Thế nhưng biến cố bất ngờ xảy ra, Thần Quân không ngờ đến, Thánh Hoàng không ngờ đến, thậm chí Thần Anh Vô Địch cũng không hiểu kẻ đang dùng hai ngón tay kẹp chặt mũi kiếm của Vạn tượng chi kiếm kia.
“Huh, Lê huynh! Đã lâu không gặp!”. Thần Quân nhìn thấy người đến thì nhếch mép cười cười. Cường đến đây hắn đương nhiên không cần lo nữa, tuy rằng không biết tên này đã đến một bước kia chưa nhưng chắc chắn đủ sức khiến cho tất thảy tu giả ở đây kinh hồn mà bỏ chạy, chỉ riêng việc dám lấy nhục thân chi khu kẹp chặt Vạn tượng chi kiếm đã cho thấy hắn lực lượng lại tăng một đoạn, khí tức lại càng thêm trầm trọng ah.
“Chậc! Hóa ra công kích vừa rồi là của Thần Quân huynh!”. Cường cũng nhếch mép cười cười. “Có thể khiến ngươi trọng thương như vậy xem ra cũng không đơn giản!”.
“Rung...”. Bất chợt Vạn tượng chi kiếm quang hoa nộ phóng, cùng với đó thân kiếm rung lên kịch liệt nhằm thoát ra Cường kiềm chế.
“Huh!”. Cường đang cùng Thần Quân cười cười thì mày nhíu lại. “Hừ!”. Hắn tay trái hai ngón tay bị tách ra nhưng không thu về mà hóa chưởng vỗ lên Vạn tượng chi kiếm.
“Rầm!”. Một cái vỗ nhẹ nhưng mang theo bài sơn hải đảo lực lượng đập lên Vạn tượng chi kiếm, một tiếng trầm đục vang lên thì Vạn tượng chi kiếm cùng Thánh Hoàng đều không ngoại lệ bị đánh lui lại phía sau mấy dặm mới có thể ổn định thân hình, ngay sau đó Cường thân hình nhẹ lui về phía sau một bước đã đứng ngay trước mặt Thần Anh Vô Địch đang lao về phía hắn, tay phải hóa trảo chụp lên ngực Thần Anh Vô Địch, tốc độ vậy mà không chút nào kém thân mang Thời không chi lực Thần Anh Vô Địch!
“Hả...”. Thần Anh Vô Địch con ngươi co rụt kinh sợ thế nhưng phản ứng cũng không chút nào chậm, hai tay đồng thời đưa ra phía trước như muốn túm lấy tay của Cường sau đó đồng thời xoay tròn. “Thời không xoắn giết!”. Hắn gầm lên nói. Bất kể Cường là ai nhưng đã giúp Thần Quân đương nhiên sẽ là kẻ địch, hắn đương nhiên sẽ không bảo lưu cái gì, huống chi Cường còn vừa mới “tập kích” đẩy lùi Thánh Hoàng cùng Vạn tượng chi kiếm ah, thực lực đương nhiên không phải đùa.
“Ah...”. Cường con ngươi khẽ co lại một tiếng kinh ngạc thế nhưng tay phải vẫn không chút nào giảm lực, một tay đã đập lên ngực Thần Anh Vô Địch, đồng thời với đó Thời không lực lượng cũng như hai con phong long quấn lấy tay hắn không ngừng xoắn mạnh đi về phía vai.
“Roẹt!”. “Ầm!”. Như có tiếng xé rách vang lên, hai bóng người giao thủ chớp nhoáng liền tách ra, tốc độ nhanh đến mức khó tin.
“Hừ!”. Thần Anh Vô Địch ngực y phục bị xé rách, trên đó thậm chí còn nhìn thấy rõ bốn vệt máu đỏ tươi đang muốn rỉ ra bên ngoài, hắn lạnh rên một tiếng có vẻ đau đớn, nếu không phải lúc cuối hắn thu tay lùi lại nhanh chóng, một chảo ia chỉ sợ đã moi ra tim hắn, chính hắn cũng không ngờ kẻ đến đáng sợ cùng liều lĩnh như vậy, lúc này lại muốn cùng hắn lưỡng bại câu thương, thế nhưng khi hắn nhìn về phía kẻ bí ẩn kia thì trợn mắt như không tin vào mắt mình...
“Roạt!”. “Roạt!”. Cường thần hình cũng lùi lại một bước đứng vị trí ban đầu trước mặt Thần Quân, chỉ khác hắn đã quay lưng về phía Thần Quân, đồng thời liếc nhìn trên tay phải của hắn Thời không xoắn giết lúc này mới thể hiện ra nó kinh khủng một mặt, tay phải của hắn như đang bị hai con phong long xoắn lấy khiến cho tay áo xoắn lại, da thịt co thắt, kỳ lạ đó là vẫn không hề phá toái.
“Thú vị!”. Cường con ngươi như đen lại thâm thúy nhìn Thời không xoắn giết đang tiếp tục xoắn về phía vai phải của mình nhưng cũng không có nhiêu phản ứng, bất chợt hắn hừ lạnh. “Cút!”. Hắn lạnh lùng gầm lên một tiếng, thể nội lực lượng như hồng hoang cự thú tràn ra lập tức đẩy lùi Thời không lực lượng ra khỏi tay phải, đồng thời khiến nó lập tức biến mất vô tung ngay khi bị đẩy ra, uy lực kinh khủng.
“...”. Vũ Thiên cùng ba vị Thiên kiêu giao thủ cũng trong chớp mắt, hắn được Thiên phạt chi kiếm hình chiếu bảo vệ nên tạm thời không bị thương thê nhưng mặt mũi ầm trầm dễ sợ, hắn tuy rằng chỉ có một người đối phó ba người thế nhưng nên nhớ cả ba người kia đều đang bị thương không nhẹ ah, làm sao hắn lại vẫn không thể áp đảo tuyệt đối được? Điều này khiến hắn khá khó chịu, thân hình nhẹ lui đã đứng bên cạnh Thần Quân, về phần Cường người này hắn cũng không biết, chỉ có thể sơ đoán đây là bằng hữu của Thần Quân, thực lực chỉ sợ không kém mấy vị Thiên kiêu kia bất kỳ vị nào, Thần Quân bằng hữu đương nhiên không phải phàm nhân ah!
“Ồ? Uy áp thật kinh khủng!”. Lúc này tản đi không tiếp tục giao tranh nữa Cường mới quay đầu nhìn Vũ Thiên cùng đang treo trên đầu hắn Thiên phạt chi kiếm hình chiếu tấm tắc làm kỳ lạ nói. Thế nhưng hắn con ngươi không có bao nhiêu sợ hãi hay khiếp sợ, chỉ là như một cái hiếu kỳ bảo bảo đánh giá vũ khí mà thôi.
“Đây là đệ đệ ta, Vũ Thiên!”. Thần Quân đương nhiên thu lại vào mắt điều này cười nói, vừa nói vừa chỉ Vũ Thiên. “Về phần vật này, Lê huynh nếu có thể đụng phải nó bản thể thì mới thấy nó có bao nhiêu kinh khủng!”. Hắn như cười không phải cười chỉ Thiên phạt chi kiếm hình chiếu nói.
“Ồ? Vậy sao?”. Cường nghe vậy thì hơi chút kinh ngạc liếc nhìn lại Thiên phạt chi kiếm hình chiếu lần nữa, được Thần Quân ca tụng như thế đương nhiên không đùa được. “Tiểu đệ đệ, chúng ta bắt tay cái ah!”. Nói xong hắn quay sang nhìn Vũ Thiên vươn tay thân thiện nói.
“Ai là ngươi tiểu đệ đệ?”. Trái với Cường thành ý mười phần, Vũ Thiên lại quay mặt đi chỗ khác nói. có vẻ như không thích Cường cho lắm.
“Ách...”. Cường tay đưa hụt không trung thì hơi chút lúng túng sau đó thu tay lại, trên mặt cũng không có bao nhiêu biểu tình.
“Ha ha, ta cùng tiểu quỷ này lúc gắp nhau có chút mâu thuẫn, xem ra liên lụy Lê huynh!”. Thần Quân tháy vậy thì đen mặt lại sau đó cười làm lành nói. “Quay đầu lại cùng hắn tính sổ ah!”.
“Huh! Vậy vị... Mỹ nhân tỷ tỷ này?”. Cường giống như không để ý lại quay sang nhìn trong ngực Thần Quân Vũ Thế Nguyệt. “Nàng giống như bị thương không nhẹ? Ra tay độc ác như vậy?”. Hắn có chút nhíu mày nói. Mỹ nhân thì nên được nâng niu ah, dĩ nhiên hắn quên mất trước đó từng chọc cho Vũ Thiên Tình tức sôi máu rồi.
Nói đoạn hắn cũng vươn tay đặt lên vai nàng giống như muốn kiểm tra thương thế, chỉ là một bàn tay thon dài hữu lực đã vươn ra nắm lấy tay hắn, là Vũ Thiên.
“Ai cho phép ngươi đụng vào Cô cô của ta?”. Vũ Thiên mặt lạnh nói.
“Ta chỉ muốn xem một chút mà thôi!”. Cường bị ngăn cản thì hơi nhíu mày nói. Hắn cũng hơi có chút kinh ngạc, ai mà biết được đang được Thần Quân ôm lại là Cô cô của hai tên này chứ.
“Chỉ sợ khó giữ lại!”. Thần Quân có chút thở dài ngao ngán nói, đồng thời con ngươi cũng sắc lẹm nhìn về phía xa xa mặt mũi âm trầm Thần Anh Vô Địch một chút rồi nhìn Vũ Thiên. “Tiểu Thiên buông tay đi!”.
“Hừ!”. Vũ Thiên nghe Thần Quân nói khó giữ lại thì thân hình nhẹ chấn một cái, tiếp đó lời nói thì hắn cũng buống ra tay của Cường, con ngươi như bắn ra vô tận kiếm khí liếc nhìn xa xa Thần Anh Vô Địch, tất thảy gây nên chuyện này chính là Thần Anh Vô Địch ah.
“Huh... Nếu như theo cách nói của các ngươi thì nàng linh hồn chỉ sợ không thể duy trì lâu được, ồ? Chất lỏng này thật thú vị!”. Cường đặt tay lên vai Vũ Thế Nguyệt một chút thì mở mắt ra nói, tay phải hoa lên đã nắm trong tay một giọt lôi kiếp dịch như muốn đánh giá.
“...”. Thần Quân con ngươi co rút nhìn một màn này, Cường thủ đoạn cũng không phải đùa ah, Thần Quân hắn muốn đưa Lôi kiếp dịch vào thức hải của Vũ Thế Nguyệt cũng không đơn giản, Cường lại vô thanh vô tức lấy ra, thủ đoạn không phải đùa. “Không biết Lê huynh có cách cứu nàng hay không?”.
“Thực ra ta cũng không rõ lắm cứu người, chậc, hi vọng có thể!”. Cường lắc đầu nói, câu nói trước vừa xong thì bên cạnh đó Vũ Thiên con ngươi đã quang hoa nộ phóng, sát khí như thủy triều kéo lên nhìn Cường, ngươi không biết cứu người thì còn nhìn bênh làm gì? Xem náo nhiệt sao? Thế nhưng câu nói sau lại để cho Vũ Thiên thu lại sát khí..
“...”. Ba người luân phiên trao đổi nhưng Vũ Thiên vẫn không ngừng để ý hoàn cảnh xung quanh, sáu tên kia lại trở về trạng thái cũ vây quanh mấy người vẫn không có ý định công kích, bọn hắn giống như kiêng kị nhiều lắm, Cường đột nhiên xuất thủ đánh cho Thánh Hoàng cùng Thần Anh Vô Địch không kịp trở tay, lại thêm hắn cùng Thần Quân lúc này trảo đổi không chút để ý hoàn cảnh xung quanh, không phải là đnag coi thường sáu người bọn hắn sao? Thế nhưng bọn hắn cũng kiêng kị vô cùng, giống như đnag trao đổi gì đó.
“Huh...”. Cường tay phải lại nâng lên đặt lên trán Vũ Thế Nguyệt, một đạo lực lượng vô cùng huyền ảo tối nghĩa từ tay hắn truyền vào bên trong thức hải của Vũ Thế Nguyệt, biết điều này cũng chỉ có hắn cùng Thần Quân. “Hi vọng có thể giúp nàng giữ lại một mạng!”.
“Việc này... đối với Lê huynh sẽ không có tổn hại chứ?”. Thần Quân con ngươi co rụt nhìn Cường nói, Quả nhiên hắn đoán không sai, Cường lại tiến thêm một bước nữa rồi, một điểm huyền ảo lực lượng kia so với trước đó chỉ hơn không kém, cho dù hắn chưa tận mắt nhìn thấy nhưng cùng Thiên Quân câu thông hắn đương nhiên có thể biết khác biệt, tên này lại cường đại hơn nữa rồi, tu vi vẫn vẫn không thay đổi có nghĩa là một điểm huyền ảo mà hắn nắm giữ lại có bước tiến lớn, lúc này hắn lại nguyện ý đem một phần lực lượng ra cứu Vũ Thế Nguyệt, cho dù không chắc cứu được nhưng việc này e rằng sẽ có tổn hại đến bản nguyên lực lượng của hắn.
“Huh! Có một chút!”. Cường cũng không phủ nhận nói. “Chỉ là sau một thời gian sẽ tu bổ lại thôi, thiếu một chút cũng không phải vấn đề, huống chi Vũ huynh chính là bằng hữu duy nhất của ta tại dị giới này, một chút này cũng không có gì!”.
“Vị đạo hữu này, bọn ta không biết ngươi là ai nhưng hi vọng không nên xen vào chuyện thị phi, ngày sau gặp lại còn có thể có chút giao tình!”. Cường cùng Thần Quân nói chuyện thì bất chợt bị một giọng nói cắt ngang, kẻ nói chính là Thánh Hoàng.
“Chuyện thị phi?”. Cường quay đầu nhìn Thánh Hoàng sau đó lạnh nhạt liếc nhìn năm người còn lại, cái nhìn này giống như nhìn sâu kiến không khác biệt, điều này lập tức làm cho cả sáu kẻ kia nộ khí xung thiên. “Hắc! Ta tuy rằng không hiểu các ngươi ân oán thế nhưng cậy lúc người ta yếu đuối mà ra tay bắt nạt ta nhìn không thuận mắt, mặt khác, như thế nào là chuyện thị phi? Thần Quân huynh xem như nửa cái bằng hữu của ta ah!”.
“...”. Thần Quân mặt mo tối sầm, hắn đương nhiên hiểu Cường nói có ý gì, tên kia kết bạn là Thiên Quân, Thần Quân hắn là phân thân, mới tính nửa cái bằng hữu ah, tên này cũng biết vỗ mặt chứ, quay đùa lại chắc chắn tìm cách cho hắn ăn thiệt thòi.
“Như vậy các hạ vẫn quyết định xen vào việc này?”. Kẻ nắm giữ Hủy diệt chi lực lạnh lùng nói. Qua Thần Anh Vô Địch và Thánh Hoàng trao đổi cả mấy người đương nhiên đều biết kẻ mới đến cường đại vô cùng, có lẽ khi bọn hắn ở toàn thịnh mới có thể đánh bại, thế nhưng cho dù đang bị thương đi nữa nhưng với sáu người bọn hắn chẳng lẽ còn không áp chế được tên này cùng Vũ Thiên?
“Đúng rồi! Quên mất chuyện hệ trọng!”. Đột nhiên Cường vỗ chán nói. Sau đó con ngươi như tỏa sáng nhìn phía xa kẻ nắm giữ Tử vong lực lượng, phía sau tên kia một cánh cổng đen kịt như cửa địa ngục đang muốn tùy thời mở ra đây. “Phải rồi, ta cùng Vũ huynh là một đẳng cấp, ngươi nói các ngươi đanh bại Vũ huynh?”. Hắn đột nhiên cười cười vô hại nhìn Thánh Hoàng nói, đôi mắt nhẹ híp lại nhưng có thể nhìn thấy trong đó sự cuồng bạo. “Ta nếu muốn xen vào thì các ngươi cũng sẽ đánh bại ta chứ?”. Hắn càng nói thì quanh thân hắn khí tức càng thâm trầm trọng, đứng ngay bên cạnh hắn Vũ Thiên cùng Thần Quân là hiểu rõ nhất.
“...”. Vũ Thiên con ngươi co rụt khiếp sợ nhìn Cường, tên này giống như hồng hoang cự thú sống dậy, bình thường chỉ như một cái tu giả bí ẩn nhưng khi hắn nghiêm túc thì đất trời cũng như xoay vần, bất giác hắn khiếp sợ nhìn sang Thần Quân vẫn đang chăm chú để ý Vũ Thế Nguyệt không có bao nhiêu phản ứng, theo như Cường nói thì hắn cùng Vũ Thiên Quân cũng chính là trước mặt mình Thần Quân một cấp độ, thế nhưng Thần Quân đã từng cùng mình giao chiến, thực lực giống như còn chưa đến mức này đi.
“Xuy” “Xuy!”. Chỉ là khí thế thả ra thì xung quanh Cường như hình thành một khí tràng kinh khủng, như có như không khí lưu lưu chuyển không khác nhiều so với hư không loạn lưu, không những thế, hư không bắt đầu rung lên kịch liệt.
“Thịch!”. “Thịch!”. “Uỳnh!”..... Sau đó chính là chuỗi tiếng vang có nhịp điệu, tuần hoàn không dứt!