Cửu U Phệ Hồn Diễm bên trong thủy tinh chính giữa bệ đá, khuôn mặt đáng yêu tuấn tú đột biến!
Đế Sơn, Vũ Nhu vốn đã tuyệt vọng, không còn tin tưởng Thạch Nham nhưng sau khi thấy một kiếm chém xuống cự kiếm thần bí đã có lại hy vọng.
Sắc mặt hai người chấn động, kích động nhìn chuôi cự kiếm thần bí đột nhiên hiện thế, trong lòng chờ mong biểu hiện đáng kinh ngạc hơn của chuôi cự kiếm thần bí.
Khóe miệng Thạch Nham khẽ nhếch lên vẻ vui mừng, nét mặt vui vẻ, càng cảm thấy Huyết Văn giới kia càng thần bí khó lường.
Một kiếm của cự kiếm xé rách kết giới, sau khi bay đi kéo theo huyết quang dài mấy trăm mét lại bổ xuống một kiếm.
Tựa như khai thiên tích địa, một kiếm này biểu hiện ra sự hung lệ thô bào, bên trong thân kiếm bắn ra cuồn cuộn sát khí, khí thế như nghiền nát tất cả mọi thứ.
"Rẹt!"
Thủy tinh óng ánh màu trăng bị miếng đậu hũ mềm, bị một kiếm chém thành vô số mảnh nhỏ, Cửu U Phệ Hồn Diễm bên trong tự nhiên được thoát khỏi.
"Rầm rầm ầm!"
Tận chỗ sâu trong Âm thú sơn, truyền ra tiếng sấm sét nổ vang, từng vụ nổ mạnh cực kỳ dữ dội từ bên trong lòng Âm thú sơn truyền ra.
Âm Thú sơn mạch khổng lồ như vậy, sau từng tiếng nổ kinh thiên đã bị chia cắt sụp đổ rất nhanh, cự thạch vài trăm mét ầm ầm đổ xuống.
Rất nhiều cao thủ của Âm Mị tộc và Dực tộc muốn tiếp cận Âm thú sơn bị dọa cho hồn phi phách tán, liều mạng bỏ chạy ra chung quanh.
Một vài cường giả hai tộc lơ lững trên không nhìn ra đằng xa, nhìn thế giới này bao phủ đầy mây bụi đang trở về hư vô, lại nhìn về Âm thú sơn đang nổ tung, trong lòng xuất hiện sự tuyệt vọng, hoang mang kinh hoảng.
Tào Chỉ Lam, Cổ Linh Lung, Trác Nghiên Tình, Hà Thanh Mạn và những Vỏ Giả đến từ Vô Tận gải, lúc này vẫn bị giam trong lồng, các nàng ngơ ngác nhìn biến động của Âm thú sơn, cảm nhận được đất rung núi chuyển truyền ra chung quanh, trong lúc nhất thời sắc mặt chấn động, trong lòng hơi bất an.
Phong ấn linh hồn của Tào Chỉ Lam trong thạch điện đã được Thạch Nham giải trừ, trong thời khắc quan trọng này, nàng không kềm được nữa dùng Tinh Thần Võ Hồn kiểm tra bốn phía, cảm giác của nàng bao phủ về hướng Âm thú sơn.
- Không tốt, bên trong Âm thú sơn có một sinh vật cực kỳ tà ác xuất hiện.
Chỉ kiểm tra lướt qua mà Tào Chỉ Lam đột nhiên biến sắc, nói với ba người Cổ Linh Lung:
- Trong Âm thú sơn, hình thái sinh mệnh của sinh vật này cực kỳ đặc biệt, ta cũng chưa từng gặp qua.
Mọi người đều tỏ vẻ hoảng sợ .
- Bên trong nguy rồi...
Nguồn: http://TruyenOnl.com
Tào Chỉ Lam lẩm bẩm nói nhỏ, theo bản năng nhìn Võ Giả của Tào gia bên cạnh, xuất hiện ý nghĩ tìm cơ hội trốn đi.
- Âm thú sơn bắt đầu sụp đổ!
- Nhất định bên trong đã xảy ra biến cố rất lớn!
- Nếu không thì vào xem thử?
Đa Long, Tạp Ba, Yết Mãnh, Dịch Thiên Mạc ở một góc bên trong lòng núi, sắc mặt âm trầm nhanh chóng trao đổi ý kiến, đều nhìn ra ý nghĩ trong mắt nhau.
- Một khi Âm thú sơn sụp đổ, theo di huấn của tổ tiên, không gian này cũng sắp bị hủy diệt rồi, một khi nơi này quay về hư vô, cho dù chúng ta trốn trong này thì cuối cùng cũng không thể thay đổi vận mệnh.
Ánh mắt Dịch Thiên Mạc âm trầm lạnh lùng:
- Cứ để như vậy, chẳng bằng đi qua xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nói không chừng còn có thể kiếm được một đường sống sót.
- Không sai, nếu như có con đường rời khỏi thì đó là chỗ của Cửu U Phệ Hồn Diễm, nói không chừng còn có thể tìm cơ hội chạy thoát. Ở lại chỗ này cũng chỉ có thể chờ chết, vốn không thể làm được chuyện gì!
Đa Long đồng ý, không hề chần chờ, là người đầu tiên phóng đi về hướng ba người Thạch Nham.
Ba vị thống lĩnh Âm Mị tộc, chỉ hơi chút do dự, cũng lập tức đuổi theo.
- Nhân loại ngu xuẩn, không ngờ ngươi lại trợ giúp ta thoát khỏi phong ấn!
Ở giữa bệ đá, sau khi khối thủy tinh óng ánh màu trắng vỡ vụn, Cửu U Phệ Hồn Diễm màu sáng bạc đột nhiên hiện ra.
Gương mặt yêu dị do hỏa viêm bốc ra ngưng luyện thành, khiến cho người ta có cảm giác hư ảo không chân thật, nhưng khí tức diệt hồn từ trên người nó lại cực kỳ mãnh liệt.
Bất luận kẻ nào, chỉ cần có thần thức đều có thể cảm nhận được khí tứ đó từ trên người nó, khiến cho linh hồn người ta phải run rẫy.
Cự kiếm thần bí tổng cộng chém ra hai kiếm, một kiếm phá tan kết giới phong ấn bệ đá, một kiếm phá đi khối thủy tinh màu trắng trói buộc Cửu U Phệ Hồn Diễm, khiến nó thoát khỏi phong ấn, thật sự xuất hiện.
Sau khi nó bay ra, cự kiếm thần bí không có xuất thủ tiếp, hình như biết công kích thật thể không có hiệu quả với nó, cự kiếm lơ lững ở trên trời, phóng ra khí tức hung sát kinh tâm động phách, chậm rãi di chuyển đến phía Huyết Văn giới.
"Vù vù!"
Cửu U Phệ Hồn Diễm không có để ý đến chuôi cự kiếm này, ngay khi bay ra lập tức nhanh như điện bắn về phía ba người Thạch Nham, Đế Sơn, Vũ Nhu.
"Xuy xuy xuy!"
Màn hào quang màu xanh mông lung, bị đóm lửa đầy trời bắn trúng, tia lửa bắn tung tóe, Lam tinh thạch trong tay Đế Sơn thu nhỏ lại rất nhanh.
Sắc mặt Đế Sơn đại biến, vẻ mặt ngưng trọng nhìn về phía Thạch Nham, quát khẽ nói:
- Ta không kiên trì được lâu đâu, ngươi nhanh chóng nghĩ biện pháp đi!
Trong chốc lát, Lam tinh thạch trong tay Đế Sơn chỉ còn nhỏ như nắm tay trẻ em, theo tốc độ này thì nhiều nhất chịu thêm được vài phút nữa là Lam tinh thạch sẽ tiêu hao sạch.
Lam tinh thạch phóng ra hào quang có có năng lực thần kỳ ngăn cản hỏa diễm của Cửu U Phệ Hồn Diễm, chính là nhờ vào Lam tinh thạch mà Đế Sơn mới dám vào đây, một khi Lam tinh thạch tiêu hao hết không còn hào quang màu xanh bảo vệ, phệ hồn hỏa của Cửu U Phệ Hồn Diễm có thể đốt cháy linh hồn bọn họ thành tro bụi trong nháy mắt.
Nhất là Thạch Nham, hắn chỉ có cảnh giới Địa Vị cho dù đã cô đọng thành thức hải, cũng không thể ngăn được một đòn công kích của Cửu U Phệ Hồn Diễm, e là trong khoảng khắc sẽ bị chỉ trong khoảnh khắc hình thần câu diệt.
- Đừng vội.
Lúc Đế Sơn, Vũ Nhu lo lắng bất an, Thạch Nham vẫn bình tĩnh tự nhiên, cười nhạt từ tốn nói:
- Chờ xem đi, nó đánh không chịu được lâu đâu.
Đế Sơn, Vũ Nhu ngẩn ngơ, vẻ mặt nghi hoặc, không biết tự tin của Thạch Nham có từ đâu.
- Đế Sơn, các ngươi, các ngươi đang làm gì?
Đúng vào lúc này, từ xa truyền đến một tiếng kinh hô, thân ảnh Đa Long dừng lại, đột nhiên liều mạng lui về phía sau.
Hắn nhìn thấy Cửu U Phệ Hồn Diễm, cảm nhận được diệt hồn lực từ trên người nó, mà chủ yếu là hắn nhìn thấy Cửu U Phệ Hồn Diễm rời khỏi chỗ bọn người Đế Sơn lao về phía hắn.
Đa Long hét ầm lên, liều mạng bỏ chạy về phía sau, trong lòng bắt đầu hối hận vì mạo muội tiến vào đây.
Ba gã thống lĩnh Âm Mị tộc, bởi vì kết cấu thân thể đặc thù nên tốc độ lao đi kém xa Dực tộc, đang đi vào thì nhìn thấy Đa Long bỏ chạy thục mạng, lập tức không chút suy nghĩ, quay đầu chạy theo đường cũ còn nhanh hơn Đa Long.
Đa Long kêu lên sợ hãi long lắng bất an, khổ sở cầu mong sự giúp đỡ của Đế Sơn, hy vọng Đế Sơn vươn tay viện thủ.
Đế Sơn thờ ơ.
Đôi mắt xinh đẹp của Vũ Nhu cũng hiện lên vẻ lạnh lùng, miệng hơi nhếch lên, cười khẩy nói:
- Có lẽ hắn muốn phân một chén canh, đáng tiếc đến không đúng lúc, chết đi cũng tốt, hắn chết đi chúng ta sẽ có thể bình yên vô sự. Không có Đa Long, bằng vào ba tên thống lĩnh Âm Mị tộc cũng không làm được gì, phải không Đế Sơn?
Ánh mắt Đế Sơn băng hàn, lạnh lùng nói:
- Hắn liên hợp với ba thống lĩnh Âm Mị tộc định giết Thạch Nham, là đối địch với chúng ta, xem ra đã không còn thực hiện được rồi.
Thạch Nham ngạc nhiên
- Không có việc gì, Đa Long chết đi, ít nhất ta có thể cam đoan ngươi sẽ không còn nguy hiểm.
Vũ Nhu mỉm cười, nhẹ giọng nói:
- Ba người Dịch Thiên Mạc liên thủ, cũng không phải đối thủ của ta và Đế Sơn, bây giờ ngươi có thể yên tâm.
Lúc Đế Sơn và Vũ Nhu nói chuyện, Cửu U Phệ Hồn Diễm đã đánh về phía Đa Long, gương mặt tuấn tú yêu dị hung ác đột nhiên chui vào trong thân thể Đa Long, chui vào trong đầu hắn.
Đa Long đột nhiên ôm đầu, phát ra tiếng kêu thê lương, tiếng kêu vô cùng thảm thiết, chứng tỏ hắn phải chịu thống khổ rất lớn.
- Đa Long xong đời rồi...
Đế Sơn lắc lắc đầu, bỗng nhìn về phía Thạch Nham
- Có phải ngươi cũng nên sớm hành động không, Lam tinh thạch này của ta cũng sắp hao hết rồi.
Thạch Nham nhướng mày, cúi đầu nhìn liếc qua thì phát hiện Lam tinh thạch trong tay Đế Sơn, chỉ còn cỡ cục xà phòng.
- Ừm, ta biết cũng đã nên động thủ.
Thạch Nham thản nhiên đáp lại một câu, trong lòng lại âm thầm cười khổ, nhìn Huyết Văn giới dưới đất, lại nhìn cự kiếm thần bí phía trên Huyết Văn giới, chần chờ một lát, liền bước đến hướng Huyết Văn giới.
"Vù!"
Hắn mới vừa nhấc chân lên thì Huyết Văn giới đột nhiên bay ra, hóa thành một luồng ánh sáng hồng màu máu, bắn thẳng đến phía hắn.
Thạch Nham ngẩn ngơ, đưa tay bắt lấy Huyết Văn giới, nhưng năm ngón tay vừa mở ra thì đã phát hiện Huyết Văn giới đã đeo lên ngón tay hắn.
Cùng lúc đó, chuôi cự kiếm thần bí lơ lững giữa không trung, cũng đột nhiên thu nhỏ lại mang theo sát khí hung lệ kinh thiên động địa bay vọt tới.
Đồng tử Đế Sơn, Vũ Nhu co rụt lại, trên mặt lộ ra thần sắc bất an.
Hai cường giả Thần cảnh, từ bên trên cự kiếm thần bí cảm ứng được dao động lực lượng kinh thiên động địa, luồng dao động kia rất mãnh liệt, thậm chí khiến cho hai người đều có chút kinh sợ, cảm thấy bên trong chuôi cự kiếm này ẩn giấu vô số sự huyền bí, thậm chí có thể uy hiếp đến họ.
Cuối cùng cự kiếm cũng đã biến mất không còn tung tích vào trong trong chiếc nhẫn trên tay Thạch Nham.
Đế Sơn, Vũ Nhu âm thầm thở nhẹ một hơi, hai người trao đổi ánh mắt, đã có thêm hiểu biết về sự thần bí của Thạch Nham.
Thạch Nham không để ý vẻ mặt biến hóa của hai người, Huyết Văn giới đeo lên ngón tay, hắn lập tức thả thần thức tìm hiểu tình huống bên trong Huyết Văn giới.
Bên trong Huyết Văn giới ngoại trừ Huyền Băng Hàn Diễm, Địa tâm hỏa vạn năm và khu vực của cự kiếm thần bí, nay lại có thêm một vùng không gian mới.
Giữa vùng hư vô màu trắng mông lung có một bệ đá bát giác thật lớn, một khối thủy tinh óng ánh màu trắng, một lòng núi trống trải…
Ánh mắt nhìn chăm chú cảnh vật xung quanh, tinh thần cảm ứng thời gian bên trong Huyết Văn giới xong, nét mặt của Thạch Nham cực kỳ quái dị, ánh mắt liên túc lấp lóe, lông mày hơi nhíu lại.
Không gian thứ tư bên trong Huyết Văn giới chỉ giống y đúc hoàn cảnh hắn đang đứng!
Mọi thứ nơi này từ vách núi nham thạch, bệ đá, thủy tinh, thậm chí lực lượng phong ấn trên bệ đá đều được dựng lên bên trong Huyết Văn giới, hắn không có nhìn thấy hoàn cảnh bên trong chiếc nhẫn có gì khác biệt với bên ngoài.
Huyết Văn Giới chỉ, đã chuẩn bị mọi thứ để phong ấn Cửu U Phệ Hồn Diễm!
- Giam cầm nó!
Thạch Nham giơ Huyết Văn giới lên, bề mặt chiếc nhẫn chỉ về hướng Cửu U Phệ Hồn Diễm, đột nhiên khẽ quát lên.
Cửu U Phệ Hồn Diễm chui vào bên trong thân thể Đa Long đột nhiên hét ầm lên:
- Cái gì vậy! Không ngờ, khôn ngờ nó có thể hút ta ra!