Phong, quay người bước đi thật cô độc.



Sắc mặt Cổ Chính Dương liên tục biến đổi, tức giận nhìn về thân ảnh khí chất điềm tĩnh trang nhã đứng trên đỉnh núi trọc, một lúc sau mới gật mạnh đầu, nắm lấy Cổ Ngọc quát:



- Chúng ta đi!



- Cảnh giới thật sự của nàng ta đã đạt tới cảnh giới Địa Vị đỉnh cấp, từ lực lượng mà nàng ta thi triển ra đủ để tiến vào tốp ba Chiến bảng. Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL - www.Truyện FULL



Thân hình Phùng Hải đột nhiên ngừng lại, khổ sở nói với Nhạc Phong ở đằng sau:



- Ta ngưng luyện bảy giọt Huyền Thủy, từng giọt đối mặt liền bị nàng ta phá vỡ, may mà ta thối lui kịp thời, nếu không sợ là sẽ giống như Cổ Ngọc, thân mang trọng thương. Thật không ngờ, không cần dùng Luân Hồi Võ Hồn nàng ta cũng mạnh mẽ như vậy, chúng ta đều xem thường tiềm lực của người Hạ gia."



Sắc mặt Nhạc Phong chấn động.



- Nàng ta đạt cảnh giới Địa Vị đỉnh cấp.



Sắc mặt Cổ Ngọc trắng bệch, trong mắt có phần kinh sợ:



- Con không phải đối thủ của nàng ta.



- Đây là Hạ gia rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, Ngọc nhi con đừng suy nghĩ nhiều, mặc kệ nha đầu đó kỳ tài ngút trời đến đây, nhưng Hạ gia không có một cao thủ Thần cảnh, ở Vô Tận hải đã định trước phải xuống dốc. Nhất là, Hạ gia từng liên thủ với Dương gia, luôn gây áp lực với Cổ gia chúng ta. Bây giờ Dương gia đã không xong, chúng ta tự nhiên sẽ không dễ dàng buông tha bọn chúng được.



Sắc mặt Cổ Chính Dương âm trầm, tia lạnh lùng trong mắt bừng sáng



- Những ngày lạnh của Hạ gia sẽ không bao lâu nữa đâu.



... ... ... ... ... ... ... ... ...



Tuyết Long đảo, giữa băng tuyết ngập trời.



Không biết từ lúc nào, Thạch Nham chỉ mặc một cái quần đùi màu xanh, thân thể to lớn để trần hơn phân nữa, đứng sừng sững giữa tuyết bay đầy trời.



Đột nhiên, Thạch Nham như bức tượng sừng sững bất động, thân thể cởi trần bắt đầu khẽ run rẩy theo biên độ rất nhỏ.



Thuận theo run rẩy rất nhỏ, từng tia sáng lấp lánh chầm chậm chuyển động dưới lớp da thịt của hắn, như những dòng suối nhỏ xíu chầm chậm tụ tập đến vầng sáng Tinh Nguyên ở bụng hắn.



Một luồng âm thanh vận động kỳ dị từ trong lòng đất truyền lên, tựa như lặng lẽ thông qua lòng bàn chân thẩm thấu vào trong thân thể hắn.



Biên độ run rẩy của thân thể Thạch Nham bắt đầu dần lớn dần, tia sáng óng ánh rực rỡ phút chốc theo sự run rẩy từ trong thân thể hắn tràn ra ngoài, vô cùng chói mắt.



- Bảy ngày, còn nhanh hơn không ít so với tưởng tượng của ta.



Trên ngọn núi tuyết ở đằng xa, Vũ Nhu hơi kinh ngạc, mỉm cười thấp giọng lẩm bẩm.



Trên ngọn núi tuyết, con mắt Đế Sơn ở bên cạnh đôi bỗng sáng lên, vẻ mặt cũng chấn động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK