Ngồi trong xe ngựa, Đế Nguyên Quân nhìn trận chiến bên ngoài qua khe cửa sổ thì khẽ cau mày.
"Ba người Viên Thế có thể chống đỡ nhưng muốn đối phó lão già kia có chút miễn cưỡng".
"Chưa kể, nữ tử kia có huyết mạch không tệ. Có thể thức tỉnh ngay trong hoàn cảnh ngàn cân treo sợi tóc như vậy mà vẫn có thể chống đỡ được công kích của bán bộ Hóá Cảnh".
Thở ra một hơi, Đế Nguyên Quân vung tay lên ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên truyền vào thanh trường thương nhỏ bằng cây tăm đang lơ lửng rồi vung tay.
"Chỉ mong huyết mạch này của ngươi đừng khiến ta cảm thấy thất vọng".
Ở bên ngoài!
Con dao sắp sửa đâm xuyên qua phòng ngự thì lão giả càng phẩn khích và điên cuồng.
"Haha... Giầy phút đã đến, chịu chết đi".
Ngay khi màn phòng ngự thì đột nhiên, lão ta cảm nhận có một thứ gì đó đang lao đến đây với một tốc độ cực kỳ nhanh thì lộ rõ sự tức giận.
"Vậy mà còn có người muốn ra tay giúp đỡ ngươi?"
"Đừng có mơ".
Dứt lời, lão ta vung tay đánh ra một đạo chưởng ấn hướng về phía thanh trường thương đang lao đến. Nhưng điều khiến lão ta cảm thấy khó có thể tin được, một chưởng đó vậy mà bị một kích đâm xuyên qua.
"Cái gì?"
Oanh!
Không đợi lão ta kịp phản ứng, thanh thương đánh bay con dao ra xa trước ánh mắt ngỡ ngàng. Liếc mắt nhìn xung quanh để tìm kiếm nhưng của lão.
"Không chỉ phá được một chưởng mà còn có thể đánh bay pháp bảo của ta? Người có thực lực như thế này ta trước đây chưa từng nghe đến? Rốt cuộc hắn ta là ai?"
Ở phía bên kia trận chiến!
Cảm nhận ở đằng xa có khí tực khác khiến trận chiến ở bên kia có động tĩnh lớn khiến đám người phải ngầng đầu nhìn lên. Nhìn thấy một kích đánh xuyên qua chưởng của lão giả đánh bay pháp khí của lão ta khiến đám người phải giật mình kinh hãi.
"Cho dù cả ba người chúng ta hợp lực cũng khó mà chống đỡ một chưởng đó vậy mà tiền bối lại phá một cách dễ dàng như vậy. Thực lực của tiền bối đúng là sâu không lường được".
Cảm nhận thương ý khủng bố tản mát ra xung quanh, Viên Thế hít vào một hơi thật sâu rồi thốt ra.
"Đây cũng là lần đầu tiên ta cảm nhận một người có thể ngộ được thương ý khủng bố đến như vậy?"
"Phóng nhãn những người cùng cảnh giới thì thực lực của tiền bối ít nhất phải thuộc vào những vị trí đẩu".
Hai vị trưởng lão đứng ở bên cạnh cũng gật đầu đồng ý, trong ánh mắt của cả hai ánh lên một tia sáng nói.
"Thánh tử nói cũng không sai, dựa vào vị thế của tông môn ta nên đã tiếp xúc với rất nhiều thế lực lớn mạnh nhưng hắn là người đầu tiên khiến ta có cảm giác đâu không lường được".
"Cho dù cùng cảnh giới thì ta cũng không thể suy đoán được thực lực của hắn nông sâu như thế nào".
"Thánh tử, ngươi thật may mắn vì đã gặp hắn lúc trước, nếu như sau này có cơ hội thì ngươi có thể nói tốt cho tông môn ta trước hắn. Ta có một dự cảm rằng hắn tương lai sẽ là một phương cường giả đỉnh cấp".
Lão giả ngoái đầu nhìn Viên Thế rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
"Có thể giữ mối quan hệ tốt đẹp sẽ mang lại cho ta rất nhiều lợi ích".
Lão giả liếc mắt nhìn xung quanh nhằm tìm kiếm, bỗng lão ta để ý đến cổ xe ngựa thì cau mày.
"Xe ngựa này có phần kỳ quái, ở bên ngoài lại đặt một vòng trận pháp phong bế".
"Thì ra ngươi trốn ở trong đó?"
Vung tay thu lại nan dao, lão giả bộc phát toàn lực tung ra đại chiêu. Nan dao bộc phát một cổ khí lực vô cùng khủng bố ập xuống như muốn đâm xuyên mọi thứ ngăng cản ở trước mặt.
Ngay khi nan dao còn cách xe ngựa tầm ba trượng thì bị một màn chắn ngăn lại. Mặc dù nan dao có lực lượng vô cùng lớn nhưng lại trở nên vô lực trước vòng phòng ngự của hẳn.
Chặn lại công kích, một thanh âm từ trong xe ngựa vang vọng, nghe thì giống như bình thường nhưng ẩn ở trong đó là một cổ khí tức bàng bạc vô cùng bá đạo và quyền uy.
"Ta không biết giữa các ngươi có thâm thù đại hận gì nhưng tới đây thì dừng lại đi thôi. Nữ tử này có duyên đối với ta, chi bằng ngươi nể mặt tha cho nàng ta một mạng".
'Có thể chặn nan dao dễ dàng như vậy thì tên bí ẩn này có thực lực có khi cao hơn ta. Nếu như bây giờ ra tay cũng thì không dám chắc có thể thắng'
'Nếu bây giờ thu tay thì khi quay về sẽ bị người đó trách phạt, nhẹ thì bị nhốt, nặng thì mất mạng. Đúng là tiến thoái lưỡng nam'.
Thay lao gia dang suy tu, De Nguyen Quan mot lan nua len tieng.
"Trong lòng ngươi có quan ngại gì sao? Chi bằng như thế này đi, ta sẽ cho các ngươi một ước hẹn".
"Mười năm sau, nàng ta sẽ tìm đến các ngươi để giải quyết ân oán. Lúc đó ta sẽ không nhúng tay vào, sinh tử của nàng không liên quan gì đến ta".
"Ngươi cảm thấy như thế nào?"
'Cho dù thiên kiêu có thức tỉnh huyết mạch đi chăng nữa thì mười năm vẫn quá ngắn để lột xác. Cao thì nàng ta chỉ đột phá Tinh Cực cảnh đỉnh mà thế lực sau lưng ta có cường giả Hóa Cảnh toạ trấn.
'Mười năm ước hẹn, vậy thì chỉ cho nàng ta sống thêm mười năm nữa'.
Lão giả suy nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý.
"Được, ước định này ta chấp thuận".
Sau đó, lão ta nhìn về đám hắc y nhân rồi nói với giọng điệu hạ lệnh.
"Tất cả quay về".
Nhìn xe ngựa rời đi, đám hắc y nhân nhìn lão giả lộ vẻ khó hiểu hỏi.
"Trưởng lão, tại sao ta lại để bọn chúng rời đi như vậy? Chỉ còn một bước nữa là có thể giết chết nàng ta được rồi?"
"Đúng vậy trưởng lão, nếu như ta quay trở về tay trắng thì cao tầng sẽ tha cho chúng ta hay sao?"
Thấy đám người bàn tán to nhỏ, lão giả thở dài một hơi rồi dùng ánh mắt nghiêm nghị nhìn chúng rồi nói.
"Các ngươi nghĩ ta muốn thả cho chúng đi dễ dàng như vậy hay sao? Các ngươi có biết người ngồi trong xe ngựa là cường giả bậc nào?"
"Ngay cả ta cũng không thể cảm nhận được khí tức của hắn thì ra tay chẳng khác gì tự đâm đầu vào rọ. Nếu như cảnh giới của ta và hắn ngang bằng thì còn có một vài cơ hội nhưng nếu như hắn là cường giả Hóá Cảnh thì sao?"
"Dựa vào phòng ngự của hắn thì ta có thể chắc chẳn một điều, thực lực của hắn vượt xa ta và khả năng cao là cường giả Hoa Cảnh cao tầng. Nếu đúng là thế thì tất cả đều phải bỏ mạng".
Đưa mắt nhìn xe ngựa ở đằng xa, lão giả thở dài một hơi rồi lắc đầu.
"Một thế lực có cảnh giới Hóa Cảnh toạ trấn thì thực lực có thể ngang bằng với ta. Nếu như cao tầng không ra tay thì ai có thể bình".
"Thay vì liều mạng, ta để cho nàng ta sống thêm mười năm. Mười năm sau ta đã đột phá Hóa Cảnh, lúc đó lấy mạng nàng cũng không quá muộn".
Sau đó, lão giả liếc mắt nhìn đám người, nói.
"Bây giờ đã hiểu ý định của ta rồi chứ?"
Đám đông đồng thanh đáp.
"Đã hiểu thưa trưởng lão".
Lúc này, ngồi xong xe ngựa!
Viên Thế nhìn nữ tử đang nằm bất động rồi nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi.
"Tiền bối, ngươi đưa ra ước định mười năm như vậy có phải gấp gáp quá hay không?"
"Theo như ta thấy thì thế lực đứng sau bọn chúng không yếu, ta e rằng sẽ có cường giả Hóa Cảnh toạ trấn. Nếu như để một mình nàng thì không khác gì lấy trứng chọi đá".
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn hắn rồi nở một nụ cười nhẹ nói.
"Ngươi đừng xem thường người thức tỉnh huyết mạch, nếu như thức tỉnh thành công thì chân nguyên và nhục thân sẽ thuế biến. Tuy không biết sẽ thuế biến bao nhiên lần nhưng theo ta thấy thì huyết mạch này không tầm
thudng".
"Một lần thuế biến thì thực lực sẽ mạnh hơn hai ba phần, nếu như thuế biến mười lần, trăm lần, ngàn lần thì thực lực sẽ mạnh tới mức nào?"
"Chưa kể, có huyết mạch gia trì thì việc tu luyện sẽ trở nên dễ dàng hơn nhiều và tốc độ sẽ nhanh gấp nhiều lần hiện tại".
"Ngươi nghĩ rằng, một người như thế thì cần bao lâu để đột phá tới Hóa Cảnh?