Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn thấy phản ứng của Khấu Dung, Thẩm Lệ rất hài lòng.

"Bây giờ, có thể nói một chút chưa?"

Khấu Dung sợ hãi đến mức toàn thân phát run, nàng ta nhìn Thẩm Lệ, giống như đang nhìn một con ác quỷ: "Làm sao ngươi biết? Làm sao ngươi biết?"

Thẩm Lệ bĩu môi, đáp: "Chỉ cần ta muốn biết, thì không có gì là ta không biết, ngươi yên tâm, Thạch Nguyệt Hinh là con gái ruột của ngươi cũng tốt, là con gái ruột của ai cũng được, chỉ cần nàng ta không uy hiếp đến ta cùng bệ hạ, thì nàng ta sống sót cũng không chướng mắt ta đâu, nhưng mà.."

Nhưng mà cái gì, Thẩm Lệ không nói, lại đủ khiến cho Khấu Dung lạnh run.

"Ngươi muốn biết cái gì?"

"Toàn bộ."

Trầm mặc một hồi lâu, Khấu Dung thở dài một hơi.

"Bức họa kia, đích thật là địa đồ toàn cảnh của hoàng cung, bên trong tiêu chú tất cả cơ quan ám đạo cùng bài binh bố trí trong hoàng cùng. Ta lấy được nó từ Bắc Yên một tháng trước. Bản vẽ này, phân thành hai nửa, treo trong thư viện, là nửa dưới, nó còn nửa trên, chỉ khi ghép hai nửa thành một, mới có thể từ nhìn ra được toàn cảnh Hoàng thành. Đáng tiếc, cho đến bây giờ, ta vẫn chưa tìm được phần trên. Tại sao ngươi tìm ra được?"

"Đây không phải là điều ngươi cần quan tâm." Thẩm Lệ lạnh mặt nói: "Thế tử Ninh Vương Phủ lấy được tin tức gì, mới tự mình đi đến thư viện lấy bức họa này?"

Khấu Dung sững sờ, rõ ràng không biết chút gì về hành động của Thế tử Ninh Vương Phủ.

Nàng ta khẽ lắc đầu một cái, nói: "Ta không biết, sau khi ta bị bắt, huyện nha liền chuyển giao ta cho ngươi, ta vẫn luôn không có cơ hội liên hệ với hắn."

Lời này, Thẩm Lệ tin.



"Thế tử Ninh Vương Phủ muốn làm gì?"

Khấu Dung chợt nở nụ cười, đáp: "Hắn muốn làm gì, ngươi chẳng lẽ không rõ ràng sao?"

Câu hỏi này, khiến trong lòng Thẩm Lệ máy động. Trữ vương, Thế tử Ninh Vương Phủ muốn làm gì, hắn vẫn luôn rõ ràng. Chỉ là không ngờ, động tác của bọn họ lại nhanh như vậy. Những năm này, Hoàng Thượng luôn khóa chặt ánh mắt trên người Trấn Quốc Công, lại không hề để ý đến Trữ vương.

Gắt gao siết chặt nắm tay, Thẩm Lệ hỏi tiếp: "Bọn hắn còn làm những gì?"

Khấu Dung lắc đầu, đáp: "Ta chỉ tham gia vào chuyện bức họa này, còn lại, ngươi cảm thấy hắn sẽ để cho ta biết quá nhiều sao?"

"Tại sao ngươi lại cấu kết với bọn hắn?"

"Một khi thành công, Miêu Cương của ta có thể được miễn thu thuế 3 năm."

Lý do này, khiến Thẩm Lệ khẽ giật mình, hắn kinh ngạc nhìn về phía Khấu Dung.

Khóe miệng Khấu Dung mang theo một tia cười khổ như có như không: "Bất ngờ lắm đúng không? Thế nhân đều nói, hiện nay bệ hạ nhân đức khoan dung, có cách trị quốc, là minh quân ngàn năm khó gặp, nhưng ngươi có biết người Miêu Cương ta phải trải qua những ngày tháng như thế nào không? Áo rách quần manh, bụng ăn không no, không có chỗ ở cố định. Đây chính là Miêu Cương của ta. Đúng vậy, Miêu Cương đích thật có nhiều kẻ xấu gây ra không ít họa loạn triều cương, bọn chúng tội ác tày trời không thể tha thứ, nhưng chẳng lẽ kẻ xấu như chúng chỉ có ở Miêu Cương thôi sao? Mỗi một dân tộc, thậm chí mỗi khu vực, đều có người tốt kẻ xấu. Chẳng lẽ những thần tử trong triều do chính tay Hoàng thượng tuyển bạt đều không có kẻ gây ra tội ác tày trời sao? Dựa vào cái gì nơi khác có thể được hưởng chính sách khai ân, đến Miêu Cương bọn ta, bệ hạ liền muốn một gậy lật úp tất cả mọi người chứ? Miêu Cương không chỉ có mầm đen, còn có mầm non, hoa trắng, bọn họ từ trước tới giờ không hại người, bọn họ cũng giống như các ngươi, đều có máu có thịt, cũng sinh con dưỡng cái như người bình thường. Bọn họ không biết cổ thuật, không có cổ trùng, bọn họ chỉ biết y thuật, dùng thảo dược tốt chữa bệnh. Chẳng lẽ chỉ bởi vì một vài kẻ xấu bại hoại mà tất cả người Miêu Cương đều bị khoác lên người tiếng xấu độc nhân đời đời sao?"

Khấu Dung nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, thê lương hỏi.

Thẩm Lệ mặt không biểu tình: "Vậy ngươi có biết, vì sao bệ hạ lại đối xử với Miêu Cương không giống bình thường không?"

"Hừ!" Đáy mắt Khấu Dung mang theo cừu hận, hừ lạnh một tiếng.

"Bệ hạ giống như mặt trời chói sáng, nhưng dù mặt trời có chói sáng đến đâu, thì cũng có nơi nó không thể chiếu tới. Cho nên mới bố trí quan lại địa phương ở từng nơi, hàng năm điều hành, an bài mọi chuyện đều là do các quan địa phương này đảm nhiệm, sau đó cuối năm tổng hợp lại rồi hồi bẩm về cho triều đình."

Thần sắc Khấu Dung khẽ biến đổi.

"Đại quan ở Miêu Cương, Phương Niệm Huy, ngươi chỉ biết là hắn là đại quan do triều đình an bài đến, nhưng ngươi có biết, trước khi đến Miêu Cương hắn đã giữ chức vị gì không? Hắn là người đứng đầu Chiêm sử phủ thời tiên đế."

Chiêm sử phủ, đó là cơ quan chuyên phục vụ Đông Cung. Điểm này, Khấu Dung đương nhiên biết.

Người đứng đầu Chiêm sử phủ thời tiên đế, vậy người mà ông ta phụ tá tất nhiên là Thái tử của tiên đế. Mà thái tử thời tiên đế.. Chính là Trữ vương hiện tại!

Trong lòng Khấu Dung dâng lên cảm giác phẫn nộ vì bị người đùa bỡn, gào lên: "Ngươi nói láo! Nếu Phương Niệm Huy là người đứng đầu Chiêm sử phủ thời tiên đế, thì sao hoàng thượng lại chịu.."

Thẩm Lệ không chút khách khí ngắt lời Khấu Dung, nói: "Ngươi chỉ là một người sắp chết, đáng để cho ta lừa ngươi sao?"

Khấu Dung nhìn Thẩm Lệ. Giống như không nghĩ tới mình sẽ phải chết.



Thẩm Lệ trào phúng hỏi: "Như thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn có giá trị khác để lợi dụng sao, để ta giữ lại ngươi, cho ngươi sống đến khi có thể nhìn thấy Thạch Nguyệt Hinh thành thân sinh con?"

Thẩm Lệ một lần nữa nhắc đến Thạch Nguyệt Hinh, toàn thân Khấu Dung lại run lên. Đây là điểm yếu duy nhất của nàng ta. Nàng ta đương nhiên biết, Thẩm Lệ nói lời này, không phải là tùy tiện, hắn đang uy hiếp nàng ta. Nhưng hết lần này tới lần khác, nàng ta lại không thể phản kháng.

"Từ Lăng Đào bị ta cho ăn cổ trùng."

"Người mập mạp kia?"

"Ừm."

Người có thể được Khấu Dung đặc biệt nêu tên, chắc hẳn phải xứng đáng với điều đó.

"Hắn là ai?"

"Con trai độc nhất của Tây bắc quân Từ Ninh Viễn."

Từ Ninh Viễn..

Hiện nay quân quyền của triều đình, được chia ra làm ba. Trong tay Trấn Quốc Công nắm giữ Trấn Sóc quân, Từ Ninh Viễn giữ Tây Bắc quân, Đồ Đạt quản lý Huy quân.

Trong đó, Trấn Quốc Công đương nhiên không cần phải nói, cùng hoàng thượng minh tranh ám đấu đã sớm là điều toàn triều đều biết.

Người tên Từ Ninh Viễn này, sức chiến đấu bưu hãn, tư duy cũng khác biệt với người khác, hắn chỉ trung với đất đai dưới chân, chứ không trung với quân chủ triều đình. Trữ vương làm hoàng đế hay là bệ hạ hiện giờ làm hoàng đế, với hắn mà nói, cũng chẳng có gì khác nhau. Chỉ cần bách tính ở khu vực Tây Bắc hắn trú đóng an vui là đủ rồi.

Huy quân trong tay Đồ Đạt lại là đại quân tâm phúc hiện nay của bệ hạ, có thể coi là binh sĩ dòng chính.

Nhưng hôm nay, Khấu Dung đã hạ cổ trùng vào Từ Lăng Đào con trai duy nhất của Từ Ninh Viễn, một khi Từ Lăng Đào chết trong tay Thẩm Lệ, mà hắn lại có mối quan hệ cực kì chặt chẽ với bệ hạ..

Sau lưng Thẩm Lệ không khỏi thấm ướt mồ hôi lạnh.

Khấu Dung nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, chợt nở nụ cười.

"Liệu ta có thể giữ được tính mạng bằng một cuộc trao đổi không? Giữ lại ta, Từ Lăng Đào liền có thể sống, đương nhiên, ta mà chết, Từ Lăng Đào sẽ chôn cùng, dù sao ta đương nhiên sẽ không giải hết độc cho hắn chỉ trong một lần đâu."

Thẩm Lệ không tiếp lời Khấu Dung, chỉ nói: "Ngươi đã làm việc cho Trữ vương, hôm nay cần gì phải náo ra màn kịch này?"

Khấu Dung nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, cười cười.

"Đều nói đầu lĩnh ảnh vệ suy tính hơn người, sao vậy, có cái này cũng không nhìn ra?"



Thẩm Lệ im lặng, không tiếp lời.

Khấu Dung hơi ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp: "Cửa hàng lẩu kia khai trương, huyên náo đến mức toàn thành sôi trào, một khi con trai Từ Ninh Viễn chết ở chỗ này, mà ngươi, người Bình Châu biết ngươi ở đây cũng không phải số ít, Bình Châu rất gần huyện Thanh Hà, ngươi cảm thấy Từ Ninh Viễn sẽ ra sao? Vừa vặn Đậu Miểu muốn trả thù Chu Hoài Sơn, vậy chẳng phải đây là một cơ hội tốt cho ta sao!"

Thẩm Lệ chỉ cảm toàn thân lạnh lẽo.

Khấu Dung cắn răng, nói tiếp: "Chỉ trách, cô nương tiệm lẩu kia quá mức ác độc, vậy mà lại cho người bắt ta, nếu không.."

Nói đến đây, Khấu Dung đột nhiên im lặng, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, hỏi: "Ngươi và cô nương kia là cùng một bọn?"

Thẩm Lệ lại im lặng. Không thể không nói, lần trước bắt Tống Kỳ, lần này tóm Khấu Dung, nếu không phải có Chu Thanh đánh bậy đánh bạ, thì căn bản không thể thuận lợi như vậy. Nàng, chính là biến số a!

"Đậu Miểu cùng Vương Đức ở đâu?"

"Vương Đức là người của Ninh Vương, còn Đậu Miểu, chẳng qua chỉ là một kẻ ngu xuẩn mà thôi."

"Ngoại trừ Vương Đức, Trữ vương hẳn là đã sắp xếp người của mình vào không ít thư viện, đúng không?"

Nếu đã có một tên Vương Đức, thì sẽ có thể có Lý Đức, Triệu Đức, Tống Đức..

"Không hổ là tổng chỉ huy của ảnh vệ!"

Khấu Dung khen ngợi một câu, lại khiến Thẩm Lệ âm thầm đổ mồ hôi lạnh. Nếu như các thư viện trong thiên hạ đều có người của Trữ vương, thì đến khi Trữ vương tạo phản, sẽ được người đọc sách khắp thiên hạ ủng hộ, tung hô..

Không được, hắn phải lập tức trở về kinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK