Mục lục
Ma Thần Thiên Quân
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thánh... Thánh dược!?!”. Thanh Nguyệt dứt lời thì bốn người Thanh Vũ đều là trợn mắt há mồm, Thánh dược đâu? Vật này đem so với Thần dược không chỉ gấp trăm ngàn lần giá trị mà còn đại biểu cho một loại đẳng cấp hoàn toàn khác nhau.

“Đại tỷ nói là thật...”. Thanh Vi lắp bắp kinh hãi nhìn Thanh Nguyệt hỏi.

“Là Tiểu Lãng nói, hắn nói bên dưới đáy hồ tồn tại vật có năng lượng gấp ngàn lần Dương thanh thảo, theo ta đoán có lẽ là Thánh dược, bằng không cũng là bảo vật tương đương!”. Thanh Nguyệt đem lời Thiên Quân nói ra tường thuật lại. Nàng trước đó nghi hoặc nhưng còn chưa có cơ hội hỏi cho rõ ràng, tạm thời còn không chắc chắn được.

“Hắn...”. Thanh Vi cũng là nhìn sang Thiên Quân, đáng muốn nói lại sinh sinh nuốt vào, tên kia quá bí ẩn, nàng cũng không dám nói cái gì. Qua Thanh Nguyệt kể lại thì Thiên Quân cho dù đã mất đi rất nhiều trí nhớ nhưng như cũ vẫn là một cái nghịch thiên gia hỏa, hắn không phải nàng có thể lý giải.

“Tiểu Lãng trước đó nói tồn tại là có nhưng muốn tìm đến liền tốn công phu, ở dưới đáy hồ nhưng ta lại không phát hiện FI7lQrE4 gì, lúc này ta nghĩ chúng ta nên xuống đó tìm hiểu thực hư mới được!”. Thanh Nguyệt gật đầu nói. Nàng dứt lời thì bốn đạo linh thức cũng chợt quét qua hướng đấy hồ tìm tòi.

“Không có chút nào dấu vết...”. Rất nhanh cả bốn người đều thu lại linh thức, hồ nước cũng không phải rất lớn, đại khái cũng chỉ hơn dặm mà thôi, lấy bọn hắn linh thức muốn quét cả đáy hồ một lượt cũng không phải không được, thế nhưng nếu muốn tìm hiểu rõ ràng thì cần xuống đó, lần lượt xem xét mới được.

Hồ nước bên trong cũng chỉ có chút ít rong tảo cùng tiểu sinh vật mà thôi, lấy một cái yêu thú cũng không có, có lẽ là một cái hồ nước được tạo nên từ mưa, rất nhanh cũng sẽ biến mất nên cũng không có sinh vật nào ở lại.

“Chúng ta xuống dưới đó tìm hiểu một chút, nếu Tiểu Lãng đã nói như vậy đương nhiên sẽ không phải bắn tên không đích...”. Thanh Nguyệt vốn đã biết trước kết quả nên không có biểu hiện gì mà đứng lên nói, sau đó tụ khí đi về phía hồ nước, dĩ nhiên là muốn xuống đáy tìm hiểu một hai. Nàng cất bước, Thiên Quân lập tức như cái đuôi chạy theo.

“...”. Bốn người còn lại thấy vậy thì cũng không có ý kiến gì, cũng lập tức đứng lên đi theo. Qua chuyện Dương thanh thảo cùng Yêu báo kia, bọn hắn đối với Thiên Quân khả năng đã tin đến chín thành, lúc này nếu lại kiểm chứng thành công, bọn hắn liền không có gì để nói.

Sáu người liền như thế nối đuôi nhau đi xuống hồ nước, đáy nước cũng không tính sâu, nơi sâu nhất bất quá cũng chỉ có năm trượng mà thôi, lấy bọn hắn tu vi đi xuống liền dễ dàng. Năm cái Thanh Nguyệt đều là tụ khí, tạo nên một màn sáng tròn lực lượng đẩy nước không cho đến gần bản thân, một đám đi xuống từ từ tìm hiểu, Thiên Quân thì là một dạng tò mò nhìn xung quanh, hắn trước đó tắm rửa nhưng không có hứng thú gì nhiều, lúc này xem như có chút hứng thú đi.

Sáu người rất nhanh liền đi đến đáy nước, ngoại trừ Thiên Quân hết nhìn đông đến nhìn tây ra thì năm người còn lại đều thả ra linh thức, bọn hắn cũng không nói với nhau lời nào mà tự động tách ra tìm kiếm, đương nhiên là đã nhiều lần phối hợp với nhau, một chút ánh mắt trao đổi liền đã hiểu.

Đáy hồ cũng chỉ có bấy nhiêu mà thôi, chưa đến một khắc năm ngươi gương mặt khó coi quay lại chỗ Thiên Quân đang đứng ngây người ra kia, bọn hắn linh thức tìm tòi vô cùng kỹ lưỡng, cho dù là thả ra linh thức tìm xuống đáy bùn mười trượng cũng không thấy chút nào động tĩnh nào.

“...”. Năm người nhìn nhau một chút liền nhận ra, bọn hắn quả nhiên đều không nhìn thấy manh mối nào. Nhất thời cả năm nhìn về phía Thiên Quân vẫn đang ngây ngô đứng một chỗ nhìn tới nhìn lui.

“Tiểu Lãng! Đệ nói dối sao?”. Thanh Nguyệt cố nặn ra nụ cười nhìn Thiên Quân nói. Trong đó đương nhiên cũng không dấu được có chút tức giận.

“Đệ không nói dối!” Thiên Quân không hiểu nhìn sang Thanh Nguyệt nhưng vẫn lắc đầu nói. Hắn khi nào thì nói dối? Lại muốn chụp mũ đen cho hắn?

“Vậy vật kia có năng lượng gấp ngàn lần Dương thanh thảo, lại có số lượng không ít... Ở đâu?”. Nàng có chút muốn bạo tẩu nhìn Thiên Quân nói. Đến lúc này hắn vẫn tỉnh bơ như vậy nhìn nàng?

“Ể? Nó ở ngay dưới chân đệ đây! Các ngươi đi tìm chỗ nào?”. Thiên Quân lúc này mới ngẩn ra nhìn Thanh Nguyệt cũng bốn người còn lại như ngu ngốc nói.

“...”. Cả năm cái mắt trợn trừng, bất quá linh thức cũng không chậm quét xuống chân Thiên Quân, vẫn là không thấy gì đâu? Bọn hắn lập tức để linh thức hướng xuống phía sâu tìm tòi, kết quả nhưng vẫn là không thấy gì. Mười còn mắt lại là trợn tròn nhìn Thiên Quân.

“Ây! Các ngươi không vào sao? Như vậy đệ vào trước nha!”. Thiên Quân thấy bọn hắn nhìn mình liền có chút chột dạ sau đó gãi đầu nói.

“Ù...”. Chỉ thấy hắn chợt bước ra một bước, dưới chân hắn dòng nước rung động, một loại rung động kỳ quái theo dây chuyền xuất hiện, Thiên Quân thân hình cũng biến mất vô tung vô ảnh, loại khi rung động cũng lập tức biến mất, cho dù năm người đứng xung quanh Thiên Quân nếu không phải nhìn thấy hắn biến mất thì liền sẽ không tin tưởng...

“...”. Năm cái mắt trợn trừng, miệng há ra kinh hãi, bọn hắn làm sao cái gì cũng không nhìn thấy? Thiên Quân làm sao biến mất? Là thuấn di, thế nhưng giống như không có không gian dao động đâu? Hay là... Làm sao biến mất rồi?

“Hắn... Hắn...”. Thanh Sương chỉ chỗ nguyên bản mà Thiên Quân đứng lắp bắp không nói nên lời. Đừng nói nàng, bốn người còn lại cũng nhanh muốn phát điên rồi, Thiên Quân làm sao biến mất bọn hắn một cái cũng không có cảm tưởng, ý nghĩ nào. Đơn giản như vậy biến mất bọn hắn không một cái có thể lý giải, có lẽ là liên quan đến cái kia tí ti rung động...

Năm người cứ như vậy ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi không biết nói gì, đầu óc nhưng là điên cuồng vận chuyển, cho đến gần một khắc sau, có kẻ đánh tan loại không khí cổ quái trầm mặc này.

“Không lẽ là...”. Thanh Hạ là cái ít nói lúc này giống như nhớ ra cái gì đó lắp bắp. “Không lẽ là cấm chế tự nhiên?”. Hắn có chút không chắc chắn nói.

“Cấm chế tự nhiên?”. Bốn người còn lại nhìn về phía Thanh Hạ nghi hoặc. Bọn hắn là nghe tới trận pháp, cấm chế nhưng cái kia Cấm chế tự nhiên liền chưa nghe một lần, dù sao nghe đến đều là được người bày ra tạo nên.

“Đúng vậy! Ta học tập trận pháp tri thức cũng mới biết đến một chút về tự nhiên trận pháp cùng cấm chế!”. Thanh Hạ lúc này có chút thêm chắc chắn. “Phàm là thiên địa linh vật đều sẽ có ẩn nấp đặc thù, tự nhiên cấm chế là một trong số đó, đây là trận pháp dưới tình huống đặc thù mà sinh thành, có hòa vào tự nhiên kinh khủng năng lực, thông thường đều không thể nhận ra, chỉ có số ít trận pháp sư nhìn ra, hoặc cũng có thể là công kích may mắn xúc động cấm chế do đó nhìn thấy được trận pháp, nói chung loại này tự nhiên trận pháp, cấm chế là vô cùng hiếm thấy, không nghĩ đến ở đáy hồ này lại tồn tại một cái, nếu có trận pháp sư biết ở đây tồn tại tự nhiên cấm chế thì chắc chắn đều sẽ đập vỡ đầu đến đây tìm kiếm!”. Hắn giải thích một hồi.

“Nói như vậy... Bên dưới thật sự tồn tại bảo vật?”. Bốn người nghe vậy cũng là khiếp sợ không thôi. Đây chính là cơ duyện trước mặt mà không thấy, nếu không phải có Thiên Quân nhìn ra đặc dị, bọn hắn một cái cũng không thấy, giống như một cái câm điếc, bảo sơn trước mặt liền không có cơ hội nhìn thấy, nghĩ đến đây bọn hắn ánh mắt lại lóe lên kinh hỉ, nuốt nước bọt nói.

“Đúng vậy! Chín thành chín là tồn tại bảo vật!”. Thanh Hạ gật đầu khẳng định. “Bất quá, chúng ta chỉ e không vào được...”. Chỉ là hắn rất nhanh liền lắc đầu thở dài.

“Này...”. Bốn người nghe lập tức hiểu ra vấn đề, bọn hắn không có chút nào phát hiện, làm sao có thể đi vào? Lại nói có thể nhìn thấy thì có thể đi vào sao? Không! Bọn hắn chợt nghĩ đến Thiên Quân.

“Tiểu Lãng không phải đã đi vào sao?”. Thanh Nguyệt nói.

“Đi vào cũng chưa hẳn có thể đi ra, tương truyền kể lại thì Tự nhiên trận pháp cũng cấm chế yếu nhất cũng có thể đơn giản vây chết hoặc miểu sát Thánh tổ cấp cường giả, tên kia cho dù có thể nhìn thấy nhưng có thể hay không đi ra...”. Thanh Hạ nói làm cho bốn người còn lại ánh mắt chợt ảm đạm xuống, thế nhưng hắn còn chưa dứt lời thì chỗ Thiên Quân biến mất chợt xuất hiện một vệt rung động, một bóng người chợt lóe lên xuất hiện trước mặt bọn hắn, không phải Thiên Quân còn là ai.

“Phiu! May quá!”. Thiên Quân cũng không để ý bọn hắn mà thở dài một ngụm khí lẩm bẩm, dĩ nhiên là trước đó có chút trật vật.

“...”. Năm người tim như kéo lên cổ họng không nói nên lời, Thanh Hạ lời nói đang định nói ra thì cũng sinh sinh nuốt xuống, nói nữa thật là tự vả vào miệng mình ah. Tên này lại có thể đi vào tự nhiên cấm chế sau đó lại đi ra rồi? Cho dù có thể đi ra cũng không nên nhanh như vậy chứ? Trận pháp có thể đơn giản miểu sát Thánh tổ cảnh nhưng Thiên Quân lại có thể nhanh chóng như thế đi vào rồi đi ra, không phải nói hắn cơ bản đã không phải Thánh tổ cảnh bình thường, chí ít là trước khi bị mất trí nhớ hắn liền không phải là Thánh tổ cảnh đơn giản như thế, bọn hắn rút cục đã cứu cái nào khủng bố đại năng? Nên biết Lý gia bọn hắn cũng chỉ có ba vị Thánh tổ mà thôi. Thiên Quân chỉ sợ liền không kém vị nào lão tổ nhà hắn, chỉ sợ vị kia Nhị tổ đồn đại đã đột phá Thánh tổ cảnh hậu kỳ mới có thể so sánh một chút.

“Há, Thanh Nguyệt tỷ tỷ, các ngươi không đi vào sao? Bên trong có đồ uống khá ngon đó...”. Thiên Quân nhưng không để ý mấy người khiếp sợ, sau khi ổn định thân hình lại thấy năm người đang đứng như trời trồng nhìn hắn thì kinh ngạc hỏi.

“Đồ uống khá ngon...”. Năm người bị Thiên Quân đánh thức thì mới rùng mình một trận nhìn Thiên Quân. Bọn hắn liền có xúc động muốn khóc ah, Đại ca, ngươi có thể đi vào nhưng bọn ta lại không thể, ngươi không cần nói vậy đâu... Bất quá khi nhìn thấy Thiên Quân mép vẫn còn lưu lại chút dịch trắng sữa thì bọn hắn năm cái thần kinh lập tức căng cứng lên.

“Thần... Thần tủy...”. Thanh Nguyệt kinh hãi lắp bắp. Vật này nàng nhìn thấy cách đây sáu năm, khi đó là gia tộc gia chủ cũng chính là gia gia nàng may mắn thông qua đấu giá mua được tám giọt, mỗi giọt nhưng là tương đương một ngàn cái Thần thạch thượng phẩm, chân chính giá trên trời, đây chính là bảo vật đối với Thần cảnh cường giả cùng tu giả tu vi bên dưới đó, năm đó nàng cho dù thể hiện ra thiên phú rất cao cũng không thu được một giọt, có thể thấy nó có bao nhiêu quý gia.

Lại nhìn Thiên Quân mép thì nàng cũng muốn đau lòng nhỏ máu, chí ít cũng là ba gọt, cũng là ba ngàn Thần thạch thượng phẩm đây, chính là một phần trăm thu nhập hàng năm của toàn Lý gia, đừng coi thương một phần trăm này, đây chính là thiên văn sổ tự, Thần thạch thượng phẩm vật này không phải là thông thường Thần cấp cường giả dám đem ra tu luyện đâu.

“...”. Nhất thời năm cái ánh mắt đầy lửa nóng nhìn Thiên Quân, Thần tủy ah, bên trong cái này cấm chế tự nhiên giống như có không ít, Thiên Quân giống như đem nó thành đồ uống đến dùng. Thật sự là người so với người còn muốn tức chết.

“Ồ? Làm sao vậy này...”. Thiên Quân thấy năm người nhìn minh mắt tỏa sáng thì nghi hoặc.

“Tiểu Lãng,” đồ uống “mà đệ nói có còn hay không?”. Thanh Nguyệt cố thu liễm tâm tình cắn từng từ chữ nói, nhất là hai chữ “đồ uống” kia nhấn được mạnh lắm, nàng hỏi thì bốn người còn lại cũng là một mặt chăm chú nhìn Thiên Quân.

“Còn! Cỡ bằng cái này hồ nước...”. Thiên Quân không sao cả đơn giản nói. Hắn nếu không phải không thấy Thanh Nguyệt đám người đi vào thì đã không đi ra, hắn cảm thấy uống cái kia nước trắng liền không còn thấy đõi nữa, chí ít là không còn cảm giác như ban nãy.

“Cái này hồ nước...”. Năm người lại được dịp co lại, cả người hưng phấn run rẩy...

“Các ngươi làm sao không đi vào?”. Bất chấp bọn người này đang có một đám biểu hiện khác lạ, Thiên Quân lại không nhanh không chậm hỏi.

“Ah...”. Năm người lúc này mới giật mình, Thanh Vũ lại là cái đầu tiên nhìn Thiên Quân nghi vấn.

“Tiểu Lãng! Có thể hay không mang chúng ta vào trong đó...”. Hắn nói thì bốn cái còn lại mắt cũng sáng lên nhìn Thiên Quân, đúng vậy ah, bọn hắn không thể đi vào nhưng Thiên Quân lại có thể, có thể nhờ Thiên Quân đem bọn hắn vào, có Thần tủy đến tu luyện, bọn hắn chỉ cần cô đọng thành công Nguyên hồn thì có thể đơn giản đột phá Thông thần cảnh, sau đó một đương hát vang đột phá đến Thần cảnh lục trọng thiên... Một tương lai vô cùng có tiền đồ.

“Hu...”. Thiên Quân nghe vậy thì có chút trầm xuống. Nhất thời năm cái kia thần kinh như đọng lại căng cứng, bọn hắn đều như muốn phát điên, không lẽ tên này trí nhớ có chút khôi phục rồi? Nhất thời bọn hắn năm cái đều là âm thầm tích súc lực lượng, nếu Thiên Quân đột nhiên làm khó dễ thì bọn hắn sẽ đánh ra lôi đình nhất kích.

“...”. Bất quá bọn hắn cứ như thế mấy hơi thở nhưng Thiên Quân lại không có phản ứng nào, sau đó, cái sau đánh vỡ bầu không khí này.

“Lúc đi vào cùng đi ra đều gặp không biết mấy tia sáng quấn quanh thân, không cẩn thận liền sẽ bị xoắn lấy, mang cả mấy người vào liền có chút khó!”. Thiên Quân ra điều khó nghĩ nói. “Hay để đệ mang từng người vào nha?”. Hân mắt sáng lên như nghĩ ra kinh thiên sáng kiến nói.

“Ách...”. Năm cái khí tức âm thầm kéo lên đến đỉnh điểm nghe đên như vậy thì đều nghẹn một trận, bọn hắn máu đều có ý muốn phun ra mấy ngụm, khí thế chớp mắt tan biến. Ánh mắt nhìn về phía Thiên Quân đều là tội lỗi, hóa ra là như thế...

“Như vậy trước tiên mang lên ta cùng Thanh Vũ huynh đi!”. Thanh Nguyệt là cái nói chuyện, nếu Thiên Quân đã nói như vậy thì tức là có nắm chắc rồi.

“Chỉ mang được một người!”. Thiên Quân giơ một ngón tay nói lại.

“Vậy trước tiên mang Nguyệt tỷ tỷ nha!”. Thanh Nguyệt thất bại nói. “Sau đó lại quay đầu mang bọn hắn đến, được không?”. Nàng có chút mềm giọng dịu dàng nói.

“Há! Tốt!”. Thiên Quân nghe vậy thì mới cười cười nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK