Liếc mắt nhìn xung quanh, Lý Mộ Viên không nhìn thấy bóng dáng của một ai thì sắc mặt càng ngày càng trở nên nguội lạnh.
‘Chẳng lẽ tên tiểu tử đó vẫn còn sống? Không thể nào?’
‘Kể cả hắn ta còn sống thì thực lực cũng không thể mạnh hơn tên Hồng Vận Thiên được? Cho dù hắn ta có xuất hiện thì vẫn không phải là đối thủ?’
‘Nhưng tại sao ta lại có cảm giác lo lắng như thế này? Chẳng lẽ có một ai khác cũng đang để ý đến nữ tử này hay sao?’
Đang trong lúc chìm sâu vào trong suy nghĩ thì đột nhiên, một trận dư chấn thứ hai lan nhanh ra xung quanh và bao trùm lấy cả toàn bộ bí cảnh.
Tại những nơi dư chấn lướt qua đều khiến mặt đất nứt lên thành từng mảng lớn và dòng khí tức vừa mạnh mẽ vừa đáng sợ đó một lần nữa bao trùm khiến ai ai cũng phải rùng mình.
Cảm nhận mặt đất đang ngày càng rung lắc dữ dội thì Lý Mộ Viên đưa mắt nhìn về phía chỗ sâu của bí cảnh thì khẽ cau mày.
‘Dư chấn xuất phát từ chổ sâu của bí cảnh? Chẳng lẽ có trân tài địa bảo xuất thế?’
‘Nếu đúng là thế thì ta không thể chậm trễ, phải nhanh chóng qua đó mới được?’
Liếc mắt nhìn đám người nằm la liệt trên mặt đất, Lý Mộ Viên đắc ý nở một nụ cười, nói.
“Ta có cảm giác bản thân hiện tại giống như là Thiên Tử, vừa nhổ được những cái gai ở trong mắt, vừa thu được một lô đỉnh đỉnh cấp và bây giờ lại phát hiện được trân tài địa bảo?”
“Nếu ta đoạt được trân tài địa bảo đó thì ta chân chính quật khởi… Haha…”
Khi Lý Mộ Viên vừa quay người, hắn định bắt lấy Lâm Tuyết Nhi thì dư chấn thứ ba truyền tới với một tốc độ cực kỳ nhanh và mãnh liệt hơn gấp trăm lần.
Tuy tại đây cách chỗ sâu của bí cảnh một đoạn xa nhưng dư chấn đó vẫn mãnh liệt giống như đang đứng ở rất gần.
Sau đó không lâu, một tiếng động kịch liệt vang lên và kéo theo đó là một tiếng nổ mãnh liệt giống như vừa có thứ gì đó bị bóp nát.
Cùng với đó là một cột khói bụi mịt mù và một dòng dung nham nóng chảy b ắn ra khắp mọi nợi.
Bỗng, một cảm giác rùng mình từ phương xa truyền tới khiến Lý Mộ Viên có cảm giác như đang bị một ai đó nhìn trúng.
Trong vô thức, hắn quay người nhìn lại nhưng ở xung quanh đây lại chẳng có bóng dáng của một ai cả.
Càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, Lý Mộ Viên gạt bỏ suy nghĩ rồi cúi người ôm lấy Lâm Tuyết Nhi.
Nhưng đúng lúc này, tại đầu bí cảnh bỗng truyền đến một đợt không gian dao động.
Điều đó chứng tỏ bí cảnh đã mở ra thêm một lần nữa.
Cảm tháy quá kỳ lạ, Lý Mộ Viên đưa mắt nhìn về phía lối ra thì khẽ cau mày.
‘Tại sao bí cảnh lại mở ra vào đúng lúc này chứ? Chỉ mới mấy năm trôi qua thôi mà?’
‘Chẳng nhẽ bí cảnh mở ra là vì trân tài địa bảo đó?’
‘Khốn kiếp, bí cảnh mở bất chợt như thế này thì có thể khép lại bất cứ lúc nào và ta thì chẳng biết đến bí cảnh mở lại vào lúc nào nên nếu liều quay lại đoạt chí bảo thì ta sẽ bị trễ mất?’
‘Không thể tham lam được? Chuyện cấp bách bây giờ chính là rời khỏi bí cảnh và hoàn thành mục đích của gia tộc?’
‘Biết là sẽ rất đáng tiếc khi không đoạt được chí bảo nhưng có lô đỉnh ở trong tay thì ta còn sợ sẽ không có thu hoạch sao?’
Suy nghĩ thông suốt, Lý Mộ Viên vòng tay quay người Lâm Tuyết Nhi định nhấc bổng cô lên thì đột nhiên, một cảm giác rùng rợn bốc lên khiến hắn dựng hết cả tóc gáy.
Trong vô thức ngoái đầu nhìn lên cao thì Lý Mộ Viên hoàn toàn chết lặng trước thứ vừa xuất hiện ngay trước mắt.
Chỉ cần nhìn vào một cái thôi cũng đủ hắn chết đứng tại đó và không thể chống lại được.
Sở dĩ hắn ta có cảm nhận như thế vì đứng trước thứ đó thì mọi thứ đều là giun dế!
Ở trên trời cao, một cặp mắt hung thú màu vàng kim đang nhìn chằm chằm về phía hai người, nói đúng hơn là ánh mắt đó đang nhìn Lâm Tuyết Nhi.
Tuy đó chỉ là hư ảnh của một cặp mắt nhưng lực lượng do hai mắt này phát ra lại đủ sức hủy thiên diệt địa và càng đáng sợ hơn là cả bí cảnh này đang cố gắng bài xích lấy nó nhưng lại chẳng thể chống lại được.
Rống!
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn tiếp tục vang lên và cùng với đó là một tiếng rống cực kỳ khủng bố phát ra.
Tuy đây chỉ đơn thuần là một tiếng rống nhưng cả bí cảnh lại run lên giống như đang sợ hãi.
“Khốn kiếp?”
Lý Mộ Viên kinh hãi thốt ra thành tiếng.
Quá kinh hãi về thứ gì đó khủng bố vừa mới xuất thế, Lý Mộ Viên sợ hãi nhấc bổng Lâm Tuyết Nhi và chạy thẳng một hướng về phía cổng bí cảnh.
Hắn ta vừa di chuyển được một đoạn thì hai con mắt liếc nhìn theo phương hướng của hắn ta rồi đột nhiên, Lý Mộ Viên bị một thứ sức mạnh vô hình nào đó giữ chặt lại và cho dù hắn ta có vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa cũng chẳng thể thoát ra được.
Hắn ta hiện tại chẳng khác gì một con kiến đang bị hàng trăm hàng ngàn mũi kim cố định lại cơ thể!
Và rồi… Lý Mộ Viên bị một thứ sức mạnh vô hình khủng bố nào đó kéo mạnh và Lâm Tuyết Nhi từ trên tay hắn rơi thẳng xuống.
Thấy bản thân không thể thoát được, Lý Mộ Viên sợ hãi thốt ra với giọng điệu kinh hãi đến tột độ.
“Thả… Thả ta ra… Khốn kiếp…”
“Ta không thể chết như thế này… Nhanh thả ta ra…”
Thanh âm Lý Mộ Viên càng ngày càng xa rồi đột nhiên im bặt và bầu không khí nặng nề lúc này chợt bao trùm lấy tất cả khiến ai ai cũng phải sợ hãi, thậm chí còn không dám thở mạnh.
Không lâu sau đó, một thanh âm không gian vỡ nát vang lên và cùng với đó là một kẽ nứt khổng lồ hiện lên ở trên không trung.
Từ bên trong kẽ nứt không gian, một đợt gió xiết thổi ra khiến mọi thứ xung quanh gần như băng liệt.
Từ trong kẽ nứt đó đi ra một thanh niên anh tú với ngũ quan vô cùng hoàn mỹ, cơ thể to cao để lộ một thân hình cơ bắp giống như một bức phù điêu được tạo ra chính tay của một bậc đại sư.
Gương mặt nam tử sáng ngời và nhất là đôi mắt lớn với hai hàng lông mày lông mi dài đẹp đẽ.
Điều đặc biệt nhất của tên đó chính là đôi mắt màu vàng kim lạnh lẽo và tiên khí ở trên người tuôn ra giống như một cơn phong bạo quét ra xung quanh.
Bước ra khỏi vết nứt, nam tử đạp không đứng ở trên cao cúi đầu nhin Lâm Tuyết Nhi thì khẽ lên tiếng.
“Phượng Hoàng huyết mạch tinh thuần? Nữ tử này là Phượng Hoàng nhất tộc?”
Nằm la liệt trên mặt đất, đám người nhìn về phía nam tử với ánh mắt đầy sợ hãi.
Thanh Lương các chủ trong vô thức thốt ra thành tiếng.
“Có thể di chuyển qua không gian… Muốn làm được thế thì chỉ có cường giả Thần Phủ cảnh trở lên mới có thể làm được?”
“Rốt cuộc thì nam tử này là ai? Tại sao trong bí cảnh lại xuất hiện cường giả cấp bậc như thế này?”
“Cái gì? Thần Phủ cảnh?”
La Thiên nghe thấy vậy thì mười phần sợ hãi, ánh mắt hắn nhìn nam tử lộ rõ sự không thể tin được.
“Chẳng phải bí cảnh chỉ có cường giả Tinh Cực cảnh trở xuống mới có thể vào được thôi sao? Tại sao một cường giả bậc này lại có thể đi vào được?”
“Chẳng nhẽ? Trong bí cảnh còn có con người tồn tại hay sao?”
Bị ánh mắt của đám người nhìn chằm chằm, nam tử khẽ cau mày.
Trong ánh mắt hắn hiện lên vẻ tức giận.
“Đám giun dế các ngươi từ bao giờ lại dám nhìn bản Đế bằng ánh mắt đó?”
Nam tử vừa nói vừa bộc phát một cổ uy áp khủng bố khiến cả bí cảnh run lên một cách kịch liệt.
Còn hai người La Thiên và Thanh Lương các chủ phun ra một ngụm máu tươi tanh nồng.
Tiếp đó, nam tử vung tay đánh ra hai đạo kình khí hướng về phía hai người.
Nếu như cả hai không kịp tránh thì chắc chắn sẽ chỉ có một con đường chết mà thôi.
Ngay khi kình khí sắp sửa đánh trúng thì một nhiên, một thanh âm lạnh lẽ từ ngoài xa vang lên và cùng với đó là một cổ khí lực chấn diện công kích của nam tử.
“Trên người có Tiên vận và tự xưng là bản Đế? Là người Tiên giới sao?”
Nam tử nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mát hắn nhìn về phía thanh âm vừa mới phát ra thì trông thấy một người thanh niên với mái tóc trắng bạc.
Tay phải thì vòng ra sau trông tâm thái giống như một bậc cường giả chí cao vô thượng.
Bị ánh mắt sỉa sói của Đế Nguyên Quân nhìn trúng, nam tử tức giận thốt ra thành tiếng.
“Giun dế dám nhìn ta bằng ánh mắt đó? Ngươi muốn chết sao?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhàn nhạt trên gương mặt, nói.
“Muốn giết ta? Chỉ dựa vào ngươi?”.
Danh Sách Chương: