Đế Nguyên Quân ánh mắt sắc lạnh nhìn tên công tử trẻ tuổi với vẻ mặt không một chút quan tâm rồi hừ lạnh một tiếng.
“Ngươi xứng để ta khinh thường sao?”
Đáp lại, tên công tử trẻ tuổi tức giận đập mạnh tay xuống thành ghế rồi gồng mình bật dậy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân lộ rõ sự tức giận.
“Ngươi…”.
“Từ trước đến giờ chưa có ai khinh thường ta đến như vậy? Ta ban đầu còn có ý định tha chết cho ngươi nhưng ngươi không biết điều mà khiêu khích ta hết lần này đến lần khác?”
Tên công tử trẻ tuổi chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng.
“Ta muốn tên đó phải trả giá khi dám xúc phạm ta? Người đầu, g iết chết hắn cho ta”.
Lời nói vừa dứt, hơn hai mươi tên cận vệ hộ tống hắn ta với cảnh giới Ngưng Hải cảnh đỉnh phong bộc phát toàn lực xông thẳng về phía Đế Nguyên Quân mà đánh.
Nhưng khi đám người sắp sửa đánh tới thì đột nhiên, một bóng nữ tử đầu đội nón che kín cả gương mặt thình lình đứng chặn ngay trước mặt hắn.
Điều này vô tình khiến tên công tử và đám thuộc hạ của hắn phải giật mình.
Rút kiếm đứng chắn ở trước người, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi lộ rõ sự khinh thường nhìn đám cận vệ rồi lên tiếng.
“Chỉ dựa vào đám thuộc hạ như các ngươi mà muốn giết hắn? Đúng là chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ?”
Ngay khi vừa dứt lời, Lâm Tuyết Nhi bộc phát toàn bộ khí tức của bản thân ra ngoài rồi giẫm mạnh chân một cái liền khiến khu vực xung quanh bị rung động mạnh và cùng với đó là những vết nứt lớn ở ngay dưới chân cô thình lình hiện lên.
Ngay sau đó, Lâm Tuyết Nhi thân trên hơi khom xuống và đầu ngón tay cô điểm dọc lên thân kiếm rồi vung kiếm bắn ra một đạo kiếm quang sáng chói mang theo một lượng lớn uy lực đánh thẳng về phía đám người.
Quá bất ngờ, đám người không kịp phản ứng lại nên bị kiếm quang đánh trúng và họ chỉ kịp thời ngưng tụ chân nguyên để ngăn lại nhưng đứng trước thực lực áp đảo của Lâm Tuyết Nhi thì màn chắn chân nguyên của họ lại trở nên mỏng yếu vô cùng.
Bị đánh văng ra xa và nằm la liệt khắp nơi trên nền đất, ánh mắt đám thuộc hạ nhìn Lâm Tuyết Nhi lộ rõ sự ngưng trọng và lo sợ vô cùng.
Bản thân họ tuy chỉ là thuộc hạ nhưng cảnh giới tu luyện đã đạt đến Ngưng Hải cảnh đỉnh phong và có thể đột phá Thiên Địa cảnh bất cứ lúc nào.
Nhưng nữ tử che mặt ở phía trước lại khiến họ có cảm giác bản thân đang đối mặt với một tòa sơn nhạc và có một cổ áp lực vô hình nào đó khiến họ cảm thấy bản thân yếu kém, sợ hãi vô cùng.
Ngay sau khi đánh bay đám thuộc hạ, Lâm Tuyết Nhi chỉ mũi kiếm về phía tên công tử rồi hạ thấp giọng nói.
“Người của ngươi chỉ có như thế thôi sao? Ngươi dựa vào đám yếu kém này mà muốn hống hách trước hai người bọn ta? Ngươi muốn chết sao?”
Liếc mắt nhìn đám thuộc hạ nằm la liệt trên nền đất, tên công tử trẻ tuổi cảm thấy bản thân lúc này nhục nhã vô cùng vì bị ánh mắt, những lời đàm tiếu và chỉ trỏ của những người xung quanh.
Nhưng hắn không dám để lộ biểu cảm đó ra ngoài và không có thời gian đề khiến những người xung quanh phải thu lại ánh mắt khinh thường vì hai người che mặt ở phía dưới khiến hắn cảm thấy nguy hiểm vô cùng.
“Một đám phế vật? Hồng gia ta không tiếc tài nguyên để bồi dưỡng vì nghĩ các ngươi có thể trở thành thuộc hạ th ân cận của ta nhưng các ngươi đã làm được gì từ trước đến giờ?”
“Hơn hai mươi người mà không làm gì được một nữ tử lạ mặt? Nếu không muốn chết thì đứng dậy cho ta? Các ngươi chỉ là con chó trung thành thì phải làm ra dáng vẻ của một con chó đang bảo vệ chủ nhân?”
Bị những lời khiển trách và nhục mạ của tên công tử nhưng bọn họ không dám phản khác lại.
Không phải vì ân tình của Hồng gia mà bọn họ chỉ đang cảm thấy sợ hãi khi không làm theo lời của hắn ta.
Tuy không thể tưởng tượng được bản thân sẽ đón nhận hình phạt nào nhưng họ dám chắc tên công tử hoặc cha hắn ta ra tay gi ết chết.
Bản thân tuy không muốn làm và không muốn nghe lời như thế này mãi nhưng họ không thể phản kháng lại được.
Họ cảm giác ở trên cổ giống như có một sợi xích vô hình trói chặt và không thể nào thoát ra được nên chỉ còn cách là nghe theo mọi mệnh lệnh của tên công tử, kể cả chuyện đó là đúng hay sai.
Nhìn đám người gồng mình đứng dậy, trong lòng Lâm Tuyết Nhi giống như có một làn sóng mãnh liệt bốc lên.
Nhìn cảnh tượng và dáng vẻ hống hách của tên công tử trước mắt khiến cô nhớ lại hình ảnh của bản thân lúc xưa.
Cảm thấy trong lòng không được thoải mái và tức giận, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi nhìn chằm chằm tên công tử hách dịch lộ rõ sát tâm của bản thân.
Chỉ thấy cô bộc phát toàn lực rồi giẫm mạnh chân xông thẳng về phía tên công tử và đồng thời đâm mạnh mũi kiếm đâm thẳng vào lồng ngực của hắn ta.
Ngay khi mũi kiếm chuẩn bị đâm trúng thì đột nhiên, một trung niên nhân với vẻ mặt âm trầm thình lình xuất hiện trước mặt hắn ta và dùng lòng bàn tay nắm chặt lưỡi kiếm rồi dùng lực đẩy Lâm Tuyết Nhi ra xa.
Nhìn bóng dáng quen thuộc ở trước mắt, tên công tử trẻ tuổi gạt bỏ đi những suy nghĩ và lo lắng ở trong đầu rồi bất giác nở một nụ cười vui mừng lên tiếng.
“Cha, người đến rồi”.
Tiếp đó, hắn ta chỉ tay về phía hai người rồi tiếp tục nói.
“Cha, người phải đòi lại công đạo cho con? Hai người này nhân lúc cha không ở đây nên mới ức hiếp và ra tay với con”.
Trung niên nhân không lên tiếng đáp lời ngay mà liếc mắt nhìn qua đám người bị trọng thương rồi nhìn qua hai người với ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc và có chút ngưng trọng.
‘Hai người này tuy chỉ mới Ngưng Hải cảnh nhưng khí tức trên người lại không hề thua kém Thiên Địa cảnh? Không biết là đệ tử thiên kiêu của tông môn, gia tộc nào lớn? Nếu không cẩn thận đụng phải thế lực đó thì Hồng gia sẽ có không ít phiền phức?’
‘Để giải quyết chuyện này một cách triệt để thì đành phải cho Thiên nhi chịu ủy khuất một chút?’
Nhanh chóng quay người, ánh mắt Hồng gia chủ nhìn chằm chằm Hồng Vận Thiên rồi lên tiếng.
“Thiên nhi, chuyện này ta đã nhìn thấy hết tất cả và con không nghe theo lời dặn của ta trước khi đến đây hay sao? Nếu như con không muốn bị ta trách phạt thì nhanh chóng cúi đầu tạ lỗi với vị công tử và tiểu thư này nhanh lên?”.
Hồng Vận Thiên dương mắt nhìn Hồng Vận Thành với một ánh mắt khó hiểu vô cùng.
Nhớ lại những chuyện từ trước cho đến giờ thì đây chính là lần đầu tiên cha bắt buộc hắn phải cúi đầu trước người lạ mặt.
Cảm thấy quá ủy khuất, Hồng Vận Thiên lắc đầu lên tiếng.
“Cha, tại sao người lại ép ta xin lỗi hai người này? Chính bọn họ đã ra tay và khinh thường con? Cha không tìm lại công…”
Nhưng khi hắn chưa kịp nói dứt lời thì bị ánh mắt tức giận của cha làm cho giật mình nên hắn đã cúi đầu trong vô thức.
Mặc dù hắn không cam tâm nhưng nhìn dáng vẻ quyết liệt và tức giận của cha thì hắn dường như đã nhận ra được chuyện gì đó.
Quay người nhìn về phía hai người, Hồng Vận Thiên cúi đầu lên tiếng.
“Chuyện là là do ta không đúng nên mong hai vị bỏ qua cho”.
Mặc dù hắn cúi đầu nhận lỗi nhưng sâu thẳm trong suy nghĩ thì cái cúi đầu này chính là sự sỉ nhục đối với hắn và hắn sẽ không buông tha chuyện này dễ dàng như thế được.
Hồng Vận Thành quay người nhìn về phía hai người và làm ra dáng vẻ hòa nhã cùng với một nụ cười đầy thành ý trên gương mặt, lên tiếng.
“Đã để hai vị chê cười rồi? Chuyện này một phần cũng do ta, nếu như ta quản thúc tốt hơn thì chuyện này sẽ không xảy ra? Thân làm cha nhưng dạy bảo không được tốt nên ta cảm thấy tự trách với bản thân”.
“Ta thay mặt đứa con hư xin lỗi vì đã khiến hai vị gặp chuyện phiền phức không đáng có”.
Nhìn dáng vẻ thành tâm của Hồng Vận Thành thì những người xung quanh cũng phải gật đầu và dần dần, ánh mắt họ dần nhìn về phía hai người giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Cảm thấy bầu không khí nặng nề đang dần đè nén lên vai, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Hồng Vận Thành một lúc rồi thở dài một hơi.
‘Người này đúng là không hề đơn giản?’
“Nếu Hồng gia chủ đã nói vậy thì ta cũng không truy cứu nữa, chuyện này xem như bỏ qua.
Nhưng mà ta cũng nhắc nhở ngươi một chuyện, nếu như không muốn rước phiền phức thì tốt nhất nên quản cái miệng của con ngươi cho thật tốt?”.
“Ngày hôm nay nếu như tâm tính ta không được tốt thì cái mạng nhỏ của hắn đã sớm không còn? Ngươi hãy nhớ lấy?”.
Danh Sách Chương: