Tại thư phòng tông chủ!
Mục Thư Hàng ngồi đối diện Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.
"Tuy không biết nguyên nhân gì mà mái tóc của ngươi lại bạc trắng như những lão gia nhưng khi nhìn căn cốt của ngươi thì tuổi tác của ngươi vẫn còn rất trẻ".
"Nếu như ngươi không chê thì ta gọi ngươi một tiếng tiểu huynh đệ".
"Tuy ngudi muon goi nhu the nao cung dudc".
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu .
"Ngươi gọi ta tới đây ắt hẳn có mục đích, không ngại cứ nói thẳng".
Mục Thư Hàng cười nhẹ đáp.
"Đúng là ta tìm ngươi có chuyện, ta rất tò mò lý do gì mà ngươi đã truyền thụ bí pháp luyện đan cho Viên Thế?"
"Theo như ta biết thì lúc đó còn có người khác có thiên phú luyện đan tốt hơn hắn. Vậy thì tại sao?"
"...".
Nhớ lại những chuyện trước đây, Đế Nguyên Quân trầm tư một lúc rồi bình thản đáp.
"Cứ xem như ta tuỳ ý giúp đỡ hắn".
"Chuyện này thật sự là thế sao?"
Mục Thư Hàng hơi thay đổi sắc mặt, ánh mắt hắn dần lộ vẻ nghiêm túc.
"Kể từ khi Viên Thế nhập tông, ta đã quan sát hắn rất kỹ và theo như những gì ta được biết thì hắn lúc trước chỉ là người có thiên phú khá tẩm thường. Nhưng kể từ ngày gặp ngươi thì hắn đã hoàn toàn lột xác".
"Từ một người không có mấy danh tiếng liền một bước đạt tới vị trí Thánh Tử".
"Đáng tiếc, nhãn quan của ta vẫn chưa đủ để nhìn thấy điểm sâu xa và huyền bí trong bí pháp luyện đan đó có ảnh hưởng gì hay nói đúng hơn là trên người Viên Thế có bí mật hoặc khả năng gì đó đặc biệt nên mới có thể phát triển nhanh được như vậy?"
"...".
Đế Nguyên Quân hơi nhướm mày, hai mắt hắn nhìn Mục Thư Hàng lộ vẻ ngờ vực.
"Chuyện này là ở bản thân hắn chứ không liên quan gì đến ngươi, kể cả ngươi có là sư phụ của hắn cũng vậy".
"Ai cũng phải có bí mật riêng của mình, ngươi thấy ta nói có đúng không?"
"Ngươi nói không sai, ta quả không nên đào sâu vào bí mật của hắn. Nhưng..."
Mục Thư Hàng hơi cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ gấp gáp.
"Ta thật sự quan ngại về chuyện này, Viên Thế hiện tại đã hoàn toàn lột xác và trong giới luyện đan sư cũng có chút danh tiếng".
"Ta chỉ lo rằng sẽ có một ngày sẽ có ai đó vén màn được những bí mật của hắn. Nếu như người đó có thiện ý thì tốt nhưng kẻ biết không thiện thì mọi chuyện sẽ rất phức tạp".
"..."
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy cũng không có biểu cảm gì khác thường, hắn chỉ thoải mái dựa lưng ra sau rồi nhìn Mục Thư Hàng.
"Nếu như ngươi thật sự lo lắng thì có thể trao đổi trực tiếp với hắn, ta hiện tại không có lý do để nói cho ngươi. Với lại, cho dù tương lai có chuyện gì xảy ra thì đó là chuyện của hắn."
"Có vượt qua được hay không là tùỳ thuộc vào số mệnh và bản thân của hắn."
"Ta mong rằng ngươi sẽ suy nghĩ chuyện này thật kỹ và đừng làm bất cứ chuyện gì. Dù sao thì ngươi cũng là sư phụ của hắn, đúng không?"
Mục Thư Hàng thở dài, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó nói và có phần đắn đo.
"Ngươi nói không sai, nhưng ta thân là tông chủ và cũng là sư phụ của hắn nên ta có trọng trách phải nuôi dưỡng, chỉ dạy và hướng hắn đến những chuyện đúng đắn."
"Dù sao thì tương lai của Dược Vương Cốc cũng đặt nặng trên vai hắn. Dù sớm hay muộn thì hắn cũng sẽ nhận ra điều đó, ta chỉ mong rằng Viên Thế sẽ đủ tỉnh táo trong mọi chuyện."
"Đó là chuyện của Dược Vương Cốc chứ không phải ta. Ngươi thấy nói chuyện này với ta là điều đúng đắn hay sao?"
Đế Nguyên Quân nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ.
"Ngươi không sợ ta chính là người mà ngươi đang đề cập đến hay sao?"
"Ta có cảm giác ngươi không phải là người mà ta nhắc đến."
Mục Thư Hàng lắc đầu cười khổ, đáp.
"Tạm thời không nhắc đến chuyện này, ta hiện tại hiếu kỳ ngươi đến Dược Vương Cốc không phải vì Viên Thế mời mà đến."
"Nếu như ngươi không ngại thì có thể nói mục đích thật sự của ngươi khi đến đây là gì? Nêu như trong khả năng thì ta có thể suy nghĩ?"
".."
Đế Nguyên Quân gật đầu, đáp.
"Ngươi nói không sai, ta đến Dược Vương Cốc tất nhiên là có mục đích riêng."
"Tuy ta không quá mong chờ nhưng hy vọng có thể tìm thấy nó ở đây. Không biết Dược Vương Cốc có Địa cấp linh dược có khả năng tu bổ nguyên thần hay không?"
"Địa cấp linh dược quả thật rất khó tìm nhưng nói đến loại linh dược nôi dưỡng nguyên thần thì chẳng khác gì mò kim đáy bề."
Mục Thư Hàng vẻ mặt nghiêm nghị nhìn hắn trả lời.
"Thật không dám giấu, Dược Vương Cốc ta vừa hay có một gốc linh dược như vậy nhưng ta định dùng nó để mở ra con đương giúp Viên Thế đột phá Hóa Cảnh sau này."
"Chuyện đó ngươi không cần lo".
Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhẹ.
"Viên Thế chỉ cần dựa vào công pháp ta truyền thụ thì chắc chắn sẽ có thể đột phá Hóá Cảnh mà không cần linh
dudc de mo dudng."
"Chỉ là phương thức ta tu luyện có phần đặc thù nên mới cần loại linh dược đó. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta sẽ không lấy nó mà không có đền đáp."
"Chỉ cần ngươi giao cho ta gốc linh dược thì ta sẽ đáp ứng ngươi một nguyện vọng. Nếu như trong khả năng của ta thì điều gì cũng có thể."
"Sảng khoái."
Mục Thư Hàng vui vẻ gật đầu.
"Ngươi đã nói vậy thì ta không có lý do gì để từ chối."
"Trên đường tới đây thì ngươi chắc cũng đã nghe Viên Thế nói qua rồi đúng không. Yêu cầu của ta cũng không có gì quá đáng, chỉ cần ngươi có thể giúp Dược Vương Cốc đạt được vị trí dẫn đầu trong trận đấu luyện đan diễn ra tại Đan Tông."
"Một lời đã định."
Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu.
Nói xong, Mục Thư Hàng lấy ra gốc linh dược giao cho Đề Nguyên Quân rồi vui vẻ nói.
"Hiện tại Viên Thế đang gặp khó khăn vì khả năng của hắn hiện tại không thể lọt vào ba vị trí dẫn đầu. Tuy ta không biết khả năng luyện đan của ngươi cao siêu tới nhường nào nhưng ta có dự cảm trong hai ngày này ngươi có thể giúp hắn vượt qua rào chắn phía trước".
"Chuyện này ta giao lại cho ngươi."
Hai ngày sau!
Tại chính điện Dược Vương Cốc, các trưởng lão nội môn vẻ mặt đăm chiêu nhìn Mục Thư Hàng.
"Tông chủ, ngươi làm như vậy cũng quá tuỳ tiện rồi. Ta không biết vị khách do Thánh Tử mời đến là ai và nặng lực như thế nào mà ngươi không chỉ giao Địa cấp linh dược cho hắn."
"Quá đáng hơn là ngươi còn để Thánh Tử học hỏi từ hắn?"
"Dựa vào những gì ta biết thì tên đó trông không giống luyện đan sư cho lắm."
"Đúng vậy, lát nữa phải đến Đan Tông rồi mà hai người đó đến bây giờ vẫn chưa chịu xuất quan. Nếu như trong lúc Thánh Tử bế quan có chuyện gì xảy ra thì chẳng phải chúng ta sẽ ăn nói như thế nào đây?"
"Đúng vậy, trăm năm đồ lại đây ta luôn bị nhưng tông môn kia đè đầu cưỡi cổ. May mắn mới được Đan Tông để ý đến, nếu như Thánh Tử gặp chuyện gì bất trắc thì Đan Tông sẽ buông tha cho ta sao?"
"Tông chủ, ngươi nên đi xem tình hinh như thế nào đi?"
"Đúng thế, còn chưa đến một canh giờ nữa phải đi rồi mà hai người vẫn chưa đi ra ngoài. Ta thật sự lo lắng."
".."
Thấy các trưởng lão lo lắng, Mục Thư Hàng thở dài một hơi rồi lên tiếng bình ổn.
"Các vị trưởng lão chớ gấp gáp."
"Trước lúc bế quan, vị huynh đệ đó có nhắc ta là đừng làm phiền hai người bọn họ. Nếu như bây giờ ta đến đó cũng không làm được gì, nếu như gây ảnh hưởng đến việc bế quan của cả hai người thì rách việc".
Ánh mắt hắn nhìn về phía phương hướng hai người đang bế quan lộ vẻ gấp gáp.
"Ta bây giờ cũng rất lo lắng nhưng cũng chỉ có thể chờ đợi mà thôi.