• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một giờ sau, bữa ăn dài cũng kết thúc.

Nói thật ra, tuy rằng những món ăn này của nhà hàng Đàm gia đều đủ mỹ vị, nhưng Cố Thành ăn thật sự không thoải mái, vẫn là nghe lão Cố và Vương Càn Hải nói chuyện khách sáo…

Bây giờ anh ta chỉ muốn thoát khỏi bữa tiệc sớm.

Ngược lại Hướng Tịnh, từ đầu đến cuối đều cuối đầu mang theo vẻ tươi cười, không có chút bộ dáng mất kiên nhẫn, ngược lại ngẫu nhiên còn có thể chen vào đề tài của hai người nói một hai câu.

Nếu không người ta sao có thể trở thành phó giám đốc sau 6 năm?

Từ nơi này có thể thể hiện sự khác biệt giữ cô và Cố Thành.

“Cố tổng, hai chúng ta thuộc loại vừa gặp nhau đã hận gặp muộn, nếu không tôi lại an bài một quán trà, chúng ta vừa thưởng trà vừa tán gẫu?”

Sau khi Vương Càn Hải mời, Cố Kiến Quốc cũng sảng khoái cười nói: “Được, vừa vặn hôm nay không có việc gì, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”

Nghe được cuộc đối thoại của hai người, Cố Thành trong lòng mừng thầm.

Bữa tiệc có thể nói là tra tấn đối với mình rốt cục cũng kết thúc.

Vừa nghĩ tới đây, Cố Thành cũng trực tiếp đứng lên hướng hai người nói: “Bác Vương, Cha, trường con còn có việc, con sẽ không quấy rầy mọi người nữa.”

Lão Cố nghe vậy chỉ nhìn thoáng qua Cố Thành, liền khẽ gật đầu, ngược lại Vương Càn Hải lộ vẻ mặt tươi cười hiền lành: “Tôi không thấy Tiểu Cố tổng cậu quấy rầy tôi và ba cậu đâu?”

Cố Thành cũng giả vờ có nụ cười ngại ngại.

“Tiểu Cố hẳn là lái xe tới đây chứ? Uống rượu là không được lái xe đâu!”

Thật ra Cố Thành chỉ chạm vào ly rượu khi mời rượu Vương Càn Hải, suốt một tiếng đồng hồ trôi qua, đừng nói ý thức không có chút ảnh hưởng nào, hiện tại cho dù cảnh sát giao thông đứng trước mặt hắn đo nồng độ cũng không phát hiện ra cơ thể mình có chút cồn nào…

Bất quá chung quy vẫn là trưởng bối khuyên bảo, Cố Thành cũng không có phản bác, khẽ cười nói: “Không lái xe, con tìm người lái xe thay là được rồi.”

“Tìm làm gì? Tiểu Tịnh bình thường cũng lái xe cho bác, để cô ấy đưa con về, hai người trẻ tuổi cũng nên thân thiết hơn.”

Nói xong, không cho Cố Thành cơ hội cự tuyệt, liền hướng Hướng Tịnh phân phó: “Buổi trưa cậu không uống rượu, liền lái xe đưa Tiểu Cố tổng trở về đi.”

Nghe vậy, Hướng Tịnh đứng dậy, hướng Cố Thành tao nhã cười: “Đi thôi”

Không thể không nói, từ bữa tiệc suốt một tiếng đồng hồ mà nói, biểu hiện của Hướng Tịnh là hoàn mỹ, dí dỏm đoan trang, tư thái tao nhã, rất rõ ràng là từ nhỏ đã tiếp nhận giáo dục tốt về phương diện xã hội.

Cố Thành đương nhiên cũng rõ ràng, Vương Càn Hải đang cố ý tạo cơ hội ở chung với Hướng Tịnh.

Nhưng anh ta không kháng cự chút nào.

Đùa đấy à?

Mỹ nữ như vậy, phụ trách đưa mình trở về thì tại sao có thể cự tuyệt chứ?

…………..

………….

Vài phút sau, hai người sóng vai đi tới bãi đỗ xe ngoài trời, Hướng Tịnh một thân âu phục cộng thêm nhan sắc tuyệt đẹp nhất thời hấp dẫn ánh mắt của không ít người, mà dường như cô đã thành thói quen, biểu tình không có chút biến hóa nào.

Thẳng đến khi Cố Thành ấn phím mở khóa trên chìa khóa xe, cánh cửa của P1 mở lên, trên gương mặt vẫn duy trì nụ cười tao nhã của cô mới có chút biến hóa.

“McLaren P1?”

“Đúng vậy, làm sao vậy?”

Sự ưu tú của một người không thể tác rời khỏi sự hun đúc của gia đình, trong lòng Cố Thành, tương lai Hướng Tịnh có thể ở tuổi 32 trở thành phó giám đốc, phỏng chừng ngoại trừ Vương Càn Hải là Cậu giúp đỡ, nội tình gia đình của cô hẳn cũng không thấp.

Cho nên vẻn vẹn chỉ là một chiếc siêu xe mà thôi, Cố Thành cũng không có tâm tư khoe khoang gì, mà là lấy một loại tư thái thản nhiên hỏi ngược lại.

Nhưng sau tất cả, Cố Thành vẫn đánh giá thấp giá trị của McLaren P1.

Phóng mắt nhìn toàn bộ Trung Quốc, có thể có mấy người người không hâm mộ người sử hữu chiếc xe này?

Nhìn biểu tình không sao cả của Cố Thành, Hướng Tịnh nhìn chằm chằm vào mắt anh vài giây, lập tức tháo kính xuống, khẽ cười nói: “Không sao, tôi đã sớm muốn trải nghiệm cảm giác lái của McLaren P1, một trong ba siêu xe hàng đầu, tôi liền lên xe trước.”

Nói xong, trực tiếp ngồi vào vị trí lái.

Cố Thành nhìn Hướng Tịnh đang sờ vô lăng ở vị trí lái, một loại cảm giác không tốt dâng lên, kính mắt vừa mới bị cô tháo ra hình như là giống như tháo phong ấn nào đó…

Hiện tại phong ấn tựa như được giải trừ?

Vừa ngồi xuống, liền thấy Hướng Tịnh quay đầu hướng hắn lộ ra một nụ cười xấu xa tươi vui: “Hiện tại mới một giờ chiều, không cần về sớm như vậy chứ? Nếu không tôi sẽ đưa cậu đi trải nghiệm sự phấn khích?”

Cố Thành: “???”

Cố Thành vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi, đây là Hướng Tịnh tao nhã đoan trang vừa rồi???

Chẳng lẽ mình đoán không sai, tháo kính xuống thật sự giải trừ phong ấn?

Nhìn biểu tình kinh ngạc của Cố Thành, Hướng Tịnh che miệng nở nụ cười, mái tóc dài màu đen xõa tung che đi một bên khuôn mặt tinh xảo của cô, thân hình uyển chuyển theo tiếng cười hơi phập phồng, lông mi thật dài, không còn trói buộc của kính mắt, đôi mắt trong suốt kia không hề che giấu bày ra trước mặt Cố Thành.

Tuy rằng một thân đồng phục làm việc không có chút thay đổi, nhưng giống như là đổi thành một người khác…

Lúc này sảng khoái, tươi trẻ, cùng vừa rồi tao nhã đoan trang, tạo thành một sự tương phản rõ ràng.

“Có phải cảm thấy tôi đã thay đổi thành một người khác không?”Được rồi, tôi thừa nhận, tất cả đều giả vờ, giả vờ đong một giờ! Mệt mỏi đến chết tôi.”

Cố Thành cũng không kịp phản ứng, vẻ mặt ngỡ ngàng hỏi: “Vậy tại sao cô lại giả vờ?”

Nghe vậy, Hướng Tịnh liếc mắt một cái đáng yêu, lộ ra vẻ mặt im lặng: “Tôi nói Cố đại thiếu gia, anh tới ăn cơm, tôi đến làm việc, thân phận vừa rồi của tôi là thư ký của chủ tịch ngân hàng, nếu như bộ dáng điên khùng như vậy, cậu tôi đã sớm đuổi tôi về, lần này cậu hiểu rõ chưa?”

Đây chỉ là một vấn đề vô cùng đơn giản, kỳ thật Hướng Tịnh không giải thích Cố Thành cũng có thể nghĩ ra, chỉ là vừa rồi đột nhiên bị sự thay đổi của Hướng Tịnh làm choáng ngợp, không phản ứng kịp mà thôi.

Không biết vì cái gì, ở chung với con người hiện tại của Hướng Tịnh, Cố Thành ngược lại cảm thấy thoải mái hơn một chút…

Dù sao trong bữa cơm, cô với tư cách là thư ký, quả thực hoàn mỹ giống như người máy vậy, vô hình làm cho người ta có một cảm giác ngăn cách, ngược lại hiện tại loại tư thái tùy tiện này, mới càng có cảm giác chân thật.

“Vậy tốt xấu gì anh cũng phải cho tôi một chút thời gian phản ứng chứ?”

Ngữ khí Cố Thành cũng không còn gò bó như vừa rồi, càng thêm tùy hứng.

“Được được, tôi nhận sai, Tiểu Hướng ở chỗ này nhận sai với Cố đại thiếu gia ngươi! Bất quá ngươi ngược lại trả lời ta đi, ta dẫn ngươi đi tìm kích thích, thế nào??”

“Tìm cái gì kích thích?”

“Chính là loại kích thích từ trong ra ngoài, từ linh hồn đến thân thể!”

“Tuy rằng tôi đã tiếp nhận sự thật cô là một người hai mặt, nhưng trên thực tế chúng ta quen nhau chỉ mới có 1 tiếng đồng hồ, vừa quen biết đã chơi kích thích như vậy, thật sự thích hợp sao… Tuy rằng ta cũng không quá để ý…”

Nghe Cố Thành nói, Hướng Tịnh lập tức ngẩn người, vươn bàn tay nhỏ bé của mình đánh lên cánh tay hắn một cái: “Ngươi nói chuyện với heo à! Tôi đang nói về việc đi đến trường đua! McLaren P1 là một chiếc xe tốc độ, anh không phải là mua nó để tán gái chứ?”

“Cô nói đùng rồi.”

Câu trả lời của Cố Thành làm cho bên trong xe yên tĩnh lại…

“Vậy anh có đi hay không?!”

Hướng Tịnh cau mũi, giả bộ vẻ mặt hung ác.

Cố Thành không trả lời, mà lẳng lặng nhìn chằm chằm đôi mắt đẹp của cô.

“Có đi hay không…”

Ngữ khí hướng Tịnh bắt đầu mềm nhũn.

Cố Thành: “…”

Nhìn Cố Thành vẫn không vẫn không nói lời nào, Hướng Tịnh giả bộ đáng thương hề hề, dùng ngón trỏ và ngốn cái nhẹ nhàng kéo tay áo ngắn của Cố Thành một chút, đôi mắt to ngập nước nhìn hắn: “Đi đi mà…”

“Đừng nhìn tôi như thế! Đi đi! Đi là được chứ gì!”

Được phép, Hướng Tịnh “lộ nguyên hình” cao hứng nở nụ cười.

“Ô ô! Đi thôi!”

Chân ga đạp, tiếng nổ vang lên

McLaren P1 chạy đi trong tiếng reo hò.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK