Trải qua thêm mấy ngày, đám người sau khi rời khỏi sa mạc và đi đến khu vực ở bên ngoài, đó là một nơi đầy hoang tàn, đó cũng là một nơi hung hiểm vô cùng.
Khu vực đó chính là nơi mà khi đặt chân vào bí cảnh phải đi qua, một nơi ẩn chưa sức mạnh xé toạc cả không gian và có thể diệt sát cả cường giả Tinh Cực cảnh đỉnh chỉ trong nháy mắt.
Thứ sức mạnh đáng sợ không phải gì khác ngoài Không gian loạn lưu!
Đó chính là dư âm hỗn loạn do trận chiến thời thượng cổ để lại!
Đứng ở bên ngoài vùng tiếp giáp, cả năm người dương mắt nhìn Đế Nguyên Quân cẩn thận đi vào trong đó mà trong lòng không thể giấu được sự lo lắng và trong đầu thầm cầu mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Sở dĩ Đế Nguyên Quân liều mình đi vào một nơi nguy hiểm như thế là vì trong đó có thứ mà hắn đang cần đến.
Nói đúng hơn là lúc khi vào bí cảnh thì hắn đã cảm nhận được một vài cỗ lực lượng cực kỳ cổ lão đang ở một nơi nào đó xung quanh đây.
Thứ đó rất có thể đã bị thời gian và đất đá che phủ!
Nhìn theo bóng lưng hắn, Lâm Tuyết Nhi không giấu được sự lo lắng của bản thân.
Nhớ lại trước đây, cô từng đường hắn cảnh báo về sự đáng sợ của không gian loạn lưu và từng chứng kiến cảnh tượng tu luyện giả bị chấn diệt thành huyết vụ.
Và bây giờ, cảnh giới của cô đã đạt tới Tinh Cực cảnh nên về phương diện cảm nhận lực lượng đã mạnh mẽ hơn trước gấp nhiều lần.
Tuy vẫn chưa thể đạt tới mức độ có thể cảm nhận được lực lượng không gian dao động nhưng mỗi một khi không gian phong bạo xuất hiện dù chỉ trong giây lát thì cơ thể cô không kiềm chế được mà run lên vì kinh hãi.
Còn những người khác thì không khác cô là bao, ai ai cũng cảm nhận được sự sợ hãi của thứ lực lượng khủng bố đó nên ngay cả hô hấp cũng không dám thở mạnh.
Trong mắt họ hiện tại chỉ có thể nhìn ra xa và cầu khẩn ở trong lòng rằng Đế Nguyên Quân sẽ không gặp phải bất cứ nguy hiểm nào cả.
Càng tiến vào vùng hỗn mang thì sắc mặt Đế Nguyên Quân càng ngày càng trở nên âm tràm.
Ánh mắt hắn liên tục đảo qua đảo lại, còn tinh thần lực và nguyên thần liên tục tản mát ra xung quanh để cảm nhận.
Từng bước đi vào trong đó, Đế Nguyên Quân càng cảm nhận được nhiều cổ khí tức dao động ẩn hiện ở xung quanh thì không khỏi nhíu mày.
Khác với lúc trước, không gian loạn lưu này thường sẽ xuất hiện thưa thớt nhưng lần này lại bạo phát nhiều hơn trước gấp nhiều lần và lực lượng của nó hiện tại cũng đã mạnh hơn không ít.
Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân khẽ cau mày, nói.
“Chẳng lẽ nơi này phát sinh biến hóa là vì thứ sắp xuất thế kia sao?”
“Rốt cuộc thì thứ đó là dạng tồn tại như thế nào mà ngay cả không gian loạn lưu cũng bị xáo động? Đúng hơn là cộng hưởng sức mạnh?”
“Thật khó để tưởng tượng được hậu quả do thứ đó gây ra sẽ kinh khủng như thế nào?”
Đi thêm được một đoạn thời gian, Đế Nguyên Quân đặt chân tới vị trí trung tâm của vùng hoang vu.
Tuy nơi này đã hoàn toàn đổ nát và sụp đổ nhưng tại nơi mà hắn đang đứng vẫn giữ được một phần nguyên vẹn nào đó.
Đó chính là một tế đàn cổ xưa!
Đó là một phiến đá bằng phẳng cực lớn với những đạo tiên văn được khắc lên theo hình vòng tròn đan xen với nhau và ở trung tâm của mỗi vòng đều có một cái lỗ lỏm xuống mang hình thù khác nhau.
Ngồi xổm xuống, Đế Nguyên Quân chạm nhẹ đầu ngón tay vào vết rãnh dài thẳng tắp tại trung tâm đến đàn rồi liếc mắt nhìn xung quanh rồi khẽ cau mày.
“Tám vết lỏm này chính là chìa khóa sao? Nếu đúng là thế thì phía bên dưới đang ẩn chứa một lối đi ẩn nào đó hoặc cũng có thể là cánh cửa đi đến một nơi nào đó?”
“Nếu như lời của Thương Thiên đại đế là đúng thì nơi này chắc cũng là bố cục do lão sư bố trí?”
“Lão sư đã chưa từng nhắc đến những thứ như thế này trước khi tan biến và muốn ta tự mình tìm hiểu? Có lẽ lão sư đã diễn hóa nhân quả của ta trong tương lai và biết chắc ta sẽ tìm đến nơi này?”
“Nếu đúng như những gì ta đang nghĩ thì trong đó một là ẩn chứa đại cơ duyên do lão sư để lại hoặc cũng có thể là chìa khóa để có thể thay đổi cục diện ở trong bí cảnh hiện tại?”
“Muốn biết được thứ gì đó đang ẩn chứa ở dưới đí thì việc cấp thiết hiện tại là phải lấy được chìa khóa? Nhưng thứ được gọi là chìa khóa đó là gì và tìm nó ở đâu?”
Suy nghĩ một lúc, Đế Nguyên Quân chợt nhớ đến thứ gì đó liền đi xung quanh để tìm kiếm.
Tại những trụ đá đổ vỡ, Đế Nguyên Quân tìm thấy những viên tinh thạch có hình thù kỳ dị và ở bên trong đó ẩn chửa một thứ lực lượng mỏng yếu.
Cầm viên tinh thạch đó lên tay, hắn liếc mắt nhìn về phía tám vết lõm xuống thì trông thấy một nơi có hình thù giống với viên tinh thạch ở trong tay thì mới chắc chắn với suy nghĩ của mình.
Tiếp đó, hắn lật tung hết những thứ đổ vở ở xung quanh và tìm thêm được ba viên tinh thạch khác nằm trong đống đổ nát.
Còn lại bốn viên, Đế Nguyên Quân liếc nhìn những nơi mà bản thân đã tìm qua hết thì khẽ cau mày, trên gương mặt hắn lúc này bất chợt hiện lên vẻ ngờ vục.
Nhìn bốn viên tinh thạch ở trong tay, Đế Nguyên Quân phát lực truyền vào trong đó một chút chân nguyên và nguyên thân thần và dựa vào sự liên quan của chúng để cảm ứng.
Ngay lập tức, một khu vực rộng lớn thình lình xuất hiện trong tâm trí hắn.
Đó là một khoảng không trắng sáng vô cùng rộng lớn và ở trong đó không tồn tại bất cứ thứ gì.
Nhắm mắt cảm nhận những dao động lực lượng xung quanh, ngoài những dao động mãnh liện từ không gian loạn lưu thì có một vài cổ khí tức mỏng yếu nhưng tất cả đều không phải thứ mà hắn đang tìm kiếm.
Mở rộng phạm vi cảm nhận, Đế Nguyên Quân truyền một lượng lớn tinh thần lực vào trong bốn viên tinh thạch và bao trùm lấy một vùng rộng lớn xung quanh tế đàn.
Dần dần, phạm vi một trăm trượng được mở ra và liên tiếp mở rộng ra cho đến khi đạt tới một ngàn trượng thì đạt đến cực hạn.
Tại trong phạm vi này, Đế Nguyên Quân có thể cảm nhận được hết tất cả những thứ đang dao động ở xung quanh và mơ hồ nhìn thấy những thứ đang diễn ra ở xung quanh.
Bất chợt, hắn giống như cảm ứng được một thứ gì đó thì quay người nhìn về phía đó và bắt đầu dùng tinh thần lực tập trung về một hướng nhất định.
Tiếp đó, hắn lao thẳng về phía đang phát ra lực lượng cộng hưởng.
Sau đó, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xuống phía bên dưới rồi dùng lực giẫm mạnh chân một cái khiến một khu vực xung quanh hắn phải rung chuyển và một cột bụi đất bốc lên cao tới hàng chùng trượng.
Từ trong cột bụi đất đó, Đế Nguyên Quân dùng tinh thần lực khủng bố bao bọc lấy một viên tinh thạch nhỏ bằng đầu ngón tay cái rồi vung mạnh tay một cái.
Ngay lập tức, viên tinh thạch đó từ trong đám bụi đất bắn ra ngoài và nằm trọng ở trong lòng bàn tay hắn.
Sau đó không lâu, Đế Nguyên Quân đã tìm thấy những viên còn lại đang bị chôn sâu dưới lòng đất.
Đứng trên tế đàn, Đế Nguyên Quân nắm chặt tám viên tinh thạch rồi khẽ siết chặt chay.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm cánh cửa ở ngay trung tâm thì trong lòng không khỏi mong chờ và có phần lo lắng.
Vung tay ném tám viên tinh thạch vào đúng vị trí, Đế Nguyên Quân nhìn bề mặt tiên văn đột nhiên ánh lên và từng đạo tinh quang dần bao phủ hết bề mặt của trận pháp.
Đứng tại trung tâm trận nhãn, Đé Nguyên Quân nhìn bệ nhỏ ở dưới chân và phần tiên văn còn lại vẫn chưa sáng lên thì khẽ cau mày.
Chỉ thấy hắn đưa tay ra trước người rồi bóp chặt tay để một dòng máu tươi chảy xuống.
Ngay lập tức, phần tiên văn còn lại sáng lên rồi tinh quang đỏ sắc hòa vào kim sắc ở xung quanh rồi bỗng có một đợt rung lắc mạnh từ trung tâm tế đàn vang lên.
Ở trước mặt hắn, một cánh cửa đá to lớn từ từ mở ra và một hàng bậc thang đi sâu xuống phía bên dưới hiện ra ngay trước mắt hắn.
“Không biết thứ gì đang chờ đợi ta đến đây?”
Đưa mắt nhìn xuống, khóe miệng Đế Nguyên Quân khẽ run lên một cái rồi bước từng bước đi xuống.
Tại những nơi mà hắn đặt chân qua thì bỗng có một ánh đuốc ở hai bên vách đá hiện lên chiếu rọi những thứ trước mắt.
Ngay khi hắn vừa đi xuống chưa được bao lâu thì cánh cửa đá thình lình đóng chặt lại và quang mang ở trên tám viên tinh thạch dần trở nên ảm đạm rồi hoàn toàn tan biến.
Nhìn cánh cửa sau lưng đóng chặt lại, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi rồi lắc đầu và nói với giọng điệu có chút giễu cợt.
“Đây là muốn ta một đi không trở lại sao?”
Tiếp tục đi xuống phía bên dưới, Đế Nguyên Quân đặt chân trước một căn phòng đá kiên cố ở trước mắt với cánh cửa cao hơn mười trượng và cứng chắc vô cùng.
Đế Nguyên Quân nhìn cánh cửa đá đó mà trong lòng không khỏi thở dài.
Sỡ dĩ hắn cảm thấy vậy là vì cánh cửa đá này không tầm thường, nói đúng hơn là chỉ có người được chọn mới có thể mở được.
Ở bên trên bề mặt cánh cửa có một trận văn trông vừa cổ lão nhưng cũng mang trên mình một cổ lực lượng nào đó đang cố kêu gọi hắn.
Trong vô thức, Đế Nguyên Quân đặt tay lên bề mặt cánh cửa rồi đẩy nhẹ một cái.
Ngay lập tức, trận văn thình lình ánh lên và cánh cửa nặng như tòa sơn nhạc từ từ lay chuyển rồi mở ra một cái thông đạo dẫn vào một căn phòng tối tăm với ma khí ở bên trong trào ra ngoài giống như thác đổ.
Cảm nhận cổ ma khí vừa cuồng loạn và vừa khủng bố trào ra ngoài, Đế Nguyên Quân giật mình đứng đờ người ở đó và bị ma khí bao trùm lấy lơ thể.
Ngay khi hắn giật mình bừng tỉnh và phản ứng lại thì đột nhiên, ma khí đó hóa thành một bàn tay lớn nắm chặt lấy hắn rồi kéo mạnh vào bên trong và cánh cửa đá đó đã đóng chặt lại thêm một lần nữa..
Danh Sách Chương: