Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Ta thấy rồi? Đi qua đó xem thử?!
Nhanh chóng di chuyển đến nơi đó, cả hai người dùng Ẩn Thân Phù che giấu khí tức của bản thân và để an toàn hơn, Đế Nguyên Quân tản mát tinh thần lực của bản thân ra xung quanh để cảm nhận những nguy hiểm ở xung quanh.
Di chuyển được một lúc, Đế Nguyên Quân đột nhiên ra hiệu dừng lại và đứng nép mình sau một cành cây lớn ở gần đó.

Ánh mắt hắn nhìn ra xa thì trông thấy phía trước có một nhóm mười người đang lùng sục khắp nơi như đang tim kiếm, truy bắt thứ gì đó.
“Mười tên Ngưng Hải cảnh đỉnh phong? Bọn họ đang truy lùng gì sao?”
Ở cách đó không xa, Đế Nguyên Quân nghe thấy một tiếng động lạ thì đột nhiên giật mình một cái.

Hắn không thể tin được trong bí cảnh này lại tồn tại một thứ có thể tránh thoát được sự dò xét của tinh thần lực mà hắn không hề hay biết.
Cảm thấy hiếu kỳ và có chút thích thú, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía tiếng động lạ rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Không biết đầu hung thú này là gì mà ngay cả tinh thần lực của ta không dò xét ra được? Nếu làm được điều đó thì một là nó không có năng lực khiến ta cảm thấy nguy hiểm hoặc trên người nó có thứ gì đó đặc biệt có thể ngăn chặn tinh thần lực của ta?”
Lúc này, đám người kia dường như cũng đã phát hiện được tung tích của đầu hung thú nên lớn tiếng kêu rào và dốc hết toàn bộ tốc độ để đuổi đến.

Cảm nhận thấy nguy hiểm, đầu hung thú hốt hoảng chạy ra khỏi bụi cây và định đi sâu xuống long đất.
Nhưng đúng lúc này, Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện bên cạnh nó và dùng tay đưa nó lên cao rồi nhìn ngó.
“Tam cấp hung thú nhưng cơ thể chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, thực lực thì còn yếu hơn cả nhất cấp hung thú, ngoài ra cũng chẳng có gì đặc biệt? Vậy mà nó có thể thoát được tinh thần lực dò xét của ta?”
Chạy xộc từ trong bụi cây lớn, đám người kia trông thấy Đế Nguyên Quân ở trước mắt thì sắc mặt dần lộ ra vẻ ngưng trọng.


Ánh mắt họ liếc nhìn xung quanh nhằm xác định có người khác nữa hay không.

Nhưng khi họ chỉ phát hiện có mỗi Đế Nguyên Quân ở đây thì để lộ ra bản mặt thật sự của mình.
Chúng chỉ thẳng tay về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát.
“Ngươi là ai? Có biết nơi này là do Nhật Nguyệt Tông ta quản lý và Truy Kim Thử trong tay ngươi là của bọn ta?”
“Ngoan ngoãn giao Truy Kim Thử cho bọn ta rồi ngoan ngoãn rời khỏi đây, bằng không thì đừng trách bọn ta ra tay không biết nặng nhẹ”.
“Khôn hồn thì làm theo lời bọn ta, bằng không đến lúc chịu hậu quả thì đã quá muộn”.
Theo như những gì Đế Nguyên Quân tìm hiểu được thì Nhật Nguyệt Tông chính là một trong những tông môn lớn đi vào bí cảnh, xét về thực lực thì họ có thể sánh ngang La Sát Môn và Lạc Gia Môn.
“Truy Kim Thử?”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì hai mắt đột nhiên sáng lên, hắn liếc mắt nhìn về phía đám người rồi lên tiếng, hỏi.
“Khả năng Truy Kim Thử là tìm kiếm trân tài địa bảo sao?”.
Đáp lại, đám người kia tỏ vẻ không mấy thân thiện và không muốn mất thêm thì giờ nên chỉ trả lời một cách qua loa.

Họ dùng chính ánh mắt dọa người nhìn Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát.
“Ngươi đã biết thế rồi còn hỏi? Nếu không muốn chết thì giao Truy Kim Thử cho ta rồi cút đi?”
“...”

Bị ánh mắt hùng hộ dọa người nhìn trúng nhưng Đế Nguyên Quân chẳng hề để tâm đến mà đưa mắt nhìn đầu hung thú nhỏ rồi nở một nụ cười nhẹ, nói.
“Nếu nó đã có khả năng như vậy thì ta không có lý do gì để giao cho các ngươi? Chưa kể, các ngươi luôn miệng muốn đuổi đánh, gi ết chết ta? Ta tự hỏi, không biết các ngươi đã nghĩ đến hậu quả khi dám buông lời như thế thối với ta hay không?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân hợp hai đầu ngón tay lại thành kiếm rồi dùng tốc độ nhanh nhất vung mạnh một cái đánh ra một đạo kiếm quang sáng chói lao chanh về phía đám người.
Trong mắt bọn họ, chỉ thấy cánh tay Đế Nguyên Quân vừa có chuyển động nhưng họ không thể nhìn thấy rõ, mãi cho đến khi đạo kiếm quang ở trong mắt họ lóe lên thì con ngươi đột nhiên co rút lại và một cảm giác đau rát ở cổ truyền đến khiến họ cảm thấy mơ hồ vô cùng.
Nhưng khi phát hiện mọi chuyện thì cơ thể họ đã không còn một chút sức lực nên ngã gục xuống đất và cơ thể đang không ngừng run lên.

Cho đến lúc chết, bọn họ không kịp biết bản thân chết như thế nào và kẻ đáng sợ đứng trước mặt này là ai?
Sau khi giải quyết đám người, Đế Nguyên Quân nhìn Truy Kim Thử rồi nở một nụ cười lạnh.

Hắn vừa nói vừa truyền vào trong mi tâm nó một đạo nguyên thần và tạo ra một cổ cấm chế trói chặt nó, nói.
“Có thứ này giúp đỡ thì ta dám chắc việc tìm kiếm cơ duyên sẽ dễ dàng hơn nhiều?”
Dường như đoán được ý định của Đế Nguyên Quân và nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, Truy Kim Thử sợ hãi run lên thành từng cơn.

Tuy nó chưa khai sinh linh trí nhưng thâm tâm hung thú mách bảo người này là một kẻ cực kỳ đáng sợ.
Nhận thấy Truy Kim Thử đột nhiên trở nên ngoan ngoãn, Để Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ.

Đặt nó lên trên vai, Đế Nguyên Quân cùng Lâm Tuyết Nhi tiếp tục di chuyển về phía thác nước ở ngoài xa.
Cùng lúc này, trong tầng một tòa lâu các!
Một đoàn hơn hai trăm người do bốn vị lão giả dẫn đầu và trong số đó có hai người là Tinh Cực cảnh cường giả với thực lực cực kỳ mạnh mẽ và hai người là Thiên Địa cảnh đỉnh phong có thể đột phá cảnh giới bất cứ lúc nào.
Trong khi bọn họ đang tìm kiếm cơ duyên ở trong tầng thứ nhất này thì đột nhiên, từng thanh âm ngọc bài vỡ nát vang lên khiến những người xung quanh phải giật mình.

Khi một vị lão giả lấy những miếng ngọc bài vỡ ra thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và tức giận vô cùng.
“Mười ngọc bài cùng nhau vỡ nát thì đây không thể do hung thú làm ra được? Rốt cuộc, kẻ nào dám ra tay sát hại đệ tử Nhật Nguyệt Tông ta? Đúng là không biết sống chết?”
Lúc này, có một tên đệ tử cúi đầu nhìn những mảnh ngọc thạch rồi lên tiếng.
“Bẩm trưởng lão, mười vị sư đệ phụng mệnh ra ngoài tìm kiếm Truy Kim Thử ở bên ngoài lâu các”.
Lão giả nghe thấy vậy thì sắc mặt ngày càng trở nên âm trầm, ánh mắt lão nhìn về phía đám đệ tử rồi lên tiếng.
“Phái người ra ngoài điều tra cho ta? Ta muốn kẻ ra tay sát hại để tử tông môn ta phải trả một cái giá thật đắt? Giết người thì phải đền mạng?”
Cùng lúc này, Đế Nguyên Quân cùng Lâm Tuyết Nhi không hề hay biết bản thân đang bị một tông môn nhắm đến và tiếp tục di chuyển.

Gần một canh giờ sau, cả hai người mới đặt chân đứng dưới thác nước.
Càng tiến lại gần thì tinh quang ở trong tháng nước ngày càng trở nên sáng chói khiến người khác bị cuốn hút và mê hồn vô cùng.

Cảm nhận khí tức từ đạo tinh quang này phát ra, Đế Nguyên Quân thả tinh thần lực của bản thân xộc thẳng vào trong đó để nhìn xem nhưng trong đó có thứ lực lượng nào đó đã ngăn cản tinh thần lực của hắn lại.
Càng khiến hắn cảm thấy khó tin hơn là một nơi rộng lớn như thế này và có một thứ phát ra tinh quang mê người như vậy mà không có bóng người nào cả.

Trong lúc hắn đang trầm tư suy nghĩ thì đột nhiên, ở lùm cây lớn ở sau lưng hai người bỗng truyền đến một tiếng động lạ thì ngay lập tức quay người.

Từ trong bụi cây đi ra, một nhóm khoảng hai mươi người bao vây xung quanh và ánh mắt trên gương mặt họ lộ vẻ tức giận.
“Nơi này không dành cho hai người các ngươi? Khôn hồn thì cút khỏi đây, bằng không thì đừng trách ta?”
Nhìn đoàn người trước mắt, ánh mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống và lộ ra vẻ ngoài ý muốn.

Hắn tuy không biết đám người này là ai nhưng trên người họ đều có một loại pháp bảo nào đó đã ngăn chặn tinh thần lực của Đế Nguyên Quân giống như thứ bí ẩn ở trong thác nước kia.
Càng cảm thấy kỳ lạ hơn là những người này mặc dù đã bao vây cả hai người nhưng họ dường như không có ý định tấn công và muốn dồn cả hai phải tiến sát lại gần dòng nước chảy xiết.

Giống như ở dưới đó có một thứ gì đó nguy hiểm vậy.
Đệ Nguyên Quân quay qua nhìn Lâm Tuyết Nhi rồi thầm lên tiếng.
“Đám người này không đơn giản nên hãy cẩn thận một chút.

Chúng dường như muốn ép ta phải xuống nước nên ta đoán chắc ở trong dòng nước có thứ gì đó kinh khủng?”
Ngay khi lời nói vừa dứt và gót chân Đế Nguyên Quân vừa chạm vào dòng nước thì đột nhiên, ở sau lưng truyền đến một cảm giác nguy hiểm đến cùng cực và mặt nước xiết đột nhiên bột phát một cột nước lớn cao hơn mười trượng khiến đám người kia kinh hãi vô cùng.
Nhìn thấy điệu bộ đám người lo lắng, sợ hãi và quay người rời đi ngay sau khi tiếng động lớn ở dưới nước vang lên thì Đế Nguyên Quân đã đoán được thứ nguy hiểm đó là gì.
Ngay khi cả hai người nhảy ra xa và quay người nhìn lại thì trông thấy một đầu cự xà với cơ thể cực kỳ to lớn với một lớp lân phiến màu bạc trông cứng chắc vô cùng.

Cả hai người cảm tưởng nếu như nó mở lớn miệng thì có thể nuốt cùng lúc hàng chục người.
Cảm nhận khí tức của đầu hung thú, Đế Nguyên Quân hít vào một ngụm khí lạnh và sắc mặt lộ rõ ngưng trọng vô cùng.
“Tứ cấp đỉnh phong hung thú?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK