Ba ngày sau!
Tại biệt viện Minh gia, Đế Nguyên Quân ngồi chính giữa đại sảnh còn hai bên là Minh Viễn, Viên Thế và hai vị trưởng lão của Dược Vương Cốc.
Thấy đám người ngồi trần mặc, Đế Nguyên Quân lên tiếng.
“Các ngươi tìm ta có việc gì sao?”
Suy nghĩ thêm một lúc, Viên Thế vẻ mặt nghiêm nghị đáp lời.
“Tiền bối, ta biết yêu cầu này có thể hơi quá nhưng Dược Vương Cốc sắp tới sẽ có một việc trọng đại nên ta muốn mời người tới làm khách khanh và…”
Nhìn dáng vẻ Viên Thế ngập ngừng, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua.
“Và?”
“Thật không dám giấu”.
Viên Thế hơi cúi đầu, trong ánh mắt lộ rõ vẻ ngưng trọng trả lời.
“Thực ra thì theo đúng tục lệ của Dược Vương Cốc cùng các tông môn luyện đan sư thì một tháng tới sẽ tổ chức một trận thi đấu. Ta lúc đó sẽ đại diện cho Dược Vương Cốc sẽ đứng ra tham gia, nhưng…”
“…”.
Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi liếc mắt nhìn Viên Thế hỏi.
“Ngươi muốn ta giúp đỡ? Hay nói đúng hơn là muốn ta chỉ điểm?”
“Có thể nói là như thế”.
Viên Thế gật đầu, trong ánh mắt hiện lên vẻ mong đợi đáp.
“Nhưng đó cũng đúng một phần mà thôi, chủ yếu là vì phần thưởng của trận thi đấu. Theo như ta được biết thì phần thưởng là một gốc linh dược Địa cấp rất trân quý và một cuốn bị tịch luyện đan đến từ Đan Tông”.
“Nếu như đạt được bí tịch đó thì Dược Vương Cốc có thể tăng lên được một bậc”.
“Đan Tông? Trước đây ta đã từng nghe qua một hai lần nhưng không có quá nhiều ấn tượng”.
Đế Nguyên Quân vẻ mặt hiếu kỳ hỏi ngược lại.
“Chả nhẽ những tông môn luyện đan ở Tây Vực đều nằm dưới trướng của Đan Tông cả hay sao?”
“…”.
Viên Thế suy nghĩ một lúc thì gật đầu đáp.
“Cái đó thì chỉ có Môn chủ hoặc các vị trưởng lão cao tầng mới biết được nhưng cũng có thể xem là như thế. Ta trước đây đã từng được trưởng môn dẫn đến Đan Tông và nghe được khá nhiều tin tức nhưng tất cả vấn đề liên quan đến luyện đan đều có dính dáng tới Đan Tông”.
“Vậy sao?”
Đế Nguyên Quân gật đầu, trên gương mặt hiện lên vẻ hiếu kỳ đáp.
“Vậy ngươi muốn dẫn ta đến Đan Tông? Nếu như ta đoán không nhầm thì ngươi vẫn đang giấu ta chuyện gì đó đúng không?”
“Đúng là không thể qua được mắt của tiền bối”.
Viên Thế gật đầu, trên gương mặt lộ vẻ sầu lo.
“Thật không dám giấu, lần thi đấu này được tổ chức ở Đan Tông và đó cũng chỉ là một phần mà thôi. Thật ra thì chuyện quan trọng nhất vẫn là bí cảnh ở Đan Tông và đó cũng chính là mục đích lớn nhất của ta”.
“Theo ta được biết thì trong bí cảnh đó tồn tại một gốc linh dược Địa cấp đỉnh phong, tin đồn này đã được lan truyền cách đây gần trăm năm trước. Còn cấp bậc của gốc linh dược đó hiện tại có thể đã đạt tới chuẩn Thiên cấp hoặc cũng có thể Thiên cấp”.
Nói đến đây, Viên Thế thở dài một hơi rồi lắc đầu.
“Còn cách để vào được bí cảnh đó thì phải đến Đan Tông thì mới biết được chính xác, nếu như không có gì khác biệt thì theo như những gì mà trưởng môn nói lúc trước”.
“Sau khi kết thúc thi đấu giữa các tông môn thì Đan Tông sẽ tổ chức thi đấu luyện đan và lần này sẽ hội tụ các luyện đan sư từ khắp nơi đến tranh đấu”.
“Ồ”.
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt hiện lên vẻ hứng thú.
“Được, chuyến này ta sẽ đi cùng các ngươi”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn về phía Minh Viễn rồi lên tiếng hỏi.
“Minh gia chủ, ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?”
“Cái này…”
Minh Viễn cúi đầu, trên gương mặt lộ vẻ hơi khó nói.
“Kỳ thật, người cần tìm tiền bối không phải ta mà là…”
Thấy dáng vẻ ngập ngừng, Đế Nguyên Quân thởi ra một hơi rồi lên tiếng.
“Là Minh Ngọc và Minh Huyên hay sao? Nếu ta đoán không nhầm thì các ngươi đã nghĩ ra được yêu cầu muốn ta thực hiện rồi đúng không?”
“Đúng là như vậy”.
Minh Viễn gật đầu đáp.
Sau đó Minh gia chủ đưa mắt nhìn ra ngoài cửa rồi lên tiếng.
“Vào đây đi, hai con nếu có chuyện gì thì hãy nói trực tiếp với tiền bối”.
Từ bên ngoài đi vào, Minh Ngọc và Minh Huyên dắt tay nhau đi vào rồi sau đó cúi đầu thi lễ nói.
“Minh Ngọc (Minh Huyện) gặp qua tiền bối, thánh tử và hai vị trưởng lão”.
Sau đó, Minh Ngọc đưa mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi hít vào một hơi thật sâu rồi lên tiếng.
“Tiền bối, về việc yêu cầu trước đây thì tiểu nữ thay mặt cha và các vị trưởng lão ở trong gia tộc nói ra yêu cầu của mình”.
“Xin tiền bối hãy cứu Minh Huyên”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu rồi lên tiếng đáp lời.
“Thứ ở trên người Minh Huyên không phải là bệnh lạ, nói đúng hơn thì nó là biểu hiện ban đầu của một dạng thể chất đặc biệt”.
“Có lẽ, m Ma tông đã bằng cách nào đó biết được về thể chất nên mới khổ tâm để đạt được mục đích như vậy?”
Ngồi bên dưới, Viên Thế vẻ mặt đăm chiêu nhìn Tiểu Huyên rồi ngập ngừng nói.
“Đúng là quái lạ, ta trước đây đã từng đọc qua rất nhiều ghi chép có liên quan đến thể chất nhưng không có bất cứ ghi chép nào có liên quan. Có khả năng cao thì đây chính là một thể chất chưa từng xuất hiện trước đây”.
“Đó không phải thể chất hiếm gặp mà trước đây đã từng xuất hiện rất nhiều nhưng qua nhiều năm tháng thì dạng thể chất này đã bị mai một”.
Đế Nguyên Quân lắc đầu lên tiếng.
“Theo ta được biết thì thể chất này khá tương đồng với Thuần m Chi Thể nhưng nó nằm ở dạng đặc biệt hơn một chút”.
“Ý của tiền bối là?”
Viên Thế vẻ mặt đăm chiêu hỏi.
“Khác với Thuần m Chi Thể, một thể chất mang lại một lượng âm khí mạnh mẽ ở trong cơ thể và chờ đợi được người tu luyện hấp thụ. Còn với dạng thể chất của Minh Huyên thì khác, âm khí vẫn sẽ tồn tại ở trong cơ thể nhưng nó sẽ không để lộ ra ngoài quá nhiều mà nó sẽ tích tụ dần dần rồi đến một ngày nào đó sẽ bùng phát. Nó sẽ khiến người tu luyện không thể hấp thụ và dẫn đến bạo thể mà chết”.
“Loại thể chất này được người đời gọi là Chí m Chi Thể”.
“…”.
Thanh âm Đế Nguyên Quân vang vọng khiến những người xung quạnh phải hít vào một ngụm khí lạnh vì sự đáng sợ của dạng thể chất này.
Minh Ngọc nắm chặt tay Minh Huyên rồi hít vào một hơi thật sâu rồi lên tiếng hỏi.
“Tiền bối, liệu có cách nào ngăn lại sự bạo phát của âm khí được không?”
Đế Nguyên Quân gật đầu.
“Có ba cách”.
“Cách đầu tiên là nhờ một vị cường giả Hoá Cảnh ra tay hộ pháp khi âm khí bạo phát. Cách thứ hai là dùng bí pháp để thi châm khai mở vách ngăn và để âm khí từ từ tràn ra ngoài”.
“Còn cách thứ ba là tu luyện công pháp có thể áp chế được Chí m Chi Thể”.
Vừa dứt lời, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn đám người Minh gia thì thấy dáng vẻ vừa lo lắng và vừa mong đợi nói tiếp.
“Hai cách đầu tiên thì tốn quá nhiều thời gian và không cần thiết”.
“Vừa hay, trong tay ta có một quyền công pháp phù hợp, nó không chỉ áp chế được lực lượng của thể chất mà còn có thể dùng âm khí để tu luyện”.
Minh Viễn ngồi bên cạnh nghe thấy vậy thì trong mắt ánh lên một vệt sáng rồi nhanh chóng đứng dậy. Sau đó hắn chỉ tay về phía Minh Huyên rồi lên tiếng với giọng điệu gấp gáp.
“Minh Huyên, còn không nhanh quỳ xuống bái sư?”
Minh Huyên nghe thấy vậy thì nhanh chóng quỳ xuống rồi lên tiếng.
“Đê tử Minh Huyên, bái kiến lão sư”.
“…”
Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lắc đầu thở dài một hơi rồi lên tiếng.
“Đứng dậy đi, với thiên phú của ngươi và thể chất đặc thù thì chưa đủ để trở thành đệ tử của ta. Đúng hơn mà nói thì công pháp này ta chỉ vô tình nhặt được nên nó không thể tính là truyền thừa của ta”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa đánh ra một đạo pháp quyết xâm nhập vào thức hải Minh Huyên rồi tiếp tục nói.
“Dựa vào thể chất, thiên phú và tài lực của Minh gia thì ngươi có thể yên tâm tu luyện. Trong tương lai ngươi có thể trở thành cường giả Hoá Cảnh là chuyện không khó”.
“Nếu như có thể gia nhập tông môn lớn thì tương lai sẽ rất sáng lạn”.
“…”.
Qua ngày hôm sau!
Đế Nguyên Quân đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần thì bỗng có tiếng bước chân dừng lại ở ngay bên ngoài cửa liền khiến hắn bừng tỉnh.
“Minh Ngọc, ngươi đến tìm ta có chuyện gì?”
Đẩy cửa đi vào, Minh Ngọc vẻ mặt bối rối nhìn hắn một cái rồi cúi đầu. Sau một lúc, cô đột nhiên quỳ gối nói.
“Tiền bối, Minh Ngọc bạo gan cầu xin tiền bối thu nhận”.