Mục lục
SÁT THẦN
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thiên địa linh khí nồng đậm kết dính như hơi nước sương sớm nhàn nhạt, mù mịt bao phủ dưới chân núi Tuyết Long sơn.



Từng tia linh khí có thể nhìn thấy bằng mắt thường vẫn còn phun trào ra khỏi khe nứt trên Tuyết Long sơn, lượn lờ lan rộng dần dần tràn ngập bao quanh phạm vi trăm dặm Tuyết Long sơn.



Linh khí mù mịt như dải lụa ngọc trắng tinh dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng còn phát ra tia sáng nhạt, rất nhiều tộc nhân Dực tộc và Âm Mị tộc dưới chân núi đều âm thầm kinh ngạc nhìn quanh bốn phía, trong lòng lại rất vui mừng, không biết toàn bộ việc này sao lại thần kỳ như thế.



Hàn khí lạnh thấu xương lúc trước đã lặng lẽ biến mất, đỉnh núi và sườn núi Tuyết Long sơn tuy băng giá lạnh rét như trước nhưng đã không có thêm hàn khí từ trong khe nứt bay ra, càng không có chút hàn khí tràn xuống dưới chân núi.



Bởi vậy, những tộc nhân lúc trước không thể không tạm thời rời khỏi chân núi Tuyết Long sơn do hàn khí lạnh rét đã lục tục từ những khu vực khác trên Tuyết Long đảo trở về đây.



Bọn họ vừa đến liền phát hiện nơi đây đã xảy ra biến hóa kinh người, không những linh khí nồng đậm, mà cả dãy núi hình như cũng tràn trề sức sống.



Bởi vì có linh khí kinh người, dưới chân núi Tuyết Long sơn đã bắt đầu mọc lên thực vật xanh um tươi tốt, trong đó thậm chí còn có một số mầm non linh dược ngay cả Tào Chỉ Lam cũng cảm thấy hiếm có.



Bọn người Đế Sơn, Vũ Nhu, Dịch Thiên Mạc khẩn trương cố gắng hết sức tạo ra các loại kết giới và cấm chế có công hiệu đặc biệt. Rất nhiều loại kết giới và cấm chế phức tạp phải nhờ vào thiên địa linh khí mới có thể ngưng luyện tạo thành, sau khi nhận được sự trợ giúp của Thánh Linh Thần đã trở nên dễ dàng hơn.



Không lâu sau, cả ngọn núi Tuyết Long sơn dường như đã bị các loại kết giới và cấm chế bao trùm, trận pháp có to có nhỏ dày đặc như sao trên trời, uy lực thực sự ra sao Thạch Nham còn chưa thử nhưng số lượng đã thật sự dọa hắn giật mình.



Cách tụ hội của các phương ở tổng giáo Tam Thần Giáo ngày càng gần, ngày hôm nay Thạch Nham tìm đến Dịch Thiên Mạc định để Dịch Thiên Mạc đi cùng, bảo Dịch Thiên Mạc mang hắn đi đến tổng giáo của Tam Thần Giáo.



Trong số các vị thủ lĩnh của Dực tộc, Âm Mị tộc thì Dịch Thiên Mạc có tốc độ phi hành nhanh nhất.



Tuyết Long đảo vốn là phạm vi thế lực của Tam Thần Giáo nên khoảng cách đến Tam Thần Giáo cũng không quá xa xôi, do Dịch Thiên Mạc mang hắn bay đi nên có thể đến trước khi các phương tụ tập tại Tam Thần Giáo.



Nhưng mà, lúc Thạch Nham chuẩn bị xuất phát, Tuyết Long đảo lại nghênh đón một vị khách lạ.



Tôn Minh, một sứ giả cảnh giới Niết Bàn của Bồng Lai Thánh Địa.



Hắn từ chỗ Cổ Tiêu, Vu Cầm biết được Phan Triết bị giam cầm tại Tuyết Long đảo. Hắn mang theo thành ý của Bồng Lai Thánh Địa là một xấp giấy tờ, muốn dùng cái giá mười hòn đảo ở Thương Khung đại lục đổi lấy tính mạnh của Phan Triết.



Vừa đến Tuyết Long đảo, hắn liền bị thiên địa linh khí nồng đậm nơi đây làm cho kinh hãi.



Khi hắn đến dưới chân núi Tuyết Long đảo, nhìn linh khí nồng đậm như nước chảy chầm chậm, nhìn sương mù linh khí như dải lụa trắng xoay xung quanh, sự kinh hãi trong lòng Tôn Minh quả thật khó có thể diễn tả thành lời.



Tôn Minh chưa từng đến Tuyết Long đảo nhưng hắn lại thường khổ tu trên Bồng Lai đảo của Bồng Lai Thánh Địa, bằng vào ánh mắt của hắn thì cho dù là Bồng Lai đảo cũng không thích hợp tu luyện bằng Tuyết Long đảo, linh khí cũng không được nồng đậm như nơi này!



Phát hiện này mang đến sự kinh ngạc rất lớn cho Tôn Minh, hắn vội vã truyền tin về Bồng Lai đảo toàn bộ cảnh tượng đã thấy, dao động linh khí đã cảm nhận được.



Bên phía Bồng Lai đảo lúc đầu còn chưa tin tưởng lắm, đến khi nghe Tôn Minh nói rõ ràng tỉ mỉ mới thật sự bị dọa kinh sợ.



Rất nhanh, Bồng Lai đảo truyền lại tin tức, bảo Tôn Minh phải có thái độ cung kính hơn, nhất định không được chọc giận người chủ sự của Tuyết Long đảo, bảo hắn phải mang Phan Triết còn sống về, bất kể thế nào cũng không thể phát sinh xung đột với người chủ sự của Tuyết Long đảo.



Hơn nữa, hai hòn đảo cực kỳ bình thường trong xấp giấy tờ trên tay Tôn Minh cũng lặng lẽ biến thành hai hòn đảo màu mỡ của Bồng Lai Thánh Địa, trên đảo giàu các loại khoáng thạch đặc biệt.



Khi Thạch Nham gặp Tôn Minh thì thấy hắn cúi đầu khom lưng giống như cháu chắt mình, thái độ hữu hảo đến mức có thể gọi là nịnh bợ.



Trên mặt Tôn Minh vẫn giữ vẻ tươi cười, trước tiên cung kính dâng lên giấy tờ cắt nhường đảo, sau đó mới đề xuất yêu cầu muốn mang Phan Triết đi.



Thạch Nham rất ngạc nhiên, chăm chú quan sát Tôn Minh, sau khi phát hiện hắn không có ý đồ khác mới gật gật đầu, hét to một tiếng kêu Phan Triết ở trong tầng trệt đằng xa



- Có người tới chuộc ngươi này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Truyện FULL



Vẻ mặt Phan Triết mơ màng, khóe miệng giật giật một hồi, đứng dậy có vẻ khá khuất nhục.



- Có cơ hội sẽ gặp lại.



Tào Chỉ Lam nhếch miệng khẽ cười, nàng mặc một chiếc váy dài bằng nhung trắng như tuyết, đầu mang một chiếc mũ có nhiều lông chim đủ màu, nghiêng người dựa vào khung cửa sổ, hướng về phía hắn vẫy tay



- Nhớ bảo tên đó giải trừ cấm chế trong linh hồn ngươi, nếu không để trưởng bối ngươi nhìn thấy sẽ trách mắng ngươi vô năng.



Sắc mặt Phan Triết càng âm u hơn, trong lòng đầy cảm giác bực bội bất lực, từ xa nhìn về phía Thạch Nham đang dửng dưng bất động nhưng hắn lại không thể được có ý nghĩ báo thù.



Thậm chí hắn biết rằng chỉ cần trong lòng hắn có ý nghĩ báo thù, Thạch Nham sẽ phát hiện ngay, nói không chừng còn sẽ làm ra chuyện gì đó mà hắn cũng đành cam chịu.



Tra tấn linh hồn ở vùng đất bị vứt bỏ là vết sẹo mà cả đời hắn khó có thể quên, thân là thủ lĩnh tương lai của Bồng Lai Thánh Địa, từ khi hắn đối diện với Thạch Nham thì luôn ở thế bất lợi, lươn bị áp chế, vẫn luôn không thể ngẩng đầu lên.



Vết thương Thạch Nham gây ra cho hắn là khắc sâu lên linh hồn, không phải trong thời gian ngắn có thể khỏi hẳn.



Sắc mặt Phan Triết chán nản, trong lòng ngập tràn cảm giác bất lực cúi đầu chậm rãi đi xuống lầu.



- Ài, một thanh niên tốt đẹp vậy cứ như thế bị phá huỷ trong tay Thạch Nham.



Tào Chỉ Lam thương tiếc, nhẹ nhàng lắc đầu, thở dài nói:



- Thạch Nham đánh xuống một quyền thật mạnh vào sự kiêu ngạo sâu trong tâm linh hắn, để lại một vết sẹo trong tâm hải hắn, có lẽ đời này hắn cũng không thể bước qua cửa ải này, trên con đường võ đạo tu vi mà tâm linh không tự tin chính là điều tối kỵ, e là Phan Triết xong rồi.



Vẻ mặt Hà Thanh Mạn chấn động, đôi mắt nheo thành hình trăng khuyết, ngơ ngác nhìn Phan Triết rời đi, bỗng nhiên nói:



- Cổ Linh Lung và Trác Nghiên Tình thì sao?



- Không giống.



Tào Chỉ Lam tươi cười xinh đẹp, hàm răng khẽ căn môi đỏ nhỏ giọng mắng:



- Tên khốn kia đều đã khinh bạc hai nha đầu đó, chỗ không nên sờ trên thân thể hai nha đầu cũng đã bị hắn sờ qua một lần, tên khốn đó làm đảo loạn tâm hồn thiếu nữa của các nàng, khiến cho các nàng có thể cả đời này đều hận nam nhân, tên khốn khiếp đó đáng chém ngàn đao!



Hà Thanh Mạn ngạc nhiên, chần chừ một lúc mới có vẻ mặt quái dị nói:



- Hình như, hắn vẫn chưa hề làm gì tỷ? Muội thấy tỷ giống như đang ghen tị bất mãn? Chẳng lẽ là tỷ đang thầm oán trách hắn không xuống tay với tỷ? Sao muội cảm thấy hình như là như vậy...



Hai gò má Tào Chỉ Lam ửng hồng lên, trong đôi mặt đẹp đầy vẻ thẹn thùng, hung dữ liếc nhìn Hà Thanh Mạn:



- Tỷ nghe nói muội và Hạ Tâm Nghiên là tỷ muội tốt, muội có từng nảy ra ý nghĩ giành nam nhân với tỷ muội tốt của mình chưa? Việc này tuy không đứng đắn lắm nhưng gặp được người nam nhân tốt, có lúc cũng có thể không biết xấu hổ một lần, muội nghĩ sao?



Thân thể yêu kiều của Hà Thanh Mạn khẽ run rẩy, ánh mắt bối rối, nàng lập tức phát hiện lời lẽ của Tào Chỉ Lam rất sắc bén nên vội vàng ngậm miệng không nói nữa.



- Có phải ngươi thật sự để ta thoải mái rời đi?



Dưới lầu, trong lòng Phan Triết thầm hận, giả vờ bình tĩnh nhìn Thạch Nham, lạnh lùng nói.



Vỗ vỗ trán, dường như đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, Thạch Nham nói:



- Thật là xin lỗi, suýt nữa thì quên.




"Bụp!"



Một tiếng vang nho như bọt khí vỡ bỗng phát ra từ trong não Phan Triết.



Ngay sau đó, Phan Triết lập tức cảm thấy linh hồn thoải mái, giống như vật nặng trói buộc chủ hồn bỗng được cởi ra, liền cảm thấy tinh thần sảng khoái, đôi mắt cũng sáng ngời lên một chút.



- Bồng Lai Thánh Địa của các ngươi rất có thành ý, rất tốt rất tốt.



Nét mặt Thạch Nham vui sướng, trầm ngâm một lát bỗng hỏi Tôn Minh:



- Lối vào thông đến Chiến Trường Thâm Uyên sao rồi? Các ngươi có từng phái người đi vào Chiến Trường Thâm Uyên, tình hình trong đó thế nào? Còn nữa, Thiên Yêu sơn mạch gần đó có gì khác thường không? Trong hải vực của các ngươi có từng gặp mấy người Dương Mộ không?



Sắc mặt Tôn Minh nghiêm lại, cung kính trả lời:



- Chiến Trường Thâm Uyên vẫn như cũ, cũng không hề có biến hóa gì, cũng không có người nào từ bên trong đi ra, chúng ta cũng chưa gặp người của Dương gia các vị ở Thương Khung Hải vực. Thiên Yêu sơn mạch gần đó yêu thú hoành hành, trong đó có yêu thú cực kỳ mạnh mẽ lợi hại, nơi đó là lãnh địa của yêu thú, chúng ta không dám mạo hiểm xông vào cho nên không hề biết tình hình bên trong.



Thạch Nham nhíu mày, lúc lâu sau mới gật đầu, vung tay nói:



- Các ngươi có thể đi được rồi.



Tôn Minh nhìn Phan Triết.



Phan Triết hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Thạch Nham một lúc mới trầm giọng nói:



- Sau này sẽ gặp lại!



Nói, xong, Phan Triết gật đầu với Tôn Minh, hai người đồng thời đi về phía bến cảng của Tuyết Long đảo, chỉ lát sau đã biến mất không thấy nữa.



- Hà Thanh Mạn, cô thì sao? Cô ở lại đây hay trở về Thiên Tà Động Thiên?



Thạch Nham trầm ngâm một lúc bỗng ngẩng đầu nhìn về tòa lầu các cách đó không xa, cất cao giọng hô lên.



Sắc mặt Hà Thanh Mạn u ám, trên gương mặt nhu mì tràn đầy sự cay đắng



- Thiên Tà Đông Thiên đã trở thành lãnh địa của Ma nhân, ta trở về còn có ý nghĩa gì? Chỉ là không biết Hỏa Vân đảo sao rồi, ài, hy vọng thân nhân của ta đã trốn khỏi Già La hải vực.



- Cô định tạm thời ở lại Tuyết Long đảo sao?



- Ừm.



Thạch Nham gật đầu, trầm ngâm một lát bỗng nói:



- Được rồi, ta phải đi đến Tam Thần Giáo một chuyến, cô cứ yên tâm ở lại Tuyết Long đảo này đi.



- Chờ chút!



Tào Chỉ Lam khẽ hô lên một tiếng, thân thể đầy đặn uyển chuyển như con rắn nước, đang uốn éo bên khung cửa sổ bỗng nhiên phi thân đáp xuống trước mặt Thạch Nham, sau đó nở nụ cười quyến rũ nói:



- Mang theo ta đi.



- Cô?



Thạch Nham ngạc nhiên, sau đó lắc đầu:



- Tào gia của cô chưa đưa ra giá thích hợp, cô không thể rời đi. Tất cả những thế lực tham gia đối phó ta nếu muốn chuộc người đều phải học theo Bồng Lai Thánh Địa, ta thích thái độ của bọn họ. Chờ Tào gia của cô phái người đến đưa ra tiền chuộc khiến ta hài lòng, ta mới có thể cân nhắc thả cô đi.



- Sở dĩ người Tào gia chúng ta không có ai đến là do ta ngăn cản.



Tào Chỉ Lam khẽ cười



- Ta muốn tiếp tục ở lại để giao lưu trao đổi với ngươi nhiều hơn, bàn bạc kỹ khả năng hợp tác, thế cho nên ta truyền tin về gia tộc bảo bọn họ không cần lo lắng cho ta. Ngoài ra, bên phía gia tộc, ta có thể toàn quyền làm chủ, việc mà ta quyết định thì bên đó sẽ không thể có ý kiến gì lớn, cho nên không cần phái thêm người đến đây.



Thạch Nham nhíu mày.



Hắn biết Tào Chỉ lam có bí bảo truyền tin đặc biệt, hắn cũng không có cố ý ràng buộc giam cầm Tào Chỉ Lam, việc Tào Chỉ Lam có thể liên hệ với Tào gia cũng không nằm ngoài dự đoán của hắn.



Điều duy nhất làm hắn cảm thấy kỳ quái là thái độ của Tào gia.



Tào gia thật sự tin tưởng nàng ta như vậy?



- Cô thật sự có thể toàn quyền thay mặt cho Tào gia?



Thạch Nham trầm ngâm một hồi đột nhiên nói.



Tào Chỉ Lam gật đầu khẳng định.



- Vậy thì tốt, cô có thể cùng ta đi đến tổng giáo của Tam Thần Giáo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK