Một ngày này, Võ Giả tiến đến tham dự Võ Đấu Hội, đều đang tranh đoạt kịch liệt ba hạng đầu cuối cùng.
Ba hạng đầu mỗi một cấp bậc, đều có vũ kỹ, bí bảo, tài liệu tu luyện tương ứng làm phần thưởng, chỉ cần có thể xông vào ba hạng đầu, khẳng định sẽ không trở về tay không.
Phần thưởng của ngũ đại gia tộc thường sẽ không keo kiệt, đã sớm chuẩn bị tốt các loại Huyền cấp vũ kỹ cùng bí bảo, cùng đan dược cùng tài liệu tu luyện có thể tăng tiến Tinh Nguyên.
Sáng sớm ngày thứ tư, những phần thưởng phong phú đó, đều được mang lên bục tròn giữa một võ đấu trường, có nhân viên đặc biệt trông giữ.
Đám Võ Giả, thấy các loại phần thưởng đã được lấy ra, thì trong trận tranh đấu kế tiếp một đám sẽ dốc hết sức lực.
Đến giữa trưa, đã có hai Võ Giả cảnh giới Tiên Thiên, ở trên võ đấu trường bị giết chết ngay tại chỗ, còn có một cường giả cảnh giới Nhân Vị bị đánh cho tàn phế.
Ở trên Võ Đấu Hội, chỉ cần một bên nhận thua đúng lúc, bên còn lại không thể tiếp tục xuất thủ.
Bởi vậy, chỉ cần tâm không sinh tham niệm, vừa thấy tình thế không ổn lập tức chủ động nhận thua, khẳng định sẽ không mất mạng.
Vài tên Võ Giả bị tàn phế bị giết kia, đều bởi vì cảm thấy mình còn có thể chiến đấu nữa, muốn ở thế hạ phong vọng tưởng xoay chuyển càn khôn, thế nên mới rơi vào kết cục thê thảm.
Trên thạch lâu của Thạch gia.
Thạch Kiên khóe miệng ẩn nụ cười nhạt, ngồi tít trên cao quan sát võ đấu trường phía dưới, thường hay lườm mắt thạch lâu của Mặc gia, mỗi một lần đều có thể nhìn đến vẻ mặt Mặc Đà âm trầm, giống như con mình chết.
Ba ngày qua, vài nhân vật trọng yếu của Mặc gia, từng người một bị mất tích thần bí.
Vào thời khắc mấu chốt của Võ Đấu Hội, Mặc Đà lại ôm một bụng bực tức, rõ ràng biết là ai xuống tay với hắn nhưng lại không thể làm gì, không thể hành động gióng trống khua chiêng.
Cao thủ dưới trướng Mặc gia, chỉ có thể lặng lẽ ở Thiên Vẫn thành tìm kiếm tung tích đoàn người Mộc Tuân, nhưng đáng tiếc là ngay cả bóng dáng của Mộc Tuân cũng không thấy, Mộc Tuân cũng không có phái người chuyển lời đến, khiến hắn ngay cả cơ hội đàm phán cũng không có.
"Tiểu tử, ngày mai chính là Võ Đấu Hội của ngũ đại thế gia, bốn ngày này ngươi quan sát nhiều trận chiến đấu như vậy, có thu hoạch gì không?" Thạch Kiên tâm tình vui sướng, liếc mắt Thạch Nham bên cạnh, thuận tiện hỏi.
"Thu hoạch?" Thạch Nham vẻ mặt lạnh nhạt, gật đầu, nói:
"Thu hoạch khẳng định có, nhưng mà chỉ xem cuộc chiến thì thu hoạch cũng sẽ không nhiều lắm, ta vẫn thích mình xung phong lên chiến trường, đao thật thương thật chiến đấu sinh tử. Chỉ có từ giữa sinh tử có được lĩnh ngộ, mới là thứ trân quý nhất."
Thạch Kiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn hắn, hồi lâu mới kinh ngạc hỏi:
"Tiểu tử ngươi trong thời gian ngắn tiến vào cảnh giới Tiên Thiên, kinh nghiệm chiến đấu chắc phải rất khuyết thiếu mới đúng? Vì sao ta cảm thấy tiểu tử ngươi giống như đã thân kinh bách chiến? Lĩnh ngộ giữa sinh tử tuy quý báu, nhưng nếu bị người khác giết, vậy lĩnh ngộ cái gì đều là vô nghĩa."
Thạch Nham nhếch miệng cười hắc hắc, cũng không giải thích.
"Ồ?"
Thạch Kiên đột nhiên thở nhẹ một tiếng, biểu tình có chút quái dị, nhìn phía thạch lâu của Mặc gia ở xa.
Ngoài hai trăm mét, trên thạch lâu của Mặc gia.
Một người ở bên tai Mặc Đà nhẹ giọng nói thầm một câu, sắc mặt hắn lập tức biến thành cực kỳ khó coi, rồi lập tức từ trên thạch lâu của Mặc gia đi xuống dưới, đi thẳng tới Thạch gia bên này.
Trên thạch lâu của Bắc Minh gia, không bao lâu Bắc Minh Thương cũng thu được tin tức, trầm ngâm một chút, Bắc Minh Thương cũng xuống thạch lâu, cũng đi tới thạch lâu của Thạch gia bên này.
Giữa võ đấu trường, một đám Võ Giả còn đang giao chiến kịch liệt, rất nhiều Võ Giả bên cạnh vây xem, nhìn Bắc Minh Thương và Mặc Đà cùng nhau đi đến thạch lâu của Thạch gia, đều nghi hoặc không biết lúc này hai người đi đến thạch lâu của Thạch gia làm cái gì.
Không bao lâu, Mặc Đà sắc mặt khó coi đến cực điểm, dẫn đầu đi vào thạch lâu của Thạch gia. Bạn đang đọc truyện được lấy tại
TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Vừa bước lên thạch lâu, Mặc Đà liền trực tiếp chất vấn, hét to nói:
"Thạch Kiên! Mộc Tuân rốt cuộc ở đâu?"
Thạch Kiên sắc mặt trầm xuống, hừ lạnh một tiếng:
"Ta làm sao biết Mộc Tuân ở nơi nào, Mặc Đà, ngươi hỏi sai người rồi?"
"Đừng giả bộ!"
Mặc Đà vẻ mặt oán độc,
"Mộc Tuân là người ngoài, nếu không có Thạch gia ngươi âm thầm giúp đỡ cho, Mặc gia ta làm sao có thể không tìm thấy hắn, Mộc Tuân tám chín phần ẩn núp ngay tại trong một trang viên Thạch gia các ngươi, tốt nhất ngươi nói ra chỗ ẩn thân của hắn!"
"Mặc Đà, chuyện Thạch gia ta, còn không tới phiên ngươi hỏi đến!" Thạch Kiên hừ một tiếng, không chút khách khí nói.
"Triều Ca con ta đêm qua đột nhiên mất tích, đến hôm nay còn chưa trở về, tất nhiên là Mộc Tuân đã hạ thủ! Những người khác cũng thế, Mộc Tuân dám xuống tay với Triều Ca, ta tất nhiên sẽ khiến hắn đẹp mặt!" Mặc Đà giận dữ hét.
Lời này vừa nói ra, mọi người trên thạch lâu của Thạch gia đều có nét mặt cổ quái, cuối cùng đã biết Mặc Đà vì sao giận dữ như vậy.
Mặc Triều Ca chính là một nhân vật lợi hại nhất Mặc gia đời hai, chẳng những tu vi bất phàm hơn nữa đầu óc cực kỳ nhạy bén, rất nhiều âm mưu quỷ kế của Mặc gia đều xuất phát từ tay người này.
Thạch gia, cũng có rất nhiều người đã từng chịu thiệt trên tay hắn.
Mặc Triều Ca có thể nói là một người có năng lực nhất Mặc gia đời hai, hôm nay một người quan trọng như vậy cũng đã mất tích, Mặc Đà rốt cuộc ngồi không yên, cuối cùng đến đây chất vấn.
Mộc Tuân quả nhiên thật tàn nhẫn! Thạch Nham trong lòng giật mình, biết lần này Mặc Đà chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ.
"Ta không biết Mộc Tuân ở nơi nào, chính ngươi tự bỏ sức đi tìm đi, nơi này của ta không chào đón ngươi." Thạch Kiên âm thầm khoái ý, nhưng không có lộ ra, lạnh nhạt nói.
"Bắc Minh gia chủ!" Thạch Thiết thở nhẹ một tiếng.
Nhưng vào lúc này, Bắc Minh Thương chậm rãi đi lên thạch lâu của Thạch gia, cau mày đi đến bên cạnh Thạch Kiên cùng Mặc Đà, liếc mắt nhìn hai người, thản nhiên nói:
"Võ Đấu Hội là ngũ đại thế gia chúng ta liên thủ tổ chức, trước khi Võ Đấu Hội chấm dứt, hy vọng mọi người đều giữ bình tĩnh, không được đại náo vào lúc Võ Đấu Hội trong, tránh để cho người ta chế nhạo Thương Minh chúng ta."
"Triều Ca con ta biến mất rồi!" Mặc Đà khẽ quát một tiếng.
Bắc Minh Thương vẻ mặt ngẩn ngơ, sửng sốt một lát, mới nói với Thạch Kiên:
"Thạch gia chủ, Mộc Tuân kia dù sao cũng là người ngoài, hắn đến Thương Minh tuy rằng chúng ta phải chiêu đãi tốt, nhưng mà nên có mức độ. Cách làm bắt đi Mặc Triều Ca của hắn, quả thật có chút quá khích, Thạch gia chủ chuyện này ngươi hãy kiềm chế một chút, không thể quá đáng."
Thạch Nham khóe miệng chứa nụ cười lạnh, hai mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm Bắc Minh Thương, hắn biết đây là bởi vì Mặc gia cùng Bắc Minh Thương âm thầm có hiệp nghị, cùng tìm kiếm bí mật của
"Thiên Môn", thế nên mới sẽ nói giúp Mặc gia.
Bắc Minh Thương đứng ra nhìn như làm người hòa giải, thật ra là âm thầm giúp Mặc gia.
"Vẫn là câu nói kia, ta không biết Mộc Tuân ở nơi nào!" Thạch Kiên quả nhiên cứng rắn, vẻ mặt bình tĩnh, vẫn mở miệng phủ nhận.
Bắc Minh Thương lông mày lặng lẽ nhăn lại, gật gật đầu, cũng không nhiều lời nữa, thản nhiên nói:
"Tóm lại, ta hy vọng các ngươi trong lúc Võ Đấu Hội có thể hòa thuận, không nên đánh mất danh dự Thương Minh chúng ta. Hai người các ngươi, tự giải quyết cho tốt!"
"Thạch Kiên, đêm hôm nay, nếu ngươi không phái người thông báo cho ta chỗ ở của Mộc Tuân. Võ Đấu Hội ngày mai, đừng trách Mặc gia ta không khách khí! Hừ!" Nói xong, con mắt Mặc Đà âm nhẫn, ở nhìn lướt qua Thạch Thiên Kha, Thạch Thiên Vẫn mấy người Tam Đại Kiều Sở của Thạch gia, tựa như muốn nói ngươi cẩn thận tánh mạng cháu ngươi đi.
"Mặc Đà, ngươi đang uy hiếp ta sao?" Thạch Kiên biến sắc, cười lạnh nói:
"Võ Đấu Hội ngày mai, nếu ngươi dám làm bậy, cũng đừng trách ta tàn nhẫn!"
"Tùy tiện ngươi nghĩ như thế nào! Tối nay ta tìm không thấy Mộc Tuân, ngày mai ngươi hãy chờ xem đi." Mặc Đà hít sâu một hơi, không hề nói chuyện nữa, quay đầu đi xuống dưới lầu.
"Thạch gia chủ, phải lấy đại cục làm trọng à." Bắc Minh Thương thản nhiên nói một câu, lắc lắc đầu, cũng theo Mặc Đà đi xuống lầu.
"Ầm!"
Thạch Kiên một quyền đánh lên trên ban công thạch lâu, bục đá Thanh thiết thạch cứng rắn, trực tiếp bị Thạch Kiên đánh thành một cái động thật lớn, ngay cả thạch lâu mấy chục mét này đều run lên mạnh mẽ.
Tất cả già trẻ Thạch gia trên thạch lâu, đều cảm nhận được rõ lửa giận của hắn.
"Thật khinh người quá đáng!" Thạch Kiên gầm nhẹ một tiếng, không biết đang nói Mặc Đà, hay là đang nói Bắc Minh Thương kia.
Bởi vì việc này xen vào, Thạch Kiên cả ngày vẻ mặt âm trầm, khi Võ Đấu Hội một ngày này chấm dứt, lúc Thạch Kiên lên trao phần thưởng thắng lợi cho Võ Giả, sắc mặt cũng khó coi như thế.
Đêm đó.
Hàn Phong ở bên trong mật thất, khom người với Thạch Kiên, nói:
"Gia chủ, Mặc Đà cùng Bắc Minh Thương cùng nhau tạo áp lực, chúng ta phải làm thế nào?"
"Không cần quản bọn họ." Thạch Kiên khuôn mặt tiếp tục bình tĩnh.
"Gia chủ, Mặc Đà cũng không sao, nhưng Bắc Minh Thương..." Hàn Phong muốn nói nhưng lại thôi.
"Xích Tiêu ở trong thành, nếu Bắc Minh Thương dám làm bậy, ta da mặt dày cũng phải thỉnh Xích Tiêu ra mặt, ta cũng không tin Bắc Minh Thương thật nguyện ý vì chút chuyện nhỏ của Mặc gia, mà xuống tay với Thạch gia chúng ta." Thạch Kiên hừ nói.
"Ta hiểu."