Mục lục
Chuế Tế Đỉnh Phong Nhất Đẳng Độc Tôn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nhìn thấy những người thương tích đầy mình, những người ở trong làng chạy ra ngoài và vây quanh họ với vẻ mặt lo lắng vô cùng.

Nhìn những người ở trong làng dẫn đoàn người về mà trong lòng không giấu được sự sợ hãi.

Nhìn trên người họ hiện lên từng miệng vết thương lớn trông giống như những vết cào cấu của hung thú thì khiến họ kinh hãi vô cùng.

Bởi vì những người này vừa mới rời đi chưa được hai ngày thì đã bị thương nặng như thế này thì chắc chắn là đã có hung thú từ trên ngọn nụ đó đang hướng về phía này.

Và quan trọng hơn là thực lực của nó không hề yếu một chút nào khi có thể đã thương cường giả của Thanh Lan thành đến mức như thế này?
Nhìn theo phương hướng đám người quay trở về là đi từ trên đỉnh núi xuống, trùng hợp là con đường đi lại đi ngang qua nơi của bà Lý đang ở nên Đế Nguyên Quân ánh mắt có chút lo lắng nhìn những người đang bị thương và hỏi.

“Đã có chuyện gì xảy ra?”.

Đám người Thanh Lan thành nhìn Đế Nguyên Quân với vẻ mặt kinh hãi, đáp.

“Nhanh, nhanh chạy đi.

Hung thú sắp tràn qua đến đây rồi?”.

“Bọn chúng đang đi qua ngọn núi này, chúng muốn biến nơi này thành lãnh địa của chúng.

Tất cả nếu muốn sống thì nhanh chóng rời khỏi đây và đi về phía Thanh Lan thành?”.

“Người của ta đang cố gắng chống đỡ để kéo thêm một chút thời gian nên các ngươi nhanh chóng rời đi?”.

Những người ở trong làng nghe thấy vậy thì trên gương mặt họ dần lộ ra vẻ sợ hãi vô cùng.

Bởi vì họ biết, một khi mà đám hung thú kia chiếm được ngọn núi này thì chính bọn họ sẽ là những miếng mồi ở trong miệng của bọn chúng.

Và cũng vì trước đây họ đã từng trải qua chuyện này một lần, nhớ lại thời điểm đó thì làng của họ là một nơi rất lớn nhưng bị đám hung thú săn giết.

May mắn là họ cầu được cường giả của Thanh Lan thành đến chứ không thì họ khó lòng mà vượt qua được kiếp nạn đó.

Khác với những người ở trong làng là chỉ biết suy nghĩ đến bản thân, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn hướng lên cao thì khẽ nhíu mày.

Hắn không muốn ân nhân cứu mạng của mình bị giết bởi đám hung thú ghê tởm đó nên hắn không một chút suy nghĩ liền quay người rồi tức tốc chạy đi.

Khi Đế Nguyên Quân rời đi không lâu thì đám người ở trong làng cũng bắt đầu cuống quýt chuẩn bị đồ đạc để chuẩn bị rời đi nhưng không để họ kịp chuẩn bị thì ở trên đỉnh núi vang lên từng tiếng rống lớn của đám hung thú.

Nghe thấy tiếng rống vang trời của đám hung thú, những người ở trong làng mới nháo lên đầy sợ hãi.


“Chết tiệt, tại sao chúng lại xông đến nhanh như thế chứ?”.

“Bây giờ thì làm sao có thể chạy được chứ? Chúng bây giờ đã đuổi đến gần tới rồi, cho dù ta có chạy được thì cũng chỉ kéo dài được chút ít thời gian trước khi trở thành miếng mồi của chúng mà thôi?”.

“Làm sao bây giờ?”.

Quá sợ hãi, ánh mắt của những người trong làng nhìn những cường giả đang bị thương đến từ Thanh Lan thành bằng ánh mắt cầu khẩn.

Dường như cảm nhận được ánh mắt của họ và biết những người ở lại để ngăn cản chúng đã thất bại.

Họ biết là bản thân họ hiện tại cũng không thể chạy thoát khỏi nanh vuốt của chúng nên chỉ biết thở dài một hơi.

Tuy rất sợ hãi nhưng họ lúc này đã không còn con đường nào khác nữa.

“Trước sau gì cũng chết, chi bằng ta quay lại đánh với chúng một trận.

Ta thà chết trận chứ không muốn chết khi đang sợ hãi bỏ chạy”.

“Ta cũng thế, cho dù có bị thương thì ta cũng phải giết được một vài đầu.

Ta đâu thể để bọn chúng hoành hành như vậy được?”.

“Đúng”.

Đám người đưa mắt nhìn về phía những người ở trong làng rồi cắn răng lên tiếng.

“Các vị, ta biết những người ở đây đều là người thường chưa từng tu luyện.

Ta biết các vị chỉ săn giết những thú vật khác chứ chưa từng đối mặt với hung thú.

Nhưng hiện tại ta đã không còn cách nào khác ngoài việc phải đương đầu với chúng?”.

“Ta biết các vị bây giờ đang rất sợ hãi nhưng ta bây giờ chỉ còn một cách cuối cùng nữa mà thôi.

Ta phải kéo thời gian cho những người chân yếu tay mềm, những đứa trẻ và những người già có thêm chút cơ hội”.

“Những người trung niên, thanh niên, tráng sĩ, những người có thể chiến đấu thì hãy mang theo vũ khí để cùng ta đi lên quyết một trận sống chết với chúng?”.

Biến bản thân không thể bỏ chạy được trong hoàn cảnh này, đám người mới đưa mắt nhìn nhau trông rất sợ hãi.


Họ biết bản thân chỉ có cái chết khi đối đầu với chúng nhưng họ hiện tại đã không còn cơ hội để chạy được nữa.

Cho dù có chạy đi được thì với tốc độ của chúng thì họ gần như không có cơ hội.

Những người trong làng cảm thấy họ nói rất hợp lý nên họ cũng không còn cách nào khác ngoài việc phải gật đầu đồng ý.

Sau lưng họ vẫn còn vợ con và cha mẹ già, họ không muốn họ phải chết, cho dù những người thân thích trong gia đình chỉ có một cơ hội sống dù chỉ là nhỏ nhất thì họ cũng sẵn lòng.

Những người trong làng nhanh chóng triệu tập lại, hơn một trăm nhân khẩu nhưng cũng chỉ có gần hai trăm người là có chút sức lực để chống trả.

Biết bản thân sẽ khó lòng thoát được nên họ bây giờ chỉ còn nước là liều chết để kéo dài chút thời gian cho những người khác bỏ chạy.

Nhanh chóng lấy những thứ có thể làm vũ khí, một đoàn người do những cường giả Thanh Lan thành dẫn đầu.

Lúc này, ở trên đỉnh núi.

Đám hung thú sau khi giết chết được những cường giả của Thanh Lan thành thì chúng nhanh chóng thoát xuống bên dưới và nhắm về phía ngôi làng ở dưới chân núi.

Chúng lao nhanh xuống với một tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Khi chúng nhìn thấy ngôi nhà gỗ ở trước mặt cùng với một cột khói bốc lên nghi ngút thì chúng nhanh chóng đổi hướng lao về phía bà Lý.

Nhìn thấy nơi này chỉ có một bà cụ già nua không một chút sức lực phản kháng, chúng ngẩng đầu rống lớn một tiếng giống như đang rất phấn khích xông tới.

Chúng nhằm về phía bà Lý rồi há rộng miệng và định một miệng cắn chết.

Ngay khoảng cách không đến mười trượng, chúng nhảy lên cao rồi xông đến, một con ở trong đàn há rộng miệng đánh tới.

Nhưng khi chuẩn bị cắn trúng thì đột nhiên, nó cảm nhận được có một dòng khí tức mãnh liệt và nguy cơ đang dần lao tới.

Khi nó vừa ngoái đầu nhìn qua thì trong mắt nó hiện lên một thứ gì đó trông giống như cành cây phóng đến.

Không kịp phản ứng, nó bị cành cây đâm xuyên qua đầu và kéo lê thi thể nó cắm sâu vào trong gốc cây ở gần đó.

Ngay lập tức, đám hung thú lúc này mới ngoái đầu nhìn về phía Đế Nguyên Quân trông như đang vô cùng tức giận.

Chúng nhanh chóng thay đổi mục tiêu và dương nanh múa vuốt đánh về phía Đế Nguyên Quân giống như một con thú đang đánh về phía con mồi, trông hùng hổ vô cùng.

Bỏ mặc đám hung thú đánh tới, thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên ánh lên một cái rồi nhanh chóng biến mất ngay trước mắt chúng.


Và chỉ trong giây lát, Đế Nguyên Quân đã xuất hiện ở bên cạnh bà Lý.

Hắn ngồi chắn ở ngay trước mặt để ngăn bà nhìn thấy đám hung thú ở sau lưng rồi nhẹ giọng nói.

“Ở ngoài này sẽ hơi ồn một chút nên bà hãy đi vào trong nhà một lúc, lát nữa ta sẽ làm một món súp đầy dinh dưỡng cho bà tẩm bổ”.

Nhìn nụ cười nhẹ ở trên gương mặt Đế Nguyên Quân, bà Lý đặt nhẹ tay lên bàn tay hắn rồi gật đầu.

“Bà biết rồi?”.

Đợi đến khi bà Lý đi vào trong nhà và đóng chặt cửa lại, Đế Nguyên Quân lúc này với tay lấy một cành cây ở bên cạnh rồi đứng dậy.

Hắn quay người nhìn về phía dám hung thú với ánh mắt lạnh lẽo và cực kỳ tức giận.

“Đám súc vật các ngươi muốn chết?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân mặc kệ thương thế ở trong người chưa khỏi mà xông lên.

Hắn mặc kệ bản thân đang run lên thành từng cơn đau do bản thân vận chuyển linh hải một cách mạnh bạo như thế.

Thình lình xuất hiện trước mặt đám hung thú, Đế Nguyên Quân hai chân giẫm mạnh xuống nền đất rồi nhảy bổ lên cao.

Sau đó, tay phải hắn từ từ đưa cành cây lên cao rồi mạnh tay đánh xuống một cái.

Chỉ thấy từ trên cành cây đánh ra một đạo kiếm khí sắc bén và mãnh liệt trực tiếp chém chúng ra thành hai nữa.

Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn chúng rồi đột nhiên trầm xuống.

Tuy phải đối mặt hơn ba mươi đầu hung thú nhưng hắn dường như không mảy may lo lắng một chút nào cả.

Hắn đứng ở trong trung tâm đám hung thú và mạnh tay đánh giết, mỗi một lần hắn vung tay thì có một hai đầu hung thú bị hắn giết chết.

Tuy mỗi lần hắn tấn công thì thương thế trên người đang dần trở nên nặng hơn và trên khóe miệng hắn đang dần chảy xuống một dòng huyết tịch tanh nồng.

Nhưng hắn vẫn không dừng lại, chỉ thấy tốc độ của Đế Nguyên Quân ngày một tăng lên, thậm chí ánh mắt chúng không hề nhìn thấy thân ảnh của hắn ở trước mắt mà chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh của hắn mà thôi.

Liên tiếp, Đế Nguyên Quân sau khi hạ sát được hết những đầu hung thú ở dưới nay nhưng khí tức ở trên người hắn vẫn chưa từng được thu lại.

Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn về phía đỉnh núi thì trông thấy một đàn hung thú khác lại xông tới.

Khác với đàn đầu tiên, số lượng của chúng tuy không nhiều hơn là bao nhưng ba con dẫn đầu lại là tam cấp hung thú với thực lực tương đối mạnh mẽ.

Nhìn đợt thứ hai đánh tới, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi đi về phía bọn chúng.

“Phải đánh nhanh thắng nhanh?”.


Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân khẽ giẫm nhẹ chân xuống đất rồi thình lình biến mất và sau đó xuất hiện ở ngay trên đỉnh đầu của đám hung thú.

Chỉ thấy tay trái hắn từ từ đưa lên cao và ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên.

Bỗng nhiên, cơ thể Đế Nguyên Quân đột nhiên run lên một cái đầy kịch liệt và khóe miệng không ngừng phun ra một ngụm lớn huyết dịch.

Mặc kệ bản thân đau đớn, Đế Nguyên Quân căn chặt răng rồi sau đó mạnh tay đánh xuống một chưởng.

Oanh!
Chưởng lực kinh khủng đánh xuống ngay lập tức bộc phát lên một tiếng động lớn cùng với những đợt rung lắc dữ dội, và cùng với đó là những tiếng rống đầy đau đớn của đám hung thú vang lên.

Ngay sau khi lớp bụi đất tán đi thì trên nền đất để lộ một vết lõm hình bàn tay hiện rõ trên nền đất cùng với đó là những bộ thi thể của hung thú bị Đế Nguyên Quân chân diệt.

Cảm nhận một chưởng đầy uy lực vừa rồi, ba đầu hung thú dẫn đầu liếc mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân và để lộ ra vẻ sợ hãi.

Tuy là sợ hãi trước thực lực của hắn nhưng chúng đã nhanh chóng nhìn thấy tình trạng của Đế Nguyên Quân không được tốt cho lắm nên chúng cúi người thủ thế.

Ngay sau khi chúng rống lớn một tiếng, thì tất cả những đầu hung thú đồng loạt xông lên.

Hơn mười đầu hướng về phía hắn rồi há lớn miệng chộp tới.

Tuy tình trạng của Đế Nguyên Quân lúc này đang rất tệ nhưng để đối phó với đám hung thú này không phải là không thể.

Chỉ thấy hắn toàn thân phát lực rồi ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên vào trong cành cây rồi cúi người vung mạnh tay một cái.

Một đạo kiếm khí hình vòng cung mang theo một lượng lớn uy lực cùng sát ý kinh khủng đánh tới.

Trong mắt đám hung thú, chúng chỉ nhìn thấy phía trước bỗng hiện lên một vệt sáng ánh lên.

Tuy biết kiếp khí Đế Nguyên Quân tung ra đang đánh tới nhưng chúng không thể nào phản ứng kịp.

Chỉ trong giây lát, toàn bộ hung thú xông lên đều bị một kiếm này của hắn phân thành hai nửa.

Toàn bộ đều mất đi sinh cơ và ngã gục xuống đất.

Lúc này, đám người sau khi chuẩn bị vũ khí rồi chạy thẳng một mạch lên đến nơi này.

Ngay khi họ vừa đứng cách căn nhà gỗ không xa thì nhìn thấy mặt đất xung quanh toàn là thi thể của hung thú và ở ngoài xa là một bóng người đang run rẩy với một cành cây ở trên tay thì không khỏi kinh hãi.

Ánh mắt họ trợn tròn nhìn Đế Nguyên Quân mà không thể tin vào được mắt mình.

Những cường giả đến từ Thanh Lan thành nhìn thấy những vết tích ở xung quanh thì hít vào một ngụm khí lạnh rồi kinh hãi thốt ra.

“Ngươi này rốt cuộc là ai?”.

- --.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK