Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thi triển toàn bộ kiếm chiêu, Lâm Tuyết Nhi một thân một kiếm giống như đang hòa vào làm một.

Mỗi lần cô vung kiếm thì bầu không khí xung quanh giống như bị một thứ lực lượng vô hình nào đó kéo phăng đi.

Tường vệt kiếm quang sáng chói, từng bước di chuyển huyền ảo càng tô nên dáng vẻ vung kiếm của cô hiện tại.
Để quên đi những suy nghĩ của bản thân, cô đã vùi mình trong việc luyện kiếm suốt một thời gian.

Tuy không quá lâu nhưng toàn bộ kiếm chiêu đều được cô thi triển hàng trăm hàng ngàn lần.
Cho dù sức lực có kiệt quệ, chân nguyên cạn sạch thì cô vẫn một tâm vung kiếm không ngừng nghĩ.
Tuy cảnh giới kiếm pháp đã tăng lên nhưng Lâm Tuyết Nhi vẫn còn cảm thấy chưa đủ.

Mặc dù đã sử dụng thành thạo và bộc phát uy lực mạnh hơn trước không ít nhưng chừng đó vẫn thấy bản thân thiếu sót.
Nhanh chóng thu kiếm, Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt mệt mỏi thở dài một hơi.

Khi cô định ngồi xuống tĩnh dưỡng thì bỗng có một thanh âm ở ngoài xa truyền tới khiến tất cả mệt mỏi trên gương mặt cô đều tan biến.
“Kiếm chiêu không tệ? Chỉ mới một tháng mà ngươi đã có thể bộc phát uy lực của kiếm pháp này đến mức này rồi?”
Lâm Tuyết Nhi vội vàng nuốt xuống viên đan dược hồi phục rồi gồng mình đứng dậy, cô nhanh chân chạy lại.
“Ngươi xuất quan từ bao giờ?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời.

“Ta nhìn ngươi luyện kiếm cũng được một lúc rồi?”
Lâm Tuyết Nhi vui vẻ, hí hửng đáp.
“Thế nào? Ngươi thấy kiếm chiêu của ta không tệ đúng không?”
Nhìn dáng vẻ mong đợi của cô, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ.

Ánh mắt hắn nhìn cô một lúc rồi lên tiếng đáp lời.
“Tuy không phải quá xuất sắc nhưng với thiên phú và thực lực cùng cảnh thì ngươi có thể xếp vào vị trí cao”.
“Có lẽ ta nên nói với ngươi chuyện này? Việc thi triển được bộ kiếm pháp này thường sẽ không gặp bất cứ khó khăn nào cả nhưng có một điểm mà ngươi nên nhận biết sớm sẽ tốt nhất?”
“Mặc dù bộ kiếm pháp này có thể xếp hàng đầu cùng cảnh nhưng uy lực và khả năng của nó cũng được chia ra nhiều bậc khác nhau.

Với khả năng của ngươi hiện tại khi luyện đến đại thành thì có thể thi triển ra được năm sáu thành?”
“Còn để tung ra y lực chân chính của bộ kiếm pháp thì ngươi ít nhất cũng phải ngộ ra chi ý của bản thân.

Nắm vững chi ý, ngộ kiếm ý thì lúc đó ngươi mới chân chính nắm vững kiếm chiêu”.
Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt tràn đầy sự suy nghĩ cùng háo hức nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.
“Ta thật sự rất tò mò? Không biết toàn bộ uy lực của bộ kiếm pháp này mạnh như thế nào?”
“Nói cho ngươi biết cũng không phải không được?”
Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt hắn hiện lên vẻ nhìn xa xăm rồi thở dài một hơi.


Trong đầu hắn dần hiện lên những đoạn ký ức của bản thân lúc trước nên sắc mặt dần trở nên trầm xuống.
“Ngươi đã luyện kiếm không ít lần nên chắc cũng biết được phần nào uy lực thật sự nhưng đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm mà thôi?”
“Để ta cho ngươi dẫn chứng cụ thể? Với thực lực hiện tại của ngươi khi luyện ba chiêu đầu đạt đại thành thì có thể trảm đầu Hỏa Xà một cách dễ dàng, còn nhập viên mãn có thể trả ngũ cấp sơ giai và khi có kiếm ý gia trì thì thậm chí có thể trảm sát hung thú ngũ cấp trung giai?”
“Không chỉ có thế, nếu như ngươi thật sự có thể tung ra được toàn bộ uy lực của bộ kiếm pháp này thì dưới Ngưng Anh cảnh có thể xưng kiếm tu vô địch đồng cảnh giới?”
Từng câu từng chữ rót vào tai, Lâm Tuyết Nhi không kiềm chế được mà run lên một cách đầy phấn khích.

Hai mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân đột nhiên sáng lên, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên một nụ cười vui mừng cùng biểu cảm đầy tự tin, đáp.
“Ta chắc chắn sẽ luyện đến được cảnh giới đó? Đến lúc đó ta sẽ đứng ra bảo vệ ngươi?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân vui vẻ gật đầu.
“Vậy thì đành nhờ ngươi?”
Bất giác, Lâm Tuyết Nhi chợt nhớ đến chuyện gì đó liền nhìn hắn với một ánh mắt tràn đầy sự hiếu kỳ, hỏi.
“À đúng rồi? Không biết thời gian bế quan vừa rồi ngươi có thu hoạch được gì không?”
“Nói chung thì không tệ”
Đế Nguyên Quân vẻ mặt có chút thất vọng thở dài một hơi, đáp.
“Tuy cảnh giới ta đã tăng lên một tiểu cảnh nhưng ta vẫn cảm thấy tiếc nuối, nếu như nơi này có thể sử dụng tinh thần lực để luyện đan thì cảnh giới của ta hiện tại có thể đột phá cao hơn nữa?”
“Vậy là cảnh giới của ta và ngươi hiện tại là ngang nhau đúng không?”
Chợt, ánh mắt Lâm Tuyết Nhi nhìn Đế Nguyên Quân dần trở nên nặng dần và cùng với đó là một nụ cười đầy sự tính toán, nói với giọng điệu khiêu khích.
“Đợi ta hồi phục cơ duyên rồi ta tỉ thí một trận? Ta cảm thấy tò mò thực lực của hai ta hiện tại đã đạt đến trình độ như thế nào?”
Nhìn Lâm Tuyết Nhi hừng hực chiến ý, Đế Nguyên Quân lắc đầu cười khổ.

“Dường như chấp niệm hơn thua vẫn còn tồn tại trong suy nghĩ của ngươi? Nhưng mà cũng không sao, ta cũng cảm thấy hiếu kỳ? Liệu ngươi sau khi nhận truyền thừa Thánh Hoàng và bộ kiếm pháp đó thì thực lực đã tăng lên nhiều như thế nào?”.

T????uyệ???? hay? Tìm ????gay ????????a????g chí????h — T????????m???? ????uyệ????.V???? —
“Tuy biết trước ta sẽ bị ngươi đánh bại nhưng mọi chuyện không dễ dàng đâu?”
Lâm Tuyết Nhi nghe thấy vậy thì vui mừng hét lớn một tiếng.
“Được, lát nữa ta sẽ cho ngươi thấy thực lực thật sự của ta?”
Lời nói vừa dứt, Lâm Tuyết Nhi tràn đầy sự vui mừng cùng nụ cười phấn khích và tự tin ngồi xuống.

Cô liên tiếp lấy ra từng bình đan dược rồi một hơi nuốt xuống.
Nhìn dáng Lâm Tuyết Nhi quyết tâm và mong đợi trận chiến sắp diễn ra, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn ra xa lộ vẻ suy nghĩ và có chút đượm buồn.

Tuy hắn rất muốn kiểm chứng thực lực của Lâm Tuyết Nhi nhưng từ sâu thẳm trong đáy lòng hắn lại không cảm thấy vui vì điều đó.
Kể từ khi còn nhỏ cho đến thời điểm lúc trước, Đế Nguyên Quân vẫn mang trong mình sự biết ơn của Tử Cực Kiếm Môn.

Nếu như năm đó không có lão già mang hắn quay trở về tông môn thì có lẽ đã trở thành miếng mồi ở trong miệng đám hung thú.
Mặc dù căm hận vì bị phản bội nhưng Đế Nguyên Quân không thể phủ nhận bản thân chính là một phần của Tử Cực Kiếm Môn.

Kể cả bản thân hắn hiện tại đã hoàn toàn cắt đứt mọi liên hệ và vạch rõ ranh giới nhưng những ký ức đẹp đẽ đó vẫn còn in sâu trong tâm trí hắn.
Từ trước cho đến giờ, Đế Nguyên Quân đã từng muốn dùng chấp niệm báo thù của bản thân để khiến những kẻ phản bội phải trả giá nhưng trong thời điểm này hắn lại cảm thấy hụt hẫng vô cùng.

Cảm giác này giống như bản thân vừa đánh mất một thứ gì đó rất quan trọng.
Tuy biết trận chiến với Lâm Tuyết Nhi chỉ là tỉ thí nhưng trên người cô lại mang theo công pháp của Tử Cực Kiếm Môn và cũng là bộ kiếm pháp mà hắn đã từng tu luyện trước đây nên khiến hắn cảm thấy vừa buồn cũng vừa mong chờ.

Dẫu biết rồi sẽ có một ngày hắn sẽ đối mặt với Tử Cực Kiếm Môn và nhìn những người từng là thân thích trở thành kẻ địch khiến nội tâm hắn bị giằng xé vô cùng.

Tử Cực Kiếm Môn có ơn nhưng hắn cũng đã trả hết toàn bộ ơn huệ đó nên mọi chuyện đáng lý sẽ không khiến hắn cảm thấy hụt hẫng giống như hiện tại.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, Đế Nguyên Quân vẻ mặt u sầu thở dài một hơi.
“Rốt cuộc là tại sao?”
Một lúc lâu sau!
Lâm tuyết Nhi luyện hóa không biết bao nhiêu đan dược hồi phục và trở lại với cảnh giới đỉnh phong, cảm nhận bầu không khí xung quanh giống như đang dành cho hai người nhưng cũng mang theo sự lạnh lẽo và phấn khích khiến cô cảm thấy nóng lòng vô cùng.
Tuy biết thực lực của Đế Nguyên Quân rất mạnh và khả năng chiến đấu cực kỳ điêu luyện nhưng cô cũng không vì thế mà cảm thấy chùn bước mà thay vào đó là sự tự tin rằng bản thân sẽ giành chiến thắng.
Đứng ở phía đối diện, tay phải Lâm Tuyết Nhi rút kiếm và dùng hai đầu ngón tay trái vuốt dọc theo lưỡi kiếm rồi đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân, nói.
“Ta bây giờ đã sẵn sàng?”
Ngay sau cái gật đầu của Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi bộc phát toàn bộ thực lực rồi giẫm mạnh chân lao thẳng về phía trước.

Chỉ thấy thân ảnh cô giống như hóa thành một đạo bạch quang lao đi với một tốc độ cực kỳ nhanh và cùng với đó là một đạo kiếm quang mang theo từng thanh âm kiếm khí rít gào mãnh liệt đánh tới.
Trái với dáng vẻ gấp gáp của Lâm Tuyết Nhi, Đế Nguyên Quân lại nhàn nhã vô cùng.

Hắn liếc mắt nhìn kiếm chiêu sắp sửa đánh tới rồi liếc mắt nhìn cô và nói.
“Ngươi nóng lòng muốn thử sức với ta đến như vậy sao?”
Đưa tay kết ấn ở trước ngực, hít vào một hơi thật sâu, hai mắt Đế Nguyên Quân đóng chặt thình lình trừng lớn.

Chỉ thấy hắn vung mạnh tay và đồng thời quát lớn một tiếng.
“Tử Huyền?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK