Đi ra khỏi cửa hàng Jiang Thi Denton Geneve Kim Lăng, Cố Thành tay xách hộp đồng hồ tinh xảo, sự chú ý của người đi đường xung quanh thỉnh thoảng lướt qua người hắn.
Đức Cơ Plaza đối diện là nơi những cửa hàng cao cấp.
Cho nên đại bộ phân du khách có thể đến đây tham quan đại đa số là gia đình có điều kiện thu nhập không thấp….
Mức độ cang cao, càng hiểu biết nhiều.
Nếu như bây giờ Cố Thành mang theo hộp đồng hồ cỉa Jiang Thi Denton Geneve xuất hiện ở chợ, vậy phỏng chừng mọi người ngay cả nhìn cũng không thèm. Đây chính là chênh lệch nhận thức, bởi vì đa số người ở chợ căn bản không biết Jiang Thi Denton Geneve là cái gì.
Bất quá Tô Tử Nhiên thì khác…
Cho đến bây giờ cô vẫn còn đắm mình trong con số 3 triệu.
Tuy rằng vẫn luôn lấy góc độ của một người ngoài cuộc đi cùng, nhưng trải nghiệm hôm nay, có lẽ cả đời này cô sẽ không quên.
Cũng chính vì trải nghiệm này mà 1 cánh cửa thế giới mới đã mở ra trong cô.
Khát vọng sống có tiền ngày càng trở nên mãnh liệt.
………..
………..
Hơn ba giờ đến Quảng trường Đức Cơ, bây giờ là năm giờ hơn….
“Ọt..ọt…”
Cố Thành nghe rõ được tiếng kháng nghị phát ra từ bụng của Tô Tử Nhiên.
“Đói bụng?”
Nghe vây, Tô Tử Nhiên lộ ra một nụ cười ngượng ngùng: “Buổi sáng mới tới Kim Lăng, buổi trưa quá nóng ăn không nổi, nên bây giờ có chút đói bụng…”
Lúc trước ở trong cửa hàng Jiang Thi Denton Geneve Tô Tử Nhiên khẩn trương đến ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, tự nhiện không cảm giác được đói, hiện tại ra khỏi cửa hàng, cả người đều thả lỏng cảm giác đói theo đó mà đến.
“Vậy đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Mời em ăn cơm, cũng coi như bồi thường thời gian em theo tôi hai tiếng đồng hồ mua đồng hồ.”
Cố Thành giọng điệu nhẹ nhàng hướng nàng nói, trên mặt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Có thể là ảo giác, cũng có thể là “tiền” làm điểm cộng thêm, Tô Tử Nhiên cảm thấy khuôn mặt bình thường này của Cố Thành so với tất cả nam sinh cô từng gặp qua trong 18 năm đều đpẹ trai hơn….
“Cảm ơn học trưởng!”
Tô Tử Nhiên cười ngọt ngào, lộ ra một cái răng khểnh đáng yêu.
Ngay khi Cố Thành chuẩn bị tìm một cửa hàng ăn cơm, hắn phát hiện Tô Tử Nhiên ngày càng đi gần mình.
Tô Tử Nhiên nhìn cánh tay trái của Cố Thành, mím môi, do dự nửa ngày cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên, nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay Cố Thành.
Cô cũng hiểu, mình làm động tác này có chút vội vàng.
Nhưng Tô Tử Nhiên chính là không nhịn được, thật vất vẻ mới có thể gặp một học trưởng trẻ tiểu nhiều tiền như Cố Thành, cô sợ mình nếu không chủ động một chút, về sau sẽ không còn cơ hội ….
Đầu năm này, gái đẹp vĩnh viễn không thiếu.
Nhưng một nam sinh có tiền như Cố Thành lại là hàng hiếm được tranh cướp…
Khi tỉnh táo lại, Tô Tử Nhiên cảm thấy mình quá chủ động cũng không biết như vậy có khiên Cố Thành phản cảm hay không, chỉ có len lén nhìn Cố Thành.
Chẳng qua nhìn trộm nửa ngày, lại phát hiện Cố Thành giống như không quan tâm, ngay cả bước chân cũng không dừng lại, cứ như vậy ánh mắt nhìn thẳng, cất bước đi về phía trước.
Ngay khi Tô Tử Nhiên chuẩn bị thu tay lại, lại có cảm giác sự ấm áp vây quanh tay mình, làm cho mình không thể nào thoát ra, thẳng đến khi nhìn thấy khỏe miệng Cố Thành nhếch lên nụ cười xấu xa, cô mới cuối đầu nở nụ cười thẹn thùng…
Dù sao, cô ấy cũng chỉ mới 19 tuổi.
Về phần phản ứng của Cố Thành thì càng dễ giải thích.
Hắn cũng không phải là Liễu Hạ Huệ, tội gì phải giả bộ đứng đắn? Hắn chính là một người thô tục mà thôi.
Không biết từ chối, cũng sẽ không từ chối.
Dù sao hắn cũng không chịu thiệt.
………..
………..
Nửa tiếng sau, Cố Thành nắm tay Tô Tử Nhiên đi tới một nhà hàng tên là Dư Hoan trên đường Thăng Châu cách quảng trường Đức Cơ không xa.
Tên nhà hàng rất có ý nghĩa….
Giá cũng không thấp, bình quân 1 người ăn cũng khoảng 500 nhân dân tệ.
Dưới sự hướng dẫn của nhân viên phục vụ, Cố Thành trang trí tinh xảo hấp dẫn, có một loại cảm giác đang ở nhà hàng cổ đại, hai hành lang dài, cột tường bằng gỗ, đèn hành lang kiểu cổ.
Nếu dùng 1 tự để miêu tả .. vậy thì chỉ có thể gọi là cao cấp.
Giờ ăn cơm, Cố Thành không có lựa chọn ở đại sảnh đông người, mà là muốn một phòng riêng.
Phòng riêng không cần tiền, chỉ là phí dịch vụ tăng 15%.
Tùy tiện bảo nhân việc phục vụ an bài mấy món ăn đặc trưng, trong phòng cũng chỉ còn lại Cố Thành và Tô Tử Nhiên, hai người lơ đãng liếc mắt nhìn nhau một cái, không khí trong phòng dần dần trở nên ái muội.
Đột nhiện….
Tiếng chuông điện thoại của Tô Tử Nhiên vang lên, phá vỡ bầu không khí trong phòng.
Mở điện thoại ra, thấy là Chu Mặc gọi tới một cuộc gọi video, Tô Tử Nhiên nhíu mày, trực tiếp từ chối nhận, sau đó tắt chuông điện thoại, đặt ở một bên.
“Là Chu Mặc gọi tới đúng không?”
Cố Thành tự mình nhấp một ngụm trà, tùy ý hỏi.
“Là hắn, bất quá học trưởng đừng hiểu lầm, tôi và cậu ấy chỉ đơn thuần là quan hệ bạn học.”
Lời giải thích của Tô Tử Nhiên khiến Cố Thành bật cười hỏi: “Em cảm thấy tôi cố thể hiểu làm gì chứ?”
Nghe được giọng điệu trêu chọc của Cố Thành, Tô Tử Nhiên nhịn không được trong lòng mắng thầm mình một tiếng, bình thường mình cũng sẽ không phạm phải loại sai lầm thấp kém này…
Mình và Cố Thành lại không có quan hệ gì, có cái gì có thể khiến hắn hiểu lầm?
Vừa nghĩ đến đây, Tô tử Nhiên có chút ảo não cuối đầu nhỏ của mình, trong phòng lại yên tĩnh lại.
“Chu Mặc đã theo đuổi em rất lâu rồi phải không?”
“Nhớ không rõ lắm, dù sao em vừa mới học trung học đã quen biết cậu ấy..”
“Nhìn ra được hắn đối với em rất tốt, hai người đồng thời thi đậu Kim Đại, chẳng lẽ em chưa từng thử suy nghĩ xem?”
Nghe được vấn đề của Cố Thành, Tô Tử Nhiên trầm mặc vài giây.
“Cậu ấy không thích hợp với em, không sợ học trưởng chê cười, nam sinh từ nhỏ đến lớn đối tốt với tôi rất nhiều, Chu Mặc chỉ là một trong số đó mà thôi.
Vì vậy, đối xử tốt với em thì cũng không có nghĩa là phải nằm trong sự lựa chọn vợ chồng của em.
Em sẽ không bao giờ bị ấn tượng bởi sự dịu dàng rẻ tiền này, bởi vì em biết rằng họ sẽ không thể cung cấp cho em những gì em muộn.”
Những lời nói này của Tô Tử Nhiên đã đủ thẳng thắn, Cố Thành lúc này mới phát hiện suy đoán của mình đối với cô tựa hồ sai rồi….
Những tính toán, toan tính trong lòng nàng vì nàng muốn đạt được thứ gì đó mà thôi, nàng so với những em gái mưa bình thường càng cao cấp hơn.
Loại nữ sinh này đối với nam nhân bình thường mà nói, tuyệt đối không bao giờ theo đuổi được.
Bởi vì cô rất rõ ràng mình muốn gì, nếu như không thể cho cô những gì cô muốn, cho dù trình độ chăm sóc có thể cảm động ông trời, cũng không cảm động được cô.
Nhưng một khi điều kiện của cô ấy có thể được đáp ứng…
Cô ấy liền cho phép bạn trải nghiệm cảm giác niềm vui đặc biệt.
“Ù ù…”
Điện thoại đặt trên bàn lại rung lên, ngay khi Tô Tử Nhiên chuẩn bị ngắt máy lền nữa, Cố Thành mới chậm rãi mở miệng: “Nhận đi, nói không chừng anh ta có chuyện gì cần tìm.”
Tô Tử Nhiên do dự một chút, vẫn là lựa chọn nghe máy,
Để thể hiện thái độ của mình, cô đã thay đổi điện thoại thành chế độ loa ngoài.
“Tử Nhiên khi nào em trở lại trường học?
Anh nói em biết, anh vừa rồi đi căng tin Kim Đại của chúng ta, thức ăn có thể thật sự là phong phú! Nếu em chưa ăn cơm thì nhanh chóng trở về, về trễ căn tin có thể đóng cửa.
Anh vừa thấy, trong căng tin có những món ăn yêu thích của em!”
Điện thoại vừa kết nối, Chu Mặc liên tiếp liên tiếp thanh âm liền truyền đến, ở trong phngf nhỏ nghe vô vùng rõ ràng.
“Tôi ăn ngoài trường học, không cần phải chờ tôi nữa.”
Âm thanh không nóng không lạnh của Tô Tử Nhiên đáp lại Chu Mặc.
“Vậy khi nào em quay lại?” “Tôi sẽ nói cho anh biết..”
Bất quá Chu Mặc tựa hồ đã quen với loại thái độ này, vẫn không để ý tiếp tục tự mình nói, nhưng lời còn chưa nói xong đã bị Tô Tử Nhiên cắt đứt….
Do dự một hồi, Tô Tử Nhiên nhìn thoáng qua Cố Thành phía đối diện đang chơi điện thoại di động, mới chậm rãi mở miệng nói: “Chu Mặc, đây không phải là lần đầu tiên tôi nói với anh những lời này không biết bao nhiêu lần.
Hôm nay tôi nhắc lại, tôi không thích anh, chúng ta không có khả năng, anh đi tìm một cô gái khác đi, đừng lãng phí thời gian vào tôi.”
Đầu dây bên kia Chu Mặc sửng sốt một chút, còn tưởng rằng mình lại chọc Tô Tử Nhiên tức giận như trước, tuy rằng anh cũng không biết sai ở đâu, nhưng lời xin lỗi đã sắp nói ra miệng, lại lần nữa bị Tô tử Nhiên cắt ngang.
“Tôi muốn ăn cơm, anh đừng gọi điện thoại tới, tôi sợ học trưởng hiểu lầm…”
Nói xong, trực tiếp cúp điện thoại.
Tiếng gõ cửa phòng riêng vang lên, nhân viên phục vụ đem từng món thức ăn tinh xảo vào đặt trên bàn.
Nhìn thức ăn cao cấp trên bàn, chút áy náy còn sót lại của Tô Tử Nhiên cũng biến mất không thấy…
Đây là cuộc sống mà cô ấy muốn!