“...”. Thời gian chờ đợi cũng không phải rất lâu, cơ bản là không tới nửa khắc thời gian hư không chợt xuất hiện một cái hắc động, Thiên Quân ngồi trên đầu Sư Ngân khống chế sáu cái Hỗn độn cảnh mới vừa chạy trốn đi ra khỏi hắc động, dĩ nhiên lại có chút nhàn nhã, một chút cũng không nhìn ra được hắn mới vừa bắt sáu cái Hỗn độn cảnh cường đại, cả sáu tên kia phảng phất như chỉ là gà đất chó sành mà thôi.
“Thời gian cũng không sai biệt lắm!”. Nhìn thấy Thiên Quân xuất hiện thì Thần Quân cũng hơi chút cười nhạt nói.
“Chủ nhân!(Ân nhân!) (Sư huynh!)”. Nhìn thấy Thiên Quân xuất hiện thì đám người Ám Vũ, Lý Lan, Độc Cô Kiếm còn lại cũng liền hô lên, mỗi người tuy có cách gọi khác nhau nhưng đúng là không hề che dấu chút nào thành kính, nhất là Lý Lan, hắn biết Thiên Quân mạnh nhưng không nghĩ đến lại có thể mạnh mẽ đến như vậy, hắn sống bao nhiêu tuế nguyệt về trước cũng chưa từng nghe đến Ngao Thần tinh không này lại có cường giả đại năng nào mạnh mẽ như thế.
“...”. Còn có đám Hư vô cảnh của Bích Lạc Hoàng Tuyền vốn đang hi vọng mấy vị đại nhân kia quay lại Hoàng Tuyền thiên cảnh tụ lại nhân thủ đi trả thù, giải cứu bọn hắn thì hiện tại đã không dám tơ tưởng cái gì, tên thiếu niên kia như thế nào bọn hắn không biết nhưng từ thái độ của đám người ở đây thì có thể thấy được đây đương nhiên cũng là một vị siêu cường đại năng thiên kiêu, chỉ e so với hai cái hắc bạch ma thần đơn giản đánh bại ba vị Vực ngoại thiên kiêu còn muốn cường đại hơn một đoạn.
“Ừm!”. Thiên hơi chút gật đầu rồi nhìn về phía Lý gia tổng bộ, tay phải một đạo nhu lực hướng đến hư không chụp đến, dĩ nhiên là như đang mò mẫm cái gì, nhất thời một cái hắc động xuất hiện trước người hắn, hắn thò tay vào hư không lạnh nhạt nói. “Ra đây!”. Dứt lời thì cũng đem một cái nhân ảnh từ bên trong hắc động kéo ra, không phải ai khác mà chính là Mạc Dương, đệ tử ký danh của hắn.
“Ah!... Sư phụ!”. Mạc Dương đương nhiên là bị kinh hãi không nhẹ, hắn đang cùng Lý Thanh Nguyệt mấy người nói chuyện suy đoán làm sao hỗn chiến lại dừng lại rồi thì trên đỉnh đầu đột nhiên nhiều ra một cái hắc động, tiếp đó thì một cái bài tay đem hắn kéo vào trong đó, khi xuất hiện thì đã đứng ở trên hư không này, một chút kinh hãi qua đi hắn sau khi nhìn thấy là Thiên Quân thì lập tức kinh hô một tiếng rồi hơi chút cúi đầu chắp tay cung kính nói.
“Chậc! Không cần đa lễ!”. Thiên Quân hơi chút tặc lưỡi phất phất tay nói. “Ta đã từng nói để ngươi tự tay báo thù cho Mạc gia, tuy rằng hiện tại có chút không được đúng như ta nghĩ khi đó nhưng cũng hết cách, Bích Lạc Hoàng Tuyền chỉ e là không đợi được đến lúc ngươi chân chính lớn lên!”. Hắn nhìn nơi xa xa ra hiệu để cho lục thú mang hơn ba mới cái Hư vô cảnh đến đây.
“Ah! Sư phụ...?”. Mạc Dương nghe vậy thì kinh ngạc nhìn Thiên Quân đầy nghi vấn thì đã thấy Thiên Quân chỉ về phía mấy người của Bích Lạc Hoàng Tuyền nói. “Hắn là Bích Lạc Hoàng Tuyền Tôn giả, kẻ này là Địa Ngục Đạo Chủ, còn có hai cái khác cũng là Hỗn độn cảnh của Bích Lạc Hoàng Tuyền, còn có ba mươi ba cái Hư vô cảnh khác, vi sư hiện tại để ngươi giết bọn hắn, trả thù cho Mạc gia ngươi!”.
“Ah...”. Mạc Dương hai mắt lập tức biến đổi, thân thể không nhịn được run lên, hắn một cái Thần tôn cảnh mà thôi, làm sao có thể chém giết được Hỗn độn cảnh đại năng? Hư vô cảnh cũng chưa chắc đã làm được ah. Mà Thiên Quân dứt lời về sau thì không chỉ có Mạc Dương kinh ngạc, chính là đám người Bích Lạc Hoàng Tuyền cùng ba vị thiên kiêu của Thái Huyền môn cũng kinh ngạc, đám người phía trước hiện tại nhưng đã là kinh sợ, thân hình run lên.
“Cái gì...”. Đám cường giả của Bích Lạc Hoàng Tuyền từng cái ánh mắt lập tức biến đổi, cao là Đạo chủ, thấp là đám Hư vô cảnh cường giả kia, từng cái mặt đã đổi sắc trắng bệch, Thiên Quân lại đem tính mạng của bọn hắn đem giao cho một cái Thần tôn cảnh, không nói đối phương có thể hay không giết bọn hắn nhưng đây cơ bản chính là sỉ nhục không thể chịu được, bất quá bọn hắn hiện tại cũng không thể làm được gì, bị Thiên Quân hoàn toàn giam cầm lại, từng cái đáy lòng chỉ có thể nổi lên thao thiên tức giận cùng không cam lòng, nhìn về phía Thiên Quân đầy căm hận, nhìn về phía Mạc Dương nhưng đều là trào phúng.
“Ha ha, bọn hắn tu vi đúng là vẫn còn nhưng đã bị vi sư hoàn toàn phong ấn, thêm vào nó, ngươi có thể đơn giản chém giết bọn hắn, trả thù!”. Thiên Quân hai mắt khẽ nháy lên liền đã hiểu ra ý nghĩ của Mạc Dương, nhất thời cười lên một chút nói mà không chút nào để ý đám người Bích Lạc Hoàng Tuyền ánh mắt, trong khi nói thì trên tay đã hiện lên một thanh hắc đao tỏa ra khí tức thâm ảo đến cực hạn, đây dĩ nhiên chính là bảo đao của hắn, Thiên Quân đao.
“Ti...”. Nhìn thấy Thiên Quân đao một khắc thì chính là Dao sư tỷ mấy người cũng hít vào khí lạnh, bọn hắn giống như nhìn ra được một chút gì đó, bọn hắn nhìn ra được Thiên Quân đao là một cái Tiên thiên pháp bảo còn đang lớn lên nhưng đã đạt đến cấp độ khủng bố, đợi nó trưởng thành chỉ e sẽ không chút nào kém những pháp bảo thành danh vang dội ở Tổ vũ trụ kia!
“Bọn hắn chính là kẻ thù của ngươi, đối với kẻ địch tuyệt đối không được nương tay! Để máu của bọn hắn đến thành toàn cho ngươi!”. Thiên Quân nhìn ra Mạc Dương có chút do dự cùng kiêng kị thì nhìn sang lạnh nhạt nói, bất quá trong lời nói kia không chút nào che dấu sát phạt khí tức cùng cổ vũ chi ý.
“Vâng! Đệ tử chắc chắn không để ngài thất vọng!”. Mạc Dương nghe vậy thì hơi chút dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Thiên Quân rồi dần kiên định xuống, cuối cùng cũng gật đầu nghiêm nghị nói, nói đoạn thì cũng vươn tay chụp vào Thiên Quân đao.
“Ông...”. “Xuy...”. Thiên Quân đao hơi chút chấn động, đao mang phát ra kinh người nhưng cũng không có gây tổn hại cho Mạc Dương, đây đương nhiên là nó theo ý Thiên Quân mà thôi, Mạc Dương cơ bản là còn không có năng lực cầm lên nó đâu.
“Không!”. “Ah...”. Từ lúc nhìn thấy Thiên Quân đao một khắc thì Bích Lạc Hoàng Tuyền một đám đại năng cường giả đã không nhịn được kinh hãi, trên thanh đao kia tỏa ra lực lượng mạnh mẽ vô cùng, chỉ e là không cần Mạc Dương thôi động thì chính thanh đao đó đã có thể đem bọn hắn chém giết, nói là Mạc Dương giết bọn hắn thì không bằng nói là do thanh đao này chém giết bọn hắn mới phải, bọn hắn cả đám không cam lòng hô lên nhưng Mạc Dương một chút cũng không nể tình, tay nắm Thiên Quân đao một khắc liền trực chỉ kẻ cao nhất trong đám người bổ xuống, Tôn chủ kia chỉ hét thảm một tiếng thì thân thể đã lập tức bị bổ đôi, dưới Thiên Quân đao uy năng khủng bố hắn linh hồn cũng ngay lập tức bị chém giết.
“Ah! Không! Thiếu hiệp có gì từ từ...”. Bích Lạc Hoàng Tuyền Tôn chủ cứ như vậy bị chém giết để cho đám người của Bích Lạc Hoàng Tuyền cùng ba cái Thái Huyền môn thiên kiêu kinh hãi gần chết, đám người phía trước kinh hô, có cái muốn cầu tình liền được đáp lại bằng một đao đoạt mệnh.
“Ha ha, các ngươi không phải luôn là cao cao tại thượng sao? Các ngươi không phải đại năng trấn áp thiên địa sao? Lúc này tại sao đến một con chó cũng không bằng, khóc lóc cầu xin? Mạc gia ta bao nhiêu người bị các ngươi bắt giết cầu xin các ngươi, các ngươi đã từng có bỏ qua? Ha ha, chết! Chết đi!”. Mạc Dương chém giết Tôn chủ về sau thì máu cũng bắn hết lên người hắn, điều này càng là kích phát trong tâm trí của hắn điên cuồng thù hận, xuất đao càng thêm hung mãnh chém về phía đám cường giả của Bích Lạc Hoàng Tuyền, càng điên cuồng chém giết, máu nhuốm lên thân thể càng nhiều thì hắn hai mắt cũng càng chảy ra hai dòng lệ nóng, hắn hôm nay có thể báo thù cho tộc nhân nhưng lại cũng không hề có cảm giác vui sướng, hắn nhưng đang hoài niệm lấy cuộc sống ngày trước đã bị đám cường giả đến từ Bích Lạc Hoàng Tuyền tước đoạt.
“...”. Nhìn đến Mạc Dương điên cuồng như thế thì mấy người Ám Vũ cũng nổi lên không hiểu tư vị, nhất là Thiên Quân trong mắt cũng lóe lên ánh sáng lạnh, Vũ gia hắn năm đó bị diệt tộc, tộc nhân tan tác chạy trốn, hắn cũng là được cứu đi mới có thể còn sống, thù này không trả hắn như thế nào có thể thoải mái? Nhất là tên kia đem mẫu thân hắn suýt chút nữa giết chết, Thiên Quân đã từng thề tuyệt đối không cho kẻ đó cũng gia tộc, thế lực của hắn sống được thoải mái, còn có những kẻ khác tham gia vào trận chiến Thanh Vân tinh năm đó, bất luận là ai hắn cũng phải để cho kẻ đó chịu đến hậu quả thảm liệt.
“Tinh không vô tận! Vũ Thiên Quân ta rất nhanh sẽ quay lại!”. Thiên Quân hơi chút nhắm mắt lại thầm nghĩ, hắn hiểu được tâm tình hiện tại của Mạc Dương, có thể báo thù nhưng những ngày tháng tươi đẹp trước kia sẽ không còn, vẫn sẽ còn một vết thương in lại trong lòng, không biết phải là ngày nào tháng nào mới có thể quên đi.
“Hừm! Phệ!”. Nhìn đến từng cái cường giả ngã xuống kia, Thiên Quân ý niệm khẽ động thì Thiên Quân hoa cũng lập tức xuất hiện, dưới sự khống chế của hắn thì Hư vô cảnh, Hỗn độn cảnh tinh hoa đều đoạt đến thu vào bên trong thể nội thế giới, đồng thời với đó cũng liền không có chút nào giữ lại lập tức tiêu hóa sinh ra tinh thuần lực lượng tu vi cùng linh hồn lực, hắn cũng không vận dụng những lực lượng này để diễn sinh Hư vô chi lực mà đem phong ấn lại thành từng đám tinh thuần lực lượng. Hắn nhưng đã có ý định với những lực lượng tinh thuần này.
“Các ngươi nhìn thấy có đẹp mắt không?”. Không tiếp tục suy nghĩ, Thiên Quân quay đầu nhìn sang ba cái Vực ngoại thiên kiêu đang trợn mắt há mồm nhìn về phía mình cười nhạt hỏi. Ba người này nhất là Dao sư tỷ kia nhìn đến Thiên Quân hoa thì trên trán cũng nổi lên từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống mặt, dĩ nhiên là đã nhìn thấy một chuyện vô cùng kinh khủng mà nàng không dám tin tưởng.
“Bản... Bản nguyên hóa cảnh! Ngươi... Ngươi đã lĩnh ngộ Chân đạo?!?”. Bị Thiên Quân nhìn đến thì ba người lập tức kinh hãi gần chết, Dao sư tỷ kia không nhịn được hô lên. Nàng cũng là may mắn được nhìn thấy một ít lần cái này gọi là Bản nguyên hóa cảnh, đây nhưng chính là một vấn đề vô cùng thiên môn, chỉ có lĩnh ngộ hình thức ban đầu Chân đạo mới có thể có được Bản nguyên hóa cảnh, đây nhưng theo như nàng biết thì chỉ có Dung Cực cảnh đại năng mới có thể làm được, ngoài đó ra cũng chỉ có số ít quái thai Hỗn độn cảnh mới có thể nắm giữ, Thiên Quân chỉ là một cái Hư vô cảnh như thế nào lại cũng nắm giữ?
“Tinh... Ngươi đoán không sai!”. Thiên Quân khẽ cười nhạt một tiếng có chút vui vẻ nói. “Phần thưởng cho ngươi chính là Chết!”. Nói đoạn thì cũng vươn tay ra chụp về phía Dao sư tỷ đem nàng kéo về phía mình.
“Khoan đã! Ngươi không thể giết chúng ta!”. Dao sư tỷ chính là thân bất do kỷ bị Thiên Quân kéo đến bên người, sợ hãi đến mức khoa chân múa ta nhưng cũng không có tác dụng, cuối cùng không nhịn được hô lên.
“Ồ? Ta thật hứng thú vì lý do gì lại không thể giết các ngươi?”. Thiên Quân nghe vậy thì hơi chút dừng lại, tay cũng đã vươn ra nắm lấy cổ nhỏ của Dao sư tỷ, lấy thực lực của hắn thì lúc này chỉ cần chấn động lực lượng một chút thì có thể dư sức đem nàng bóp chết.
“Không thể! Là ta một trong chín đệ tử chân truyền của Thái Huyền môn, ngươi nếu giết ta chắc chắn sẽ cùng Thái Huyền môn là địch, không chết không ngớt, đây đối với Hạo Thiên Thần địa các ngươi chính là đại tai nạn!”. Dao sư tỷ thấy Thiên Quân dừng lại thì không nhịn được ám thở ra một hơi giải thích, đem Thái Huyền môn tấm bia chắn này lôi ra thì nàng cũng hơi chút tự tin, dù sao thì Thái Huyền môn cũng là đỉnh phong thế lực ở Tây vũ trụ, Thiên Quân nếu biết sẽ phải kiêng kị một hai.
“Ha ha, Thái Huyền môn còn không dọa được ta, tại tương lai ta nhất định đến Thái Huyền môn đem nó nhổ cỏ tận gốc!”. Thiên Quân nghe vậy thì khẽ nghiêng đầu sang cười lạnh nói. Hắn đây là nói thực, Thái Huyền môn chính là thế lực chủ chốt nhất muốn xâm chiếm Ngao Thần tinh không, hơn nữa đó là Thái Huyền môn đại năng nhưng chính là kẻ đả thương Lăng Càn Thiên ép người sau phải đi độ Đại viên mãn lực lượng mà không biết kết quả, Thiên Quân cùng Thái Huyền môn nhưng đã chú định là kẻ địch rồi.
“Ah! Không! Thái Huyền môn mạnh mẽ như thế nào ngươi không hiểu, bên trong đó có đại năng có thể đơn giản xóa bỏ toàn bộ Ngao Thần tinh không này, ngươi còn quá yếu, nếu trêu chọc Thái Huyền môn thì chắc chắn sẽ phải chết, cho dù ngươi có thiên phú mạnh mẽ hơn nữa nhưng hiện tại nếu bị tìm đến thì phải chết không thể nghi ngờ!”. Cơ sư tỷ nghe Thiên Quân vậy mà không chút để ý đến Thái Huyền môn uy danh thì lập tức cuống lên nói.
“Hắc! Như vậy ta nếu thả các ngươi ra thì sẽ không còn là kẻ địch của Thái Huyền môn các ngươi?”. Thiên Quân nghe vậy thì khẽ quái khiếu một tiếng như cười không phải cười nói.
“Đúng! Ah! Không! Không!”. Dao sư tỷ nghe vậy thì ngẩn ra, bất giác gật đầu, sau đó liền lúng túng nói như thét lên. “Chỉ cần Đạo hữu buông tha ta, ta sẽ cầu xin sư phụ để Thái Huyền môn không đi trả thù các ngươi Hạo Thiên Thần địa!”.
“Ha ha, đàm phán kết thúc! Ngươi không cho ta được đáp án mà ta muốn, do đó ngươi vẫn là đi chết đi!”. Thiên Quân nghe vậy thì hai mắt như đen lại thâm trầm cười lạnh nói, nói đoạn thì trên tay lực lượng đã lập tức bùng phát, chém giết đi Dao sư tỷ này, lại đem nàng tinh hoa lực lượng tước lấy thì hắn có thể có được thông tin mà mình muốn rồi.
“Không! Ta có cái bí mật...”. Dao sư tỷ cảm nhận được trên cổ quy năng khủng bố tụ lại đang muốn nói thì cảm thấy cổ họng ngẹn lại, toàn thân bất kể là linh hồn hay là nhục thân đều cảm thấy vô cùng đau đớn, phía trước mặt nàng thiếu niên lạnh lạnh lùng nói. “Ngươi có cái gì bí mật cũng không cần nói, ta có cách khác ngọt ngào hơn nhiều để biết đó là gì!”.
“Rắc...”. “Rắc...”. Dao sư tỷ nghe được tiếng xương vỡ, đầu mình hơi lệch sang một bên, sau đó, mà không, đã không có sau đó, nàng linh hồn toàn bộ đã bị Thiên Quân vận dụng Thôn hồn hư luyện quyết thôn phệ mất, nhục thân tinh hoa lực lượng cũng bị Thiên Quân hoa nháy mắt cướp đoạt, đã chết đến không thể chết lại.
“Ah! Ngươi... Ngươi lại giết Dao sư tỷ? Đại sư huynh chắc chắn sẽ không tha cho ngươi!”. Hai cái thanh niên thiên kiêu của Bích Lạc Hoàng Tuyền nhìn thấy như vậy thì lập tức kinh hô lên, nhắc đến cái kia Đại sư huynh dĩ nhiên là tràn ngập sùng kính cùng sợ hãi.
“Các ngươi cũng đi thôi!”. Thiên Quân cũng lười để ý, buông ra Dao sư tỷ thi thể thì cũng lập tức kết liễu sinh mạng của hai tên kia, Đại sư huynh của Thái Huyền môn kia sao? Hắn lại có thể so được với Hoàng Huyền Chi rồi lại nói.
“Oành...”. “Dao nhi!”.Tại lúc Thiên Quân giết Dao sư tỷ thì Ngao Thần tinh không một chỗ bí hiểm âm u thế giới đột nhiên vang lên một tiếng nổ lớn, cùng với đó một tiếng hét đầy bi thương vang lên. “Bất kể là ai giết nàng, Trầm Hồng ta thề phải để hắn muốn chết không được, muốn sống không xong, vạn kiếp không được siêu sinh!”.