Nhận lệnh từ Huyền lão, một nhóm khoảng mười đệ tử La gia có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng ba tức tốc chạy ra bên ngoài và nhanh chóng tiến về phía Thanh Dược Lâu với một khí thế hùng hổ dọa người.
Mặc dù cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng ba ở trong thành cũng không được xem là có thể tùy ý hành động.
Nhưng ở sau lưng họ là một thế lực có thể xem là lớn nhất, nhì ở trong thành là La gia và ngay cả thành chủ cũng phải kiêng nể một vài phần.
Cảm nhận được khí tức của những người đến gây chuyện, những tên đệ tử của Thanh Dược Lâu lấy ra vũ khí và đứng xếp thành một hàng ở trước cổng lớn, quát.
“Các ngươi là người La gia? Thanh Dược Lâu không phải là nơi mà các ngươi có thể làm gì thì làm?”.
Đối đầu với đám đệ tử và thế lực ở sau lưng là La gia nhưng những tên đệ tử của Thanh Dược Lâu lại không tỏ ra vẻ lo lắng hay có chút sợ hãi nào cả.
Bởi vì bên ngoài nhìn vào thì có thể thấy Thanh Dược Lâu chỉ là một tòa lâu các chuyên bán và mua những thứ liên quan đến đan dược.
Nhưng cũng đừng vì thế mà khinh thường, vì thế lực ở sau lưng mặc dù không được mạnh như La gia nhưng thanh thế và danh tiếng lại cao hơn rất nhiều.
Có Luyện Đan Hội chống lưng, Thanh Dược Lâu ở trong thành giống như hổ mọc thêm cánh với lượng luyện đan sư đến từ công hội và được rất nhiều thế lực lớn nhỏ khác muốn câu kéo quan hệ.
Thậm chí thành chủ còn nhiều khi mắt nhắm mắt mở cho qua chuyện với Thanh Dược Lâu.
Ở trong thành thì La gia có thể xem là thế lực và có sức mạnh lớn nhất nhưng đối với Thanh Dược Lâu thì có mối quan hệ rất rộng lớn và chỉ cần Thanh Dược Lâu chịu lên tiếng thì có rất nhiều thế lực đứng ra hỗ trợ.
“Biết bọn ta là người của La gia thì nhanh chóng tránh qua một bên”.
Đám đệ tử La gia lớn tiếng, quát.
“Đừng cản bọn ta làm việc, nếu không thì tự nhận lấy hậu quả”.
“Chỉ là con chó của Thanh Dược Lâu mà dám ngăn cản La gia, các ngươi có chịu được cái tội này không?”.
Đáp lại lời khiêu khích đó, đệ tử Thanh Dược Lâu tức giận, đáp.
“Các ngươi đừng có khinh người quá đáng, ở đây là Thanh Dược Lâu chứ không phải La gia các người.
Nếu các ngươi đứng đây gây chuyện thì đừng trách bọn ta không nể mặt”.
“Nể mặt?”.
Một tên đệ tử La gia chủ động đứng ra chỉ tay và nói với giọng điệu khinh thường.
“Chỉ là con chó làm việc cho Thanh Dược Lâu mà dám nói nể mặt với bọn ta? Các ngươi là cái thá gì?”.
Tiếp đó, có một tên khác lớn tiếng nói tiếp.
“Đúng thế, chó ngoan thì không cản đường.
Nhanh chóng cút qua một bên”.
Bị người La gia năm lần bảy lượt khinh thường, đám đệ tử Thanh Dược Lâu vẻ mặt đầy sự tức giận quát.
“Khinh người quá đáng?”.
Lời qua tiếng lại một hồi lâu, đám người Thanh Dược Lâu bị những tên đệ tử La gia nhục mạ và khiêu khích liên tục nên không chịu được nữa mà phát tiết ra ngoài.
Cả hai bên không có ai nhường ai nên dần sinh ra xung đột.
Lúc này, ở bên trong phủ thành chủ!
Một trung niên nhân khoảng chừng năm mươi tuổi đang ngồi nhâm nhi linh trà thì đột nhiên.
Ở bên ngoài truyền đến một tiếng bước chân dồn dập chạy vào, tên đệ tử vẻ mặt hớt hải nhìn lên, nói.
“Bẩm thành chủ, ở bên ngoài có chuyện.
Đệ tử của La gia và Thanh Dược Lâu xảy ra xung đột”.
“Vậy sao?”.
Trung niên nhân vẻ mặt không có chút thay đổi nói.
“Một bên là La gia có sức mạnh một bên là Thanh Dược Lâu có thể lực lớn.
Chuyện này đúng là rắc rối”.
“Theo tin tình báo vừa truyền về thì gia chủ La gia vì lệnh lang hôn mê bất tỉnh nên đã trên đường đến.
Còn Thanh Dược Lâu thì ta cũng có chút quan hệ và họ giúp đỡ ta không ít nên chuyện này thật khó để phân giải”.
“Thôi thì mặc kệ cho bọn họ tự giải quyết, chuyện này ta không nhúng tay vào”.
Cùng lúc, ở trong Thanh Dược Lâu!
Phương Dương đứng trước cửa phòng nơi mà Đế Nguyên Quân đang luyện đan với gương mặt cực kỳ kinh ngạc và xen lẫn sự vui mừng.
“Không ngờ vị công tử này lại có thể làm được chuyện này? Dùng một ngày đã có thể luyện được một viên đan dược Huyền cấp trung phẩm, mặc dù tốc độ luyện đan không quá nhanh nhưng mức độ tinh thuần của đan dược lại đạt đến cấp độ cao như thế này.
Nếu xét về cùng độ tuổi thì đám đệ tử Luyện Đan Hội không có ai có thể làm được?”.
“Haha, thật không ngờ trong một nơi hung hiểm như Nam Hoang Sơn Mạch lại xuất hiện một luyện đan sư trẻ tuổi đạt đến cấp độ Huyền cấp luyện đan sư?”.
“Tính theo độ tuổi thì người này cũng chỉ mới mười sáu, mười bảy tuổi mà thôi.
Mới chừng đó tuổi mà đã đạt được thành tựu như thế này thì tương lai chắc chắn sẽ còn gặt hái được nhiều hơn nữa”.
“Nếu có thể thì ta muốn lôi kéo người này vào Luyện Đan Hội, như thế thì danh tiếng của ta cũng như Thanh Dược Lâu sẽ được tăng lên không ít.
Hoặc không thì có thể lôi kéo hắn nhập vào Thanh Dược Lâu thì vị thế của ta ở trong hội cũng sẽ cao và vững chắc hơn nhiều”.
Phương Dương đang lúc cao hứng thì đột nhiên, có một tên đệ tử với vẻ mặt hớt ha hớt hải chạy lên với gương mặt lo lắng, nói.
“Trưởng quầy, có chuyện rồi”.
Phương Dương liếc mắt nhìn qua tên đệ tử, từ từ nói.
“Ngươi gấp gáp làm gì, có chuyện gì thì từ từ nói”.
Tên đệ tử cúi đầu, đáp.
“Là người La gia đến gây sự ở bên ngoài”.
“Người La gia?”.
Phương Dương nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, hắn suy nghĩ một lúc rồi quay qua hỏi.
“Ngươi có chắc đó là người của La gia?”.
“Đệ tử chắc chắn”.
Tên đệ tử gật đầu, đáp.
“Ta cùng La gia từ trước giờ nước sông không phạm nước giếng thì tại sao bọn chúng lại tìm đến để gây sự?”.
Phương Dương vẻ mặt đầy nghi hoặc nói.
“Ngươi có biết bọn chúng đến vì mục đích gì không?”.
Tên đệ tử lắc đầu.
“Để tử chỉ nghe bọn chúng nói là đến làm gì đó?”.
“Hừ”.
Phương Dương nghe thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng, gương mặt lộ ra vẻ tức giận quát.
“Há lại có chuyện đó?”.
Sau đó, Phương Dương quay qua nhìn tên đệ tử và chỉ tay xuống bên dưới ra lệnh.
“Ngươi xuống căn dặn những người khác, tuyệt đối không được cho người La gia đi vào bên trong.
Nếu bọn chúng không biết khó mà lui thì không cần nương tay”.
“Đệ tử đã rõ”.
Tên đệ tử nghe thấy vậy thì gật đầu, sau đó hắn quay người chạy xuống phía bên dưới.
Qua thêm một đoạn thời gian, Huyền lão đi qua đi lại ở ngoài sảnh lớn với một sắc mặt lo lắng và gấp gáp.
“Gần một nén hương rồi, tại sao vẫn chưa đưa người đến đây?”.
“Người đâu, nhanh đi ra ngoài xem có chuyện gì xảy ra?”.
Ngay khi lão vừa hạ lệnh xuống thì ở bên ngoài cổng lớn đi vào, mười tên đệ tử đến Thanh Dược Lâu đưa người đã quay trở về.
Huyền lão thấy thế thì trong lòng như gỡ bỏ được tảng đá lớn ở trong lòng và thở nhẹ một hơi.
Nhưng sau đó, sắc mặt của lão đột nhiên trở nên khó coi và lộ vẻ tức giận quát.
“Ta bảo các ngươi đến tìm và đưa người về đây ngay lập tức chứ không phải bảo các ngươi đi gây sự”.
“Vậy người các ngươi mang về đâu?”.
Đáp lại, đám người vẻ mặt đau đớn và sợ hãi quỳ xuống.
Toàn thân họ sợ hãi run lên từng cơn, đáp.
“Trưởng lão, đệ tử đến Thanh Dược Lâu tìm người nhưng bọn chúng không cho vào mà còn đánh đệ tử thành ra như thế này? Xin trưởng lão làm chủ cho đệ tử”.
“Cái gì?”.
Huyền lão tức giận bùng phát khí tức ra ngoài rồi giẫm mạnh chân xuống nền nhà, quát.
“Bọn chúng nghĩ mình là ai mà dám ngăn cản La gia ta?”.
“Đi, các ngươi dẫn ta đến đó.
Để xem Thanh Dương Lâu dựa vào cái gì mà dám chống đối La gia”.
Dẫn theo gần một trăm tên đệ tử, Huyền lão vẻ mặt đùng đùng tức giận và không hề giấu diếm mà tung ra khí tức của bản thân khiến những người xung quanh phải sợ hãi thối lui.
Đứng trước cổng lớn Thanh Dương Lâu, Huyền lão tức giận quát lớn một tiếng.
“Phương Dương, ngươi cút ra đây cho ta?”.
“Huyền lão đến tìm ta có chuyện gì sao?”.
Phương Dương từ bên trong đi ra cùng với nụ cười ở trên gương mặt, nói.
“Ngươi còn dám hỏi?”.
Huyền lão chỉ tay về phía Phương Dương, quát lớn một tiếng.
“Người hỏi phải là ta mới đúng, các ngươi vì cớ gì mà ngăn người La gia ta hành sự.
Quá đáng hơn là các ngươi còn dám đánh đệ tử La gia thành nông nổi này”.
“Huyền lão?”.
Đáp lại, Phương Dương lúc này cũng không giữ được bình tĩnh nữa mà lớn tiếng đáp.
“Ta nể tình ngươi là bậc trưởng bối nên mới gọi người một tiếng Huyền lão.
Ngươi nghĩ rằng đây là địa bàn của La gia các ngươi hay sao mà đưa người đến Thanh Dược Lâu ta gây chuyện? Ngươi nghĩ ngươi có chút thực lực và thế lực của La gia thì làm gì cũng được?”.
“Các ngươi cậy các chủ vắng mặt nên mới đến đây gây sự? Há lại có chuyện đó?”.
Đáp lại, Huyền lão không một chút kiêng dè nhảy bổ về phía Phương Dương rồi mạnh tay bóp chặt cổ hắn sau đó ném mạnh ra xa, lớn tiếng đe dọa.
“Chỉ là một trưởng quầy nhỏ bé mà dám đứng trước mặt ta làm càn”.
Sau đó, ánh mắt lão không giấu sát ý nhìn lướt qua đám người Thanh Dược Lâu, đe dọa nói.
“Các ngươi nghe cho rõ, kẻ nào còn dám ngăn cản thì đừng trách vì sao chết?”.
Lời nói vừa dứt, Huyền lão bóp chặt cổ một tên đệ tử Thanh Dược Lâu, khủng bố hỏi.
“Ngươi dẫn ta lên tìm tên tiểu tử đó”.
Quá sợ hãi, tên để tử chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía Phương Dương đang nằm trên nền đất như muốn cầu cứu.
Huyền lão thấy thế thì tức giận bóp chết tên đệ tử sau đó vứt thi thể qua một bên, nói.
“Hừ, phế vật”.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Phương Dương tức giận quát lớn một tiếng.
“Huyền lão, ngươi dám giết đệ tử Thanh Dược Lâu.
Để ta xem ngươi làm gì để ngăn lại lửa giận của các chủ”.
“Ngươi dám đe dọa ta?”.
Huyền lão ánh mắt tức giận quay qua nhìn sau đó đánh một quyền đánh bay Phương Dương ra xa, lạnh giọng nói.
“Cút”.
Sau đó, ánh mắt lão nhìn về phía tên đệ tử, nói.
“Ngươi, dẫn ta tìm tên đệ tiểu tử đó?”.
Quá sợ hãi, tệ đệ tử toàn thân run rẩy hỏi lại.
“Huyền lão, người mà ngươi muốn tìm là ai?”.
“Ta tìm tên tiểu tử khoảng mười bảy tuổi, ta nhớ không nhầm thì ngày hôm qua hắn vừa đi vào Thanh Dược Lâu chưa quay trở ra thì chỉ có thể đang bế quan tu luyện ở bên trong”.
Huyền lão lớn tiếng, nói.
“Ngươi dẫn ta đến những căn phòng có người đang tu luyện cho ta”.
“Vâng”.
Quá sợ hãi, tên đệ tử chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Ngồi ở trong phòng luyện đan, Đế Nguyên Quân sắc mặt trắng bệch đang cố gắng duy trì Thiên Ma Thần Hỏa thiêu đốt đan lô cùng khóe miệng đang lẩm nhẩm quyết pháp giúp gia tăng phẩm chất đan dược.
Nhưng khi đan dược sắp tấn cấp thì đột nhiên ở bên ngoài truyền đến một tiếng động mạnh và cánh cửa phòng bị đánh nát thành từng mảnh nhỏ.
Sau đó, Đế Nguyên Quân cảm nhận được một luồng gió lạnh vừa thổi qua người cùng với một cánh tay thô ráp đang nắm chặt tay rồi kéo mạnh một cái khiến quá trình luyện đan bị gián đoạn và quyết pháp mà hắn nhọc tâm sử dụng bị tiêu biến.
Dẫn đến viên đan dược vừa bị tăng phẩm thất bại vừa bị pháp quyết phản phệ khiến viên đan dược từ phẩm chất hoàn mỹ trở thành phế đan.
Huyền lão tức giận nhìn Đế Nguyên Quân, quát.
“Tiểu tử, ngươi trốn thật kỹ.
Ta không quan tâm ngươi đang làm gì, bây giờ thì ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đi theo ta đến La phủ”.
Đế Nguyên Quân không biết chuyện gì đang xảy ra mà chỉ để ý đến viên đan dược trước mắt thì tức giận quát lớn một tiếng, ánh mắt hắn không hề giấu diếm mà bộc phát ra một lượng sát ý kinh khủng khiến toàn bộ căn phòng giống như một hầm băng vừa lạnh lẽo vừa đáng sợ.
“Ngươi… Đáng chết…”.
- --
Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.
Các đậu hũ đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.
hehe..
Danh Sách Chương: