[Xin chúc mừng vật chủ đã đạt được thành tựu: “Chi tiêu cao”, phần thưởng là kỹ năng “Tay đua Ferrari sơ cấp”].
[Giới thiệu kỹ năng “Tay đua Ferrari sơ cấp”: cải thiện đáng kể khả năng lái siêu xe của vật chủ, ngang trình độ cơ sở của các vận động viên đua xe!]
Nghe tiếng hệ thống, Cố Thành đầu tiên là sửng sốt…Sau đó là sự vui mừng dâng lên.
“Tay đua Ferrari” nói một cách đơn giản là kỹ thuật lái xe.
Tuy rằng Cố Thành đã lấy được bằng lái xe sau khi thi đại học, nhưng chỉ lái xe Santana và xe sát hạch trong thời giant hi lái xe, mấy năm sau đó ngay cả vô lăng cũng không có chạm qua…
Hiện tại để cho hắn lái xe phỏng chừng ngay cả xe bình thường cũng cần phải làm quen lại một thời gian, chứ đừng nói là lái những dòng siêu xe, Cố Thành lúc trước cũng dự định dành thời gian làm quen với cách lái siêu xe, nhưng phần thưởng kỹ năng khiến cho Cố Thành tiết kiệm được khoản thời gian này…
Phải biết rằng giá trị của một điều ước kỹ năng trong danh sách điều ước là 100 điểm ước nguyện.
Quy đổi một chút là 10 triệu.
Theo kinh nghiệm lái xe trong đầu, Cố Thành cảm giác mình hiện tại đã có trình độ của một vận động viên đua xe bình thường.
Sau khi phần thưởng hoàn tất, âm thanh của hệ thống vẫn tiếp tục.
[Nhiệm vụ hệ thống: “Người thu thập siêu xe” đã được phát hành.]
[Yêu cầu nhiệm vụ: Thu thập “Mười chiếc siêu xe” nổi tiếng nhất trên danh sách của Blue Star].
[Phần thưởng nhiệm vụ: Khả năng điều ước vượt cấp 1 lần]
[Hình phạt nhiệm vụ: Không]
Nhiệm vụ hệ thống đến rất đột ngột, đột nhiên đến Cố Thành có chút bất ngờ không kịp đề phòng.
Tựa hồ là nhận thấy được nghi hoặc của Cố Thành, hệ thống cũng giải thích.
[Nguồn phát hành nhiệm vụ là nhu cầu nội tâm của vật chủ, không có giới hạn thời gian và trừng phạt]
Nghe được lời giải thích này, Cố Thành mới hiểu được…
Hắn thừa nhận, vừa rồi hắn quả thật có nghĩ tới đem các loại siêu xe đỉnh cấp thế giới mua về, người đều có sở thích sưu tầm, có người thích sưu tầm đồ cổ, có người thích sưu tầm đồ xa xỉ… là một người trẻ tuổi, Cố Thành thích siêu tầm xe thì là bình thường.
Nhiệm vụ hệ thống đơn giản chỉ là cho Cố Thành thêm động lực mà thôi.
Thông báo nhiệm vụ xong, hệ thống lại giống như trước kia nháy mắt im lặng biến mất.
Khi suy nghĩ của Cố Thành một lần nữa trở lại hiện thực, máy ảnh trong tay mấy phóng viên còn không ngừng truyền ra tiếng chụp ảnh “Tách…tách…
“Mã quản lý, những phóng viên này là ai mời tới?”
Thanh âm Cố Thành truyền đến, nghe không ra hỉ nộ, nhưng là tinh anh trong ngành dịch vụ, Mã Chân có thể hiểu được ý nghĩ của Cố Thành là có chút mất hứng, vì thế lập tức trả lời: “Mấy phóng viên này là bộ phận tuyên truyền của chúng ta mời tới, không có ý gì khác, dù sao với tư cách là người thứ 9 của Trung Quốc sở hữu chiếc McLaren P1, truyền thông có thể thể hiện ra thân phận tôn quý của ngài, cũng có thể thuận tiện thay cửa hàng tuyên truyền một chút…. Là tình huống đôi bên cùng có lời.”
Nếu không phải ở cửa nghe được mấy phóng viên này nói chuyện, phỏng chừng Cố Thành sẽ không có phản cảm cái gọi là tuyên truyền…
Bởi vì Cố Thành cho tới bây giờ cũng không phải là loại người khiêm tốn gì, cũng không cần phải khiêm tốn, mình có tiền, không phải là bất hợp pháp thì cần gì phải khiêm tốn?
Tuy rằng mình cũng sẽ không cố ý đi thể hiện với bên ngoài, nhưng cũng sẽ không giả dạng người nghèo khó, cái loại thù vị cấp thấp này không có ý nghĩa.
Dựa theo suy nghĩ của người bình thường, ý nghĩ của Cố Thành thật không sai, nhưng cuộc đối thoại vừa rồi của mấy phóng viên kia lại tạo nên hồi chuông cảnh tỉnh cho Cố Thành!
Trung Quốc hiện tại, ba từ “Phú nhị đại” không còn là một tính từ… Đó là xúc phạm.
Bởi vì thông tin Internet rất phát triên, tất cả các loại bê bối kỳ lạ của thế hệ thiếu gia, tiểu thư gia đình giàu có xuất hiện vô cùng nhiều.
Nhưng trên thực tế, cái gọi là “phú nhị đại” từ khi còn nhỏ đã nhận được một nền giáo dục tốt hơn so với người bình thường, tận hưởng nhiều tài nguyên giáo dục hơn, thực sự có “Giàu bất nhân” như trên mạng nói không?
Có, sau tất cả, trong rừng loại thú nào cũng có, trong tầng lớp đó loại người nào cũng có. Nhưng chắc chắn không nhiều.
Nhiều hơn là các phương tiện truyền thông vô lương tâm lợi dụng tâm lý thù hận, ganh ghét một bộ phận người bình thường, để lôi kéo lượt theo dõi và truy cập mà thôi.
Nguyện vọng của Cố Thành tuy rằng là muồn trở thành phú nhị đại sống hưởng thụ, nhưng cũng không muốn vi phạm đạo đức và pháp luật.
Hắn không muốn cái gì cũng không làm, đã bị người ta đội một cái mũ lớn là “Giàu bất nhân”, dù sao bút của giới truyền thông, giết người không thấy máu, so với đao còn sắc bén hơn.
Vừa nghỉ đến đây Cố Thành cũng lạnh nhạt nói với Mã Chấn: “Mã quản lý, tôi không có quyền ngăn cản anh tuyên truyền, nhưng tôi không hy vọng dười ngòi bút của những phóng viên này có một chút nào nói về tôi, tôi cũng không muốn ảnh của của xuất hiện trên bất kỳ trang tin tức truyền thông nào.
Vì vậy,… Anh hiểu điều đó không?”
Ngữ khí Cố Thành bình thản tùy ý, lại làm cho Mã Chấn nháy mắt chảy xuống giọt mồ hôi lạnh…
Cách nói chuyện của một người giàu và quyền lức khác cách nói chuyện của người bình thường không?
Không.
Nhưng những gì các đại nhân vật nói, có thể làm cho người khác theo bản năng kinh sợ, đây là sự khác nhau.
Có thể mua siêu xe trị giá 14,2 triệu mà không suy nghĩ, Cố Thành trong mắt Mã Chấn chính là một đại nhân vật như vậy.
“Cố tiên sinh yên tâm, ngài là khách hàng cao cấp của McLaren chúng tôi, nếu ngài không muốn xuất hiện trong tầm mắt công chúng, về lần tuyên truyền này chúng tôi nhất định sẽ cẩn thận chú ý.”
Nhận được lời hứa của Mã Chấn, Cố Thành cũng cười gật đầu: “Đa tạ sự hiểu biết của Mã quản lý.”
Tuy rằng được Mã Chấn đồng ý, nhưng vài phóng viên lại không vui, dù sao người mua siêu xe và siêu xe, hai người này ai hấp hẫn lượt xem hơn, căn bản không cần phải nói.
Ngại thân phận cảu Mã Chấn và Cố Thành quả thật không phải mấy phóng viên nhỏ như họ có thể trêu chọc, mấy người này cũng đem ý kiến của mình nuốt vào trong lòng, nhưng một phóng viên trẻ tuổi lúc này lại hướng về phía Cố Thành, dùng ngôn ngữ chính nghĩa mà nói:
“Cố tiên sinh, chúng tôi là phóng viên chuyên nghiệp, cũng được mời đến phỏng vấn, anh nói hai ba câu liền tước đoạt quyền của phóng viên chúng tôi, như vậy không tốt lắm đâu?”
Vừa dứt lời, toàn trường yên tĩnh.
Vài phóng viên đi cùng dùng anh mắt ngây ngốc nhìn về phía phóng viên trẻ này một cái, sau đó kéo dài khoảng cách với hắn, lộ ra bộ dáng ta không quen hắn.
Cố Thành cũng bị phát ngôn của phóng viên này làm ngẩn người.
Nhưng rất nhanh liền điều chỉnh lại, lộ ra vẻ mặt trêu tức nhìn về phía hắn: “Ta khi nào tước đoạt quyền lợi của ngươi?”
“Người vừa mới nói với quản lý Mã, chẳng lẽ không phải ý này sao?”
Nếu như không phải phóng viên vừa rồi ở cửa nói muốn bịa đặt một chút đề tài nóng hổi chính là hắn, Cố thành phỏng chừng sẽ cảm thấy đây là một phóng viên giỏi trung thực với nhiệm vụ…
Vừa nghĩ đến đây, Cố Thành cũng không muốn nói chuyện nhiều với hắn, mỉm cười đáp: “Nếu như cậu không hài lòng, có thể tùy tiện viết trên báo của mình, tôi không có bất kỳ ý kiến gì. Nhưng nếu tôi phát hiện ra những gì bạn viết nội dung sai sự thật, bạn có thể chuẩn bị để nhận thư mời từ luật sư của tôi.”
Cố Thành nói xong, biểu tình phóng viên trẻ cũng không có chút thay đổi gì.
Đe dọa các nhà báo bằng cách truy tố…
Là thứ không có sức mạnh ren đe nhất, thủ hỏi cả thế giới, phương tiện truyền thông là sẽ sợ bị cáo trạng? Bộ họ chỉ sợ là không có ai tố cáo!
Nhưng không đợi phóng viên trả lời, âm thanh Cố Thành tiếp tục vang lên.
“Đương nhiên, tôi biết không tòa soạn báo nào sợ bị tố cáo, nhưng tôi hy vọng anh hiểu được một chuyện, công ty của anh không sợ, chứ không phải là một phóng viên nhỏ như anh không sợ.
Chỉ cần tôi chịu tiêu chút tiền, có công ty luật giúp tôi giày vò anh, anh đi công ty nào, tôi sẽ để người ta kiện công ty đó, tôi ngược lại muốn xem, có ai vì anh mà ra mặt.
Anh có thể làm tôi khó chịu, nhưng tôi có thể làm anh mất miếng ăn.
Đoạn này có phải hơi kiêu ngạo không? Nếu bạn phóng viên không thoải mái, bạn có thể tự ý bóp đầu bóp đuôi để viết, miễn là bạn có thể chịu được trách nhiệm.”
Nói xong câu đó, Cố Thành quay đầu mỉm cười với Mã Chấn bên cạnh, tiếp nhận tất cả giấy tờ xe đi về phía P1.
Cảnh cửa của ghế lái mở ra, nhân viên phụ trách lập tức dọn đường, tiếng xe gầm rú vang lên, cá mập đen trắng xen kẽ chậm rãi rời đi…
Ánh mắt mợi người trong cửa hàng 4S đều lộ ra một tia hâm mộ, chỉ có phóng viên kia sắc mặt tái xanh, trầm mặt không nói.
“Anh là phóng viên của báo Kim Lăng Phi Phàm đúng không? Tôi thay mặt cửa hàng 4S của chúng tôi đơn phương hủy bỏ lời mời, cửa hàng này cũng sẽ từ chối bất kỳ hình thức phỏng vấn nào của báo Kim Lăng Phi Phàm, nếu anh có ý kiến, hãy để tổng biên của anh đến nói chuyện với tôi.”
Mã Chấn chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái, sau khi nói xong những lời này liền không phản ứng nữa.
Một nhà báo nhỏ, một khách hàng hàng đầu.
Mức độ quan trọng của cả 2 tự nhiên là không cần so sánh.