Lo lắng nhìn Chu Thanh, Thạch Nguyệt Hinh lại nhìn về phía cung nữ đang nâng lễ vật của Chu Thanh tiến lên. Trên cái khay gỗ mun là một cái hộp làm bằng gỗ trinh nam tơ vàng.
Hoàng hậu cười nói: "Quả nhiên, không hổ là đựng đồ cưới cũng đều phải là 200 rương gỗ trinh nam tơ vàng, ra tay không giống người thường, thần thiếp xấu hổ không bằng."
Nói rồi, hoàng hậu lại quay sang nói với Minh Hòa: "Tương lai con thành thân, sợ là mẫu hậu chuẩn bị đồ cưới cho con, còn không bằng được một nửa Chu Thanh đâu."
Loại lời này, nói ngay trước một đám khách mời, lập tức kéo cao giá trị thù hận cho Chu Thanh.
Thạch Nguyệt Hinh cắn răng, nói nhỏ bên tai Minh Hòa: "Trong tòa đại điện này ngồi bao nhiêu công chúa tiểu thư chưa xuất các, lần này thì hay rồi, toàn bộ những người này sợ là sẽ đều hận Chu Thanh, ai xuất các mà không muốn phong phong quang quang, đều bị Chu Thanh đè ép một đầu, không hận cũng khó."
Minh Hòa cười nói: "Chẳng lẽ ngươi không hận sao!"
Thạch Nguyệt Hinh tiếp tục cắn răng: "Ta không giống!"
Minh Hòa nhíu mày: "Sao ngươi lại không giống?"
Thạch Nguyệt Hinh đột nhiên quay đầu nhìn Minh Hòa, hô: "Ngươi tức giận cái gì, ta và ngươi đang nói chuyện bình thường mà!"
Minh Hòa đối diện với ánh mắt của Thạch Nguyệt Hinh nói: "Ta cảm thấy, ngươi đối với Chu Thanh quá tốt rồi đấy!"
Thạch Nguyệt Hinh.. Há há miệng, không đợi nàng lên tiếng, bốn phía đã bùng phát tiếng nghị luận, theo đó chính là tiếng ly chén rơi xuống đất. Thạch Nguyệt Hinh giật mình, lập tức quay đầu nhìn sang. Minh Hòa cũng nhíu mày nhìn về phía bên kia.
Cung nữ nâng hộp đang quỳ trên mặt đất, run lẩy bẩy, giơ hộp lên, có thể nhìn thấy bên trong là một khối bảo thạch. Trước đây Chu Thanh mua tảng nguyên thạch này từ tiệm châu báu, tràng cảnh cực kì khoa trương, đến nỗi kinh động đến nửa cái kinh thành. Ai cũng biết Chu Thanh sẽ tặng nguyên thạch. Nhưng mà..
Trong đầu Minh Hòa chợt lóe lên một tia sáng, nàng đột nhiên quay đầu nhìn Chu Thanh. Lúc này, Chu Thanh mặt không biểu tình đang quan sát thái hậu.
Trong lòng Minh Hòa dâng lên một dự cảm xấu, có chút phiền não nắm chặt chén trà trong tay, uống vào một ngụm.
Theo tiếng nghị luận tràn ra, hoàng hậu xanh mặt vỗ bàn quát: "Chu Thanh, ngươi có lời gì để nói!"
Chu Thanh đứng dậy, cung kính nói: "Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, lễ vật này đại biểu cho lời chúc phúc thành tín nhất của thần phụ đối với Thái Hậu nương nương."
"Làm càn!" Hoàng hậu tức giận đến mức toàn thân phát run: "Đem đồ vật lấy ra!"
Đồ trong hộp kỳ thực đã bị các khách mời đứng gần cung nữ nhìn thấy rõ ràng. Ngoại trừ một tảng nguyên thạch, thì bên trong còn có một hình nhân nhỏ. Trên thân hình nhân này ghim đầy kim châm. Các khách mời đứng ở phía xa không nhìn thấy cũng đã nghe được phong thanh trong tiếng nghị luận của mọi người. Bây giờ, tất cả mọi người đều không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm cung nữ kia, cung nữ lấy hình nhân bị đâm đầy kim trong hộp ra ngoài, nâng lên cao.
Hoàng Thượng nhìn thấy lập tức hừ lạnh một tiếng. Mỗi lần cung yến nhất định sẽ xảy ra chuyện! Đây cơ hồ đã trở thành thiết luật của cung yến hoàng gia rồi. Ông cũng đã sớm ngờ tới hôm nay sẽ có người ra ý đồ xấu, chỉ là không ngờ, lần này lại có thể bẩn như vậy. Hoàng thượng căm ghét liếc nhìn hình nhân kia, rồi lại nhìn sang Chu Hoài Sơn.
Vẻ mặt Chu Hoài Sơn tràn đầy chấn kinh, hai mắt mở to trừng trừng, khó tin nhìn hình nhân nọ.
Hoàng hậu tức giận cơ hồ thở không ra hơi.
"Chu Thanh? Ngươi giải thích thế nào!"
Chu Thanh nhíu mày nhìn về phía con búp bê vải kia, hỏi: "Thần phụ không hiểu, vì sao thần phụ phải giải thích? Thần phụ đã làm sai điều gì sao?"
Cha nàng nói, đối đầu trực diện. Ở ngự hoa viên, nàng không dám đối đầu trực diện, nói thực ra, nàng có chút sợ hãi. Nàng không có trái tim lớn cùng hùng tâm tráng chí không sợ cường quyền như những nữ chính xuyên không trong tiểu thuyết. Nàng chỉ là một người bình thường không có ngón tay vàng. Trước khi xuyên qua, nàng cũng không phải trải qua trắc trở quá lớn. Sau khi đến nơi này cuộc sống cũng coi như xuôi chiều mát mái. Người ta dù sao cũng là thái hậu. Vạn nhất thái hậu muốn giơ tay tát nàng, đánh gậy nàng, dùng kim đâm nàng, giết chết nàng thì sao.. Nàng dù có chiếm 1 vạn cái lý, thì cũng vô nghĩa.
Nhưng là bây giờ không giống. Cha nàng ở đây! Cha nàng đều khí định thần nhàn vậy thì nàng cũng không cần sợ hãi. Đứa trẻ có cha bảo vệ, cần gì phải sợ hãi!
Hít sâu vào một hơi, Chu Thanh ngẩng đầu nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu giận không kìm được, quát: "Ngươi nói ngươi không biết ư? Đây là đại lễ ngươi tặng đại thọ Thái Hậu nương nương đấy à! Ở trong hộp hạ lễ, ngươi công nhiên để vào một thứ đồ vu cổ như vậy, ngươi còn muốn giảo biện!"
Nói rồi, hoàng hậu tự mình đi xuống, cầm lấy hình nhân nhỏ bằng vải kia.
Bà ta run rẩy giơ tay lên, nói: "Trên con rối này, viết sinh thần bát tự của Thái Hậu nương nương, ngươi còn muốn giảo biện như thế nào!"
Thái hậu bị tức suýt chút nữa đã ngất đi.
"Ai gia thích ngươi như vậy, chỉ sợ Thẩm Lệ không ở đây ngươi sẽ cảm thấy ủy khuất, còn tự thân phát ý chỉ mời cha ngươi tiến cung, ngươi.."
Thái hậu đau lòng nhức óc nhìn Chu Thanh, giống như con rối kia phát huy tác dụng, thái hậu che ngực thở khó nhọc từng hồi.
Trấn Quốc Công phu nhân hoảng sợ nhìn hình nhân, nói: "Khó trách những ngày này thên thể Thái Hậu nương nương luôn khó chịu."
Một câu nói gây nên bạo động cực lớn.
Hoàng hậu ném con rối xuống đất, cả giận nói: "Người tới! Lôi Chu Thanh xuống!"
Hoàng thượng nãy giờ vẫn luôn trầm mặc không nói liền nhàn nhạt mở miệng: "Chuyện này còn chưa điều tra rõ ràng, bây giờ đã bắt người xuống, có phải là có chút võ đoán hay không?"
Hoàng hậu khó tin nhìn hoàng thượng, nói: "Bệ hạ, người nàng ta nguyền rủa là Thái Hậu nương nương, chuyện này, còn cần tra cái gì! Những phần thọ lễ này sau khi được mang vào cung, đều sẽ trực tiếp phong vào trắc điện, trắc điện luôn có người trấn giữ, chưa bao giờ có người tiếp xúc qua. Nếu không phải mang vào đã có, thì sao có thể không dưng xuất hiện?"
Nghiễm Bình Bá phu nhân chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng khẽ chào, nói: "Lúc tiến cung, là thần phụ cùng Chu Thanh cùng đến, từ đầu tới cuối chúng ta chưa từng tách nhau ra. Ở trên xe ngựa, thần phụ đã từng xem qua vật trong hộp, lúc đó bên trong chỉ có một khối nguyên thạch. Nếu như có những thứ lung ta lung tung này, thần phụ làm sao lại không phát hiện chứ?"
Thẩm Tâm cũng đứng dậy nói theo như vậy.
Hoàng hậu lạnh lùng nhìn Nghiễm Bình Bá phu nhân, sau đó không thèm để ý tới bà. Rất rõ ràng, một người là mẹ chồng một người là cô em chồng, lời nói đương nhiên không thể dùng làm chứng.
Thạch Nguyệt Hinh lo lắng đứng dậy, nói: "Ta tin tưởng Chu Thanh sẽ không làm ra loại chuyện như vậy, không nói đến hành động này rất ác độc, chỉ riêng trình độ hại người này cũng thật sự quá thấp, ai đi hại người mà lại hại trực tiếp như vậy!"
Hoàng hậu hung ác trợn mắt nhìn Thạch Nguyệt Hinh một cái.
"Ngoại tổ mẫu của ngươi còn chưa tìm được đâu, ngược lại đi lo lắng cho người khác! Tài nghệ này nhìn qua thì thấp, nhưng ai có thể ngờ Thái Hậu nương nương yêu mến Chu Thanh, muốn cho nàng ta thể diện, muốn xem lễ vật của nàng ta trước mặt mọi người chứ! Nếu không phải Thái Hậu nương nương đau lòng Chu Thanh, thì cũng sẽ không thể phát hiện ra mờ ám trong này rồi! Những lễ vật này, không phải cuối cùng đều thu vào khố phòng sao!"
Lời này quả thực không sai. Những lễ vật trong ngày thọ thần của thái hậu sẽ đều do cung nhân cẩn thận sắp xếp chỉnh lý, được thái hậu chân chính muốn xem, cũng chỉ có mấy nhà mà thôi. Còn những người khác, thật sự có khả năng ngay cả hộp cũng không mở ra xem mà đã cất vào khố phòng rồi. Nếu quả thật như thế, thì trò mèo này đích xác là khó mà bị phát hiện.
Hoàng thượng đang muốn mở miệng nói thay Chu Thanh, chợt phát hiện ra một vấn đề. Mấy ngày nay mấy người rất thân cận với Chu Hoài Sơn, là Khánh Dương Hầu, Mây Khánh Bá, Vương Cẩn, từng người một, đều khí định thần nhàn, thậm chí ngay cả chút tức giận trên mặt cũng không có.
Ôi chao~thật là kì quái!
Hoàng thượng lại nhìn Chu Hoài Sơn. Hình như vẻ khiếp sợ và nộ khí trên mặt, có chút quá mức khoa trương.
Ấy~~Chẳng lẽ lại là một ngày có thu hoạch lớn à?
p/s: Hôm nay up 2 chương mừng năm mới nhé! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ