Sau một chút tình cảnh chào hỏi bọn hắn đều đã ngồi xuống ăn thịt uống rượu rồi.
“Ha ha! Mấy cái tiểu quỷ ngày xưa suốt ngày phá phách hôm nay đã lớn hết rồi!“. Vũ Thế Thần tiếng cười hào sảng vang lên.
“Tam thúc ngài phong thái vẫn như xưa!“. Vũ Thiên Nguyên cũng cười nói. Hắn có chút nhớ đến khi xưa vẫn đang còn nhỏ, bọn hắn bốn người chính là bốn cái tiểu quỷ khắp nơi chọc phá ở Ma Thần sơn, chỉ là hôm nay đã không còn được như xưa nữa, nhớ lại chỉ gợi lên tiếc nuối cùng thù hận thôi.
“Hì hì! Không ngời Lão tứ lớn lên lại đẹp trai như vậy, ta thật không biết Ca ca hay Lão tứ đẹp trai hơn đây!“. Vũ Thiên Phượng lúc này đang nhéo nhéo má Vũ Thiên Quân như muốn nói “ngươi da mặt làm sao lại mềm như vậy” nói.
“Lão tam! Ngươi có thể hay không bỏ cái tay ra...“. Vũ Thiên Quân mặt dính đầy dầu mỡ cắn răng nói.
“Huh! Lão nhị cùng lão ngũ cũng rất đẹp trai, còn may ta là đồng tồn nếu không không biết nên chọn ai trong các ngươi“. Vũ Thiên Phượng không chút để ý Vũ Thiên Quân kháng nghìn lại nhìn Vũ Thiên Nhật hai người nói.
“Thôi đi pa ơi! Ta thật không biết tên nào vô phúc bị ngươi nhìn trúng, chắc là cả đời không dám ra ngoài tìm nữ nhân!“. Vũ Thiên Quân kháng nghị không có hiệu quả đành chuyển chút đề nói.
“Tỷ tỷ ta còn lâu mới gả đi!“. Vũ Thiên Phượng vẫn không để ý nói. “Huh! Mà ngươi đang nói ta giống mẫu thân ngươi sao? Hình như Tam thúc cũng không dám ra ngoài tìm nữ nhân ah“. Rồi đột nhiên nhớ ra gì đó liếc xéo sang Vũ Thế Thần đang uống rượu nói.
“Phụt! Khặc!“. Vũ Thế Thần nghe vậy thì giật mình phun rượu ra ngoài. “Dám đem cả ta nói...“.
“Hic! Tam thúc tha mạng...“. Vũ Thiên Phượng lập tức đổi một khuôn mặt đáng thương nói.
“...“. Vũ Thiên Nhật như đã quen nên cũng không mấy để ý, về phần Vũ Thiên Dương, Hắc Ô, Lôi thú cùng Phi Thiên bằng thì trợn mắt há mồm nhìn Vũ Thiên Phượng!
Đương thế ba kẻ đáng sợ nhất đang ngồi chỗ này đều bị nàng trêu chọc, một cái ca ca nàng cũng thôi, hai cái khác một cái chính là trưởng bối ah, cũng dám trêu?
Vũ Thiên Dương thì đang thầm nghĩ phải để cho Vân Dao Dao đến đây nhìn ah, so hung hăng càn quấy nàng so với Vũ Thiên Phượng còn xa tít tắp, cách xa như thiên địa!
Hắc Ô thì kiêng kị nhìn Vũ Thiên Phượng, lấy Vũ Thiên Nguyên thể hiện ra sủng nịch đối với nàng, nếu có yêu cầu gì chỉ sợ lập tức liền đáp ứng.
Lôi thú lại khác, nó cũng chỉ kinh ngạc mà thôi, nghe nói Nhân tộc đều là tự tư tự lợi thế nhưng theo nó nhìn thấy thì không phải, ít nhất Vũ gia lúc này là không phải như vậy.
Còn Phi Thiên bằng thì cũng gần như Hắc Ô, lập tức liệt Vũ Thiên Phượng vào đang sách không thể đắc tội, không thấy cho dù chiến lực thông thiên, chém giết Đại Thánh không nháy mắt một cái cũng không có biện pháp đối phó nàng sao? Không nên chọc ah!
“Huh! Không chơi nữa!“. Sau một chút “tăng động” Vũ Thiên Phượng cũng đã dừng lại nhìn xung quanh một vòng rồi bé ngoan ngồi xuống bên cạnh Vũ Thiên Nguyên.
“Huh! Cũng nên nói một chút chuyện rồi!“. Vũ Thế Thần cũng không uống rượu nữa nghiêm túc nói. Ở đây hôm nay ngoại trừ còn có Vũ Thiên Mị đang ở Mị Thánh cung ra thì đã không còn tộc nhân có tin tức nữa, tạm thời Vũ Thế Thần chính là người có tiếng nói cao nhất.
“...“. Nếu đã đến lúc nói chuyện bọn hắn đương nhiên sẽ không vui đùa nữa, không khí lập tức trang nghiêm lên.
“Các ngươi cứ ở lại đây!“. Vũ Thiên Quân nhìn sang Lôi thua cùng Phi Thiên bằng đang có chút có xử nói. Nếu đã dùng người thì sẽ không nghi ngờ. Mặt khác hắn tin tưởng không có bất kỳ kẻ nào nếu đã thần phục hắn mà sẽ phản bội, chưa nói đến việc có chịu nổi hậu quả khi phản bội hắn hay không thì lợi ích của việc làm thủ hạ của hắn cũng đủ để không có kẻ nào muốn phản lại hắn rồi.
“Dạ! Thiếu gia!“. Phi Thiên bằng cùng Lôi thú đều dùng ánh mắt cảm kích nhìn Vũ Thiên Quân, điều này có nghĩ Vũ gia đã xem bọn chúng là một phần của gia tộc rồi.
“Các ngươi sau này đều sẽ là thành viên dưới trướng của Vũ gia ta, không cần phải quá câu nệ tiểu tiết! Lời nói của ta các ngươi hiểu?“. Vũ Thiên Quân nói. Tuy rằng Lôi thú là thuộc hạ của Vũ Thế Thần cha hắn nhưng nếu nó chỉ tận trung với mình Vũ Thế Thần thì hắn cũng không cần.
“Vâng! Thiếu gia!“. Hai thú cũng không ý kiến gì nhiều. Bọn hắn không hiểu rùng mình một cái mà thôi, ý Vũ Thiên Quân cũng rất rõ ràng, là trung thành với cả Vũ gia chứ không phải đối với riêng một ai.
“Huh! Về phần ngươi! Đừng nghĩ đã từng là Hỗn độn cảnh mát có cái gì chủ ý xấu, ngươi có thể có quan hệ bạn sinh với Lão ngũ là ngươi may mắn! Tốt nhất không nên nghi ngờ lời nói của ta!“. Hắn lại liếc sang Hắc Ô nói. Đây là lần thứ hai hắn nói việc này rồi.
“Ây! Lão tứ! Không cần như vậy đi, tin rằng bọn hắn sẽ hiểu thôi!“. Vũ Thiên Nguyên cười cười nói. “Ngươi ah! Mấy năm không thấy thay đổi không ít!“.
“Được rồi! Ngoại trừ Thiên Mị còn không đến được đây thì cũng đã đủ người rồi, các ngươi cũng đã lớn, ta để cho các ngươi nói xem dự tính sau này!“. Vũ Thế Thần nói.
“Trước ta muốn cố gắng tìm tộc nhân...“. Vũ Thiên Nhật nói. “Mấy năm nay ta nhờ vào Thiên Hồn điện tình báo tìm nhưng không thấy ai, mặt khác nếu là đời trước Vũ gia ta nếu nghe tin chúng ta lớn mạnh thì cũng nên xuất hiện rồi chứ...“. Hắn có chút không hiểu nói.
“Huh! Mấy vị lão tổ cũng không thấy, từ khi chúng ta tách ra các ngươi mấy vị gia gia, Thái gia gia ta cũng không có tin tức...“. Vũ Thế Thần nói.
“Ồ! Không nên không có một chút dấu tích như vậy đi?“. Vũ Thiên Phượng kinh ngạc nói.
“Có hai khả năng! Một là có thế lực nào đó đã thủ tiêu bọn hắn, hai là có thế lực đã dấu bọn hắn ở chỗ nào đó hoặc bọn hắn đang bị vây ở đâu đó tạm thời chưa thể thoát khốn!“. Vũ Thiên Nguyên nói. Đây chỉ là hắn suy đoán, dù sao hắn cũng không như Vũ Thiên Nhật có thể vận dụng một cái đỉnh phong siêu cấp thế lực tình báo đến tìm kiếm, hắn cho dù năng lực có lớn thì vẫn cần có thời gian để xây dựng mạng lưới đó.
“Ta nghĩ là khả năng thứ hai!“. Vũ Thiên Quân nói. “Thánh tộc về sau cũng tìm tin tức của Vũ gia ta nhưng không có manh mối nào!“. Hắn từ trí nhớ của Đại Thánh Thánh tộc cũng không được gì nhiều, phong ấn trí nhớ đặc biệt cường đại cùng bá đạo, thông tin dò xét được cũng không nhiều.
“Hừm! Chuyện này tận lực là được rồi!“. Vũ Thế Thần nói. Hắn cũng không có biện pháp ah! “Ta dự định sẽ trùng trấn Vũ gia, như vậy những người còn sống ngày sau vó thể tự mình tìm về!“.
“Tam thúc! Chuyện này ta nghĩ nên lùi lại! Chúng ta hôm nay trùng trấn gia tộc tuy rằng không khó nhưng vẫn chưa thích hợp“. Vũ Thiên Nguyên nói.
“Ta đồng ý với Lão đại!“. Vũ Thiên Nhật nói. “Chúng ta nếu muốn thì việc trùng trấn gia tộc không mất bao nhiêu thời gian nhưng chúng ta thúc còn chưa trả, tộc nhân còn chưa chính thức tìm về hết. Mặt khác, nếu chúng ta còn chưa vững chắc căn cơ, lúc này cố định thế lực lại rất dễ bị kẻ khác nhòm ngó, ý đồ xấu!“. Hắn bổ sung.
“Đúng vậy Phụ thân! Cho ta một chút thời gian, tối đa mười năm ta sẽ để gia tộc trọng trấn gia tộc!“. Vũ Thiên Quân chắc chắn nói. Hắn xây dựng thế lực không phải để một ngày không xa cho gia tộc trùng trấn không bị kẻ nào xem nhẹ, đảm bảo cho dù không có hắn ở gia tộc thì Vũ gia cũng không e ngại bất kỳ kẻ nào.
“Hừm!“. Vũ Thế Thần thở dài không nói. Hắn đang suy nghĩ! “Các ngươi đều đã trưởng thành rồi, đã biết bản thân nên làm gì, như vậy đi! Năm năm nữa ta sẽ trở lại Liệt Thần tinh vực, khi đó ta sẽ bắt đầu phục hưng gia tộc!“. Hắn kiên định nói.
“Năm năm sao...“. Vũ Thiên Nguyên ba người lâm vào trầm tư. Năm năm quả thật có chút hơi gấp, bọn hắn đương nhiên hiểu Vũ Thế Thần cách nghĩ. Vũ Thế Thần đã sống mấy chục năm cùng gia tộc, đương nhiên tình cảm sẽ nhiều hơn nhiều so với bọn hắn, mặt khác cách này sẽ có khả năng cai nhất triệu tập tộc nhân ngày xưa cùng với những kẻ phụ thuộc trước đây, có nhiều người đã từng là bạn bè, thân nhân của Vũ Thế Thần ah.
“Tốt! Phụ thân! Năm năm sau ta sẽ đến Liệt Thần tinh vực lấy lại những gì ta đã để lại!“. Vũ Thiên Quân đưa ra quyết định đầu tiên. Năm năm đã đủ cho thế lực dưới trướng hắn phát triển đến một bước mới rồi, tuy rằng còn chưa đạt đến lý tưởng của hắn nhưng cũng được một phần rồi! Tạm thời đã đủ rồi.
“Hừm! Tinh không còn chưa hoàn toàn định hình như cũ... huh! Quyết định như vậy đi!“. Vũ Thiên Nguyên ban đầu có chút không muốn nhưng sau cùng cũng đồng ý. Vẫn nên để cho tinh không hoàn toàn cố định lại như vậy có thể lựa chọn bảo địa hay động thiên phù hợp, như vậy sẽ thích hợp đối với Vũ gia chi nhân sau này hơn, đây là tính theo tương lai. Nhưng Vũ gia gốc rễ ban đầu là Liệt thần tinh vực, như vậy hắn cũng không nói gì nữa.
“...“. Vũ Thiên Nhật không nói. Về phần Vũ Thiên Phượng cùng Vũ Thiên Dương thì ngồi nghe không nói, có những chuyện bọn hắn không cần nói vào.
“Năm đó những kẻ tham gia ta đã có đầy đủ tư liệu, các ngươi có dự định gì?“. Vũ Thiên Quân ném ra mấy cái Ngọc giản nói. Việc này tìm hiểu cũng không quá khó, chỉ là muốn thống kê đầy đủ không phải dễ.
“Giết! Toàn bộ giết!“. Vũ Thế Thần lạnh nhạt nói. Nếu là hắn trước đây thì chắc chắn sẽ không đơn giản như vậy, huống chi năm đó Thần tôn cường giả tham gia không ít chủ yếu là nhắm vào Vũ Thiên Phượng mà muốn diệt Vũ gia, sau đó lại có Thành thần cường giả bị Thánh tộc thao túng mà tấn công Vũ gia, Thánh tộc là đáng chết nhất!
“Diệt tộc!“. Vũ Thiên Nguyên lạnh lùng phun ra hai chữ làm cho ở đây ngoại trừ Vũ Thế Thần cùng Vũ Thiên Quân mặt không biểu tình thì còn lại mọi người rùng mình một cái, Vũ Thiên Nguyên tính cách không thích tranh đấu mà sinh ra sát khí như vậy cũng không đơn giản.
“Ha ha! Không đơn giản như vậy! Ta muốn bọn hắn sợ hãi dần dần rồi chết đi trong ân hận!“. Vũ Thiên Quân cũng cười lạnh nói. “Huh! Trầm gia tên kia năm đó thiếu chút nữa giết mẫu thân ta, ta muốn tự mình chơi chết Trầm gia!“. Năm đó đau thương hắn không quên được.
“...“. Mọi người chỗ này cũng không nói gì nữa, Vũ Thiên Nguyên cùng Vũ Thiên Quân đã muốn tự tay báo thù, như vậy chắc chắn rất tàn khốc, lấy bọn hắn năng lực hôm nay đụng một cái chính là hủy diệt ah!
“Ah! Lão tứ! Có thể hay không cho ta Thiên Lân tộc Đại Thánh thi thể?“. Vũ Thiên Nhật thấy không khí không được tốt lắm thì đổi chút đề nói.
“Hả? Lão nhìn ngươi muốn lấy cứ lấy thôi, ta chỉ xem như thức ăn mà thôi!“. Vũ Thiên Quân không sao cả nói. “Huh! Ngươi định làm gì sao?“.
“Khôi lỗi! Ta dự định mang về Thiên hồn điện để sư phụ luyện nó thành thi khôi, nếu may mắn có thể giữ lại được chín thành thực lực khi còn sống!“. Sư phụ của Vũ Thiên Nhật đương nhiên chính là Thiên hồn Đại Thánh rồi.
“Ồ! Như vậy cho ngươi thêm một cái Đại Thánh thi thể!“. Vũ Thiên Quân cươi nói, tay trái hoa lên liền xuất hiện một cái nhân ảnh, chính là Thánh tộc Đại Thánh! Nếu luyện một cái Thiên Lân tộc Đại Thánh thành thi khôi được thì thêm một cái Thánh tộc Đại Thánh cũng không tồi ah!
Tác giả: Đế Thanh
Nguồn: