Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Lão bất tử, đã lâu không gặp?!
Ánh mắt lão già nhìn về phía giọng nói truyền đến thì hai hàng lông mày đột nhiên nhíu chặt lại.

Trên gương mặt lão lộ rõ vẻ đầy sự suy nghĩ và cảm thấy khó hiểu nói.

“Đây là chuyện của Phá Xuyên Đường ta.

Không biết Tống các chủ, Sơn các chủ đến đây muốn xem kịch hay là có ý định khác?”.

Khí tức trên người lão thình lình bộc phát khiến toàn bộ khu vực đột nhiên trầm xuống như có một tòa áp lực từ trên cao đang đè nén.

Đế Nguyên Quân thấy thế thì không gồng mình chống lại mà chủ động hạ xuống.

Ngừng sử dụng bí pháp, cơ thể Đế Nguyên Quân đột nhiên run mạnh một cái rồi phun ra một ngụm máu tươi, khí tức trên người thì bị bạo loạn và đang dần giảm xuống.

Trải qua trận chiến mà không bị quá nhiều thương tích nhưng Đế Nguyên Quân bị bí pháp cắn trả nên lục phủ ngũ tạng, đan điền, tất cả mọi thứ đều bị ảnh hưởng rất lớn.

Đan điền vì chịu quá nhiều áp lực vì cưỡng ép đột phá tạm thời nên trên bề mặt đã hiện lên vết nứt dài, nếu như không ổn định lại thì rất có thể đan điền sẽ bị phế bỏ.

Còn lục phủ ngũ tạng bị chân nguyên chèn ép dẫn đến những thương tổn, cảm giác giống như lục phủ ngũ tạng bị hàng ngàn hàng vạn phi kiếm đâm xuyên.

Đế Nguyên Quân lấy ra một bình đan dược trị thương rồi một hơi nuốt xuống, cố gắng điều tức.

Lúc này ở trên cao, ánh mắt của ba vị các chủ nhìn nhau lộ rõ vẻ không hề kiêng nể.

Ánh mắt Tống các chủ và Sơn các chủ lộ rõ sự khinh thường và trên gương mặt nở một nụ cười lạnh.

“Haha”.

Tống các chủ cười lớn một tiếng đáp.

“Hồ Sâm các chủ, ngươi cần gì mà gấp gáp như vậy?”.

“Đúng vậy”.

Sơn các chủ gật đầu đáp.

“Bọn ta đến chỉ muốn cùng Hồ Sâm các chủ đánh một trận thôi, ta muốn nhìn xem thực lực của ngươi so với năm mươi năm trước mạnh hơn hay là yếu hơn mà thôi”.

“Quả là đáng tiếc, năm mươi năm nay cả ba người không một ai đột phá được.

Chắc là do tuổi đã quá cao nên bản thân không thể tiến lên được nữa”.

“Nên ta thấy bế quan bây giờ là điều không cần thiết nữa, chi bằng ta cùng nhau luận bàn một phen.

Nếu may mắn chút thì có thể mượn trận chiến này đột phá cảnh giới”.

Nhìn vẻ mặt hời hợt của hai vị các chủ, Hồ Sâm các chủ sắc mặt đột nhiên trầm xuống.

Ánh mắt lão nhìn hai người lộ rõ sự tức giận và không giấu diếm được sát ý.

Kẻ đến bất thiện?
Hồ Sâm trưởng lão hiểu rất rõ hai người và cũng vì ở trong Ngư Hoa thành có ba thế lực đối lập nhau và thường xuyên xảy ra rất nhiều mâu thuẫn và tranh chấp.

Nên lão đã hiểu được một phần ý định của hai người đến đây là vì nguyên do gì.


Một phần cũng là vì trận chiến của năm mươi năm trước, khi mà lão được sự trợ giúp của Đoạn Trường Hồng nên cảnh giới mới được đột phá và kéo dài thọ nguyên.

Nếu không thì lão không thể kéo được hơi tàn của mình.

Và cũng ở trận chiến đó, Tống các chủ và Sơn các chủ chỉ là đường chủ mà thôi.

Còn hai vị các chủ thời điểm đó đã bị lão và nhận được sự giúp đỡ của Đoạn Trường Hồng mới có thể giết chết được hai người.

Nhưng ở trận chiến đó thì lão cũng chịu không ít thương tích nên không thể loại trừ được hai thế lực.

Cũng chính vì thế nên lão cũng đã tính được sẽ có một ngày hai thế lực này liên hợp lại với nhau để đối phó với lão và Phá Xuyên Đường.

Ban đầu lão nghĩ hai thế lực này sẽ nhân lúc thọ nguyên lão sắp cạn để ra tay, đến lúc đó thì lão có thể tự tin là ba vị đường chủ có thể đột phá đến cảnh giới cao hơn và mạnh hơn.

Nhưng lão không ngờ được là thời điểm đó lại đến sớm như vậy.

Ánh mắt lão âm trầm nhìn hai người hạ thấp giọng nói.

“Đúng là thực lực của hai ngươi không yếu hơn ta là bao, nên ta không thể đối phó được cả hai”.

“Nhưng các ngươi đừng quên, trên người ta còn có bảo y.

Khi nào bảo y còn ở trên người ta thì hai ngươi có hợp lực cũng không làm gì được ta?”.

“Bây giờ các ngươi chịu rời đi thì chuyện này ta xem như chưa từng xảy ra.

Bằng không thì đừng trách ta”.

“Hahaha”.

Sơn các chủ phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt khinh thường nhìn Hồ Sâm các chỉ nói.

“Hồ Sâm lão nhi, ngươi cho rằng bọn ta đến đây mà không có chuẩn bị gì sao?”.

“Bảo y của ngươi có thể rất tốt nhưng không phải không có cách phá giải”.

“Ngươi nhìn lại bảo y của ngươi xem?”.

“...”.

Hồ Sâm các chủ cúi đầu nhìn xuống thì cơ thể lão đột nhiên run mạnh một cái.

Ở trên ngực lão hiện lên một đạo văn tự phù văn chữ “Phá” ở trước ngực thì trong đầu lão gần như sụp đổ.

Lão liếc mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng.

“Tên tiểu tử khốn kiếp?”.

“Ngươi dám ám toán ta?”.

“Phá Bảo Phù này đúng là tiện”.

Tống các chủ vẻ mặt vui sướng gật đầu rồi nở một nụ cười lạnh nói.

“Để ta xem bảo y của ngươi còn sử dụng được nữa không?”.


“Tên tiểu tử khốn kiếp”.

Hồ Sâm các chủ không để ý đến hai người kia mà xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân, ánh mắt để lộ sát ý nồng đậm và trong ánh mắt đó là một sự tức giận vô cùng.

“Ngươi… Đáng chết”.

Nhìn Hồ Sâm trưởng lão đánh tới, Đế Nguyên Quân chỉ ngước mắt nhìn lên một cái rồi nở một nụ cười kỳ dị.

Điều này khiến lão cảm thấy khó hiểu nhưng vì bị sự tức giận che phủ nên lão không hề quan tâm đến gì nữa.

Lão bây giờ chỉ muốn một chưởng đánh chết Đế Nguyên Quân mà thôi.

Hai vị các chủ đứng ở ngoài xa nhìn thấy mà không có một chút lo lắng hay sự quan tâm nào cả.

Mà trái lại, hai người còn nhìn Hồ Sâm trưởng lão rồi lắc đầu.

Nhìn chưởng ấn đánh tới, năm người Lâm Tuyết Nhi đứng chắn ở trước người Đế Nguyên Quân.

Biết là thực lực của họ quá mức nhỏ bé khi đứng trước công kích của Hồ Sâm các chủ nhưng không vì thế mà họ cảm thấy sợ hãi.

Ánh mắt chắc chắn và kiên định nhìn lão rồi dốc hết toàn bộ sức lực để chống trả.

Nhưng…
Khi chưởng ấn còn cách năm người khoảng hai trượng thì thình lình dừng lại.

Ở trên đầu họ hiện lên một quả cầu mờ ảo bao bọc trông rất mỏng yếu nhưng có thể ngăn được một chưởng toàn lực của Thiên Địa cảnh tầng ba.

Nhìn chưởng ấn bị chặn lại, Hồ Sâm các chủ trên trán nổi lên từng sợi gân xanh tức giận, hai mắt lão trừng lớn để lộ từng sợi tơ máu nhìn Đế Nguyên Quân quát.

“Cái gì?”.

“Hộ Thân Phù?”.

“Hahaha, đúng là vị công tử này liệu sự như thần”.

Tống các chủ ánh mắt khoái chí nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói.

“Ta ban đầu có chút bất ngờ vì ngươi đưa ra yêu cầu hơi quá nhưng đúng là thật”.

“Hồ Sâm lão nhi, ta nghĩ ngươi nên từ bỏ ý định muốn phá vỡ Hộ Thân Phù đi”.

Sơn các chủ giọng nói âm trầm vang lên.

“Hiệu lực của nó có thể kéo dài được một nén hương, người mà không am hiểu về linh phù thì đừng mơ phá được nó”.

Đáp lại, Hồ Sâm các chủ liếc mắt nhìn về phía hai người rồi hừ lạnh một tiếng nói.

“Một nén hương thì một nén hương, chỉ cần hiệu lực Hộ Thân Phù kết thúc thì đó là lúc mà hắn bị ta giết chết”.

“Ta nghĩ ngươi không thể đợi đến lúc đó”.

Sơn các chủ ánh mắt sắc bén nhìn Hồ Sâm các chủ rồi nở một nụ cười lạnh nói.


“Hai ngươi...”.

Hồ Sâm các chủ khí thế hùng hổ đăng không bay lên, ánh mắt lão lộ rõ sự ngưng trọng nhưng ở trong ánh mắt lão lại lại một sự khủng bố.

“Cho dù ta không có bảo y thì sao?”.

“Ta không ngại cùng hai ngươi đánh một trận”.

Nói xong, cả ba người dốc hết toàn bộ sức lực rồi lao vào nhau giống như thiêu thân.

Mỗi một người đều dốc hết toàn bộ sức lực mà không giấu diếm khiến cả tòa thành bị rung chuyển kịch liệt.

Chỉ riêng phong ba tù trận chiến của ba người đã có thể oanh sát Ngưng Hải cảnh đỉnh phong một cách dễ dàng.

Lúc này, Ngọc đường chủ và Thương đường chủ đạp không lao tới.

Trên gương mặt hai người nở một nụ cười nhìn Đế Nguyên Quân nói.

“Ở đây giao lại cho ba vị các chủ và những người còn lại”.

“Ta bây giờ đi thôi, người của ta đang đợi ở bên trong rồi”.

.

Truyện Tổng Tài
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu một cái rồi cũng hai vị đường chủ đi vào bên trong.

Đẩy cửa đi vào bên trong, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn những tên đệ tử Phá Xuyên Đường sợ hãi đứng nép qua một bên mà không có một ai dám đứng ra, đứng trước hai vị đường chủ có thực lực khủng bố thì bọn họ làm sao chống lại được.

Đi thẳng một mạch vào chính điện thì lúc này, có một nam tử dẫn theo hai mươi người từ bên trong xông ra ngoài.

Mỗi một người đều có khí tức Ngưng Hải cảnh tầng năm trở lên, và nhất là nam tử trẻ tuổi dẫn đầu.

Trông hắn còn rất trẻ nhưng cảnh giới lại tinh thuần và nồng đậm vô cùng.

Cảnh giới hắn đạt Ngưng Hải cảnh đỉnh phong, là đệ tử thân truyền của Hồ Sâm các chủ.

Sắc mặt nam tử nhìn hai vị đường chủ lộ rõ sự ngưng trọng, mặc dù lo lắng nhưng nam từ không lùi lại dù chỉ một bước.

Ánh mắt hắn nhìn hai người lên tiếng.

“Hai vị đường chủ, đây là chính điện Phá Xuyên Đường”.

“Người không phận sự không thể vào?”.

Đáp lại, Thương lão bộc phát khí tức của mình ra rồi vung nhẹ tay một cái thì bỗng ở trên đầu họ có một cỗ áp lực nặng nề đè xuống khiến hai chân họ khụy xuống giống như trên vai đang gánh một tảng đá lớn vậy.

“Thiên phú, cảnh giới, tâm cảnh của ngươi không tồi nhưng ngươi bái nhầm sư phụ rồi”.

Thương lão nhìn liếc qua nam tử một cái rồi lên tiếng.

“Hôm nay hắn phải chết”.

“Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, hủy bỏ sư đồ với Hồ Sâm và thề mãi mãi sẽ không quay trở về Ngư Hoa thành thì ta tha cho ngươi một mạng”.

“Thương đường chủ?”.

Nam tử toàn thân run lên liên hồi, ánh mắt rung động nhìn Thương lão lên tiếng.

“Cần gì phải nói như thế?”.

“Sư phụ có ân với ta, nếu như không có sư phụ thì ta đâu sống được đến bây giờ?”.

“Ta là người của Phá Xuyên Đường, chết cũng là ma của Phá Xuyên Đường”.


“Hahaha”.

Thương lão phá lên cười lớn một tiếng, nói.

“Hay cho câu sống chết vì Phá Xuyên Đường”.

“Được, vậy thì ta thanh toàn cho ngươi?”.

Thương lão vung tay một cái rồi đánh ra một đạo chưởng ấn.

“Nhanh, dốc hết toàn bộ lực lượng ngăn lại cho ta?”.

Nam tử cắn răng quát lớn một tiếng.

“Ta chỉ cần cố thủ đợi sư phụ quay về”.

Lời nói vừa dứt, nam tử cùng hai mươi người dốc hết toàn bộ sức lực tạo thành một lá chắn ở trước người.

Dựa vào lượng chân nguyên nồng đậm thì có thể chặn được một kích toàn lực của Thương lão.

Nhìn màn chắn chân nguyên bảo vệ, Thương lão khóe miệng vểnh lên nở một nụ cười khinh thường nói.

“Màn chắn không tệ, nhưng thực lực các ngươi không đều nên màn chắn này bên ngoài xem như chắc chắn nhưng ta chỉ cần biết điểm yếu thì nó chẳng khác gì một tờ giấy”.

Lời nói vừa dứt, Thương lão vận lực rồi đánh mạnh chưởng ấn một cái rồi quát lớn một tiếng.

“Phá”.

Răng rắc!
Chưởng ấn kinh khủng đánh xuống và một thanh âm vỡ nát vang lên thành tiếng.

Màn chắn chân nguyên tưởng chừng có thể chống đỡ được một chưởng toàn lực của lão nhưng không thể ngờ là Thương lão chỉ tùy ý đánh ra một chưởng lại có thể phá vỡ được.

Bị đánh văng vào bên trong chính điện, nam tử cùng hai mươi người nằm la liệt ở trên nền đất.

Trên khóe miệng chảy xuống một dòng huyết dịch đỏ tươi tanh nồng, khí tức thì liên tục giảm xuống.

Nam tử một tay đưa lên ôm ngực, một tay cố chống cơ thể ngồi dậy.

Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Thương lão lộ rõ vẻ ngưng trọng nói.

“Thương đường chủ, ngươi...”.

“Không sợ sư phụ ta quay về sao?”.

“Đừng nói là quay về, sư phụ ngươi muốn sống còn không được”.

Thương lão nhìn nam tử rồi nở một nụ cười lạnh đáp.

“Ta đã cho ngươi cơ hội sống mà ngươi không biết nên bây giờ ta giúp ngươi xuống dưới đợi sư phụ ngươi đến”.

Lời nói vừa dứt, Thương lão tay phải ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên rồi đánh ra một chưởng hướng về phía đám người.

Oanh!
Một tiếng động lớn vang lên và cùng với đó là từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Ngay khi chưởng ấn chuẩn bị đánh trúng, nam tử hít vào một hơi thật sâu rồi quát lớn một tiếng.

“Thương lão?”.

“Tha mạng”.

- --.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK