Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bước chân ngừng lại, thừa dịp trời nhá nhem tối, Chu Hoài Sơn nhanh chóng đi vệt nước mắt trên má. Mà Thẩm Lệ cũng hơi nghiêng người, ngăn giữa Chu Hoài Sơn và Chu Thanh.

Chu Thanh hồ nghi nhìn Thẩm Lệ. Nàng có thể chắc chắn, cha nàng vừa khóc, bây giờ còn đang lau nước mắt. Nhưng Thẩm Lệ lại cố tình ngăn trở nàng là có ý gì? Thẩm Lệ biết cha nàng khóc nên không muốn để cho nàng phát hiện sao? Hay là chỉ ngẫu nhiên mà thôi?

Ba người đều mang tâm tư, Chu Hoài Sơn lau sạch nước mắt, thở mạnh một hơi, chống nạnh cười nói: "Chính là chỗ này rồi!"

Vừa khóc xong, trong giọng nói của hắn còn pha chút giọng mũi nghèn nghẹn. Hắn liếc mắt nhìn trộm Chu Thanh.

Chu Thanh giống như không phát hiện ra điều gì, tỏ vẻ hiếm lạ nhìn chằm chằm cái hốc cây đen thui trước mắt hỏi: "Cha, người có nhớ lầm không? Nơi này có thể chứa bảo tàng sao?"

Mắt thấy Chu Thanh không có gì khác thường, Chu Hoài Sơn mới thoáng yên tâm.

"Đương nhiên sẽ không, ta là được thần tài báo mộng, sao có thể nhớ lầm chứ!"

Nói rồi, Chu Hoài Sơn đưa cái thuổng sắt nhỏ cho Thẩm Lệ, chỉ thân cây khô bị sét đánh cháy đen, sai sử: "Cách cái cây này tầm nửa thước, đào đi."

Thẩm Lệ không nói hai lời, cầm thuổng sắt lên đào.

Chu Thanh nghển cổ nhìn theo cái hố mà Thẩm Lệ đang từng chút một đào ra.

"Cha, không phải người là bảo tàng ở trong hốc cây à? Tại sao lại đào hố?"

"Gấp cái gì, trước tiên đào hố đã, cứ đào xong lại nói."

Chu Hoài Sơn thấp thỏm nhìn thuổng sắt trong tay Thẩm Lệ, đã trôi qua hai mươi năm, đồ vật bên trong sẽ không bị người khác đào đi mất rồi đấy chứ.

Đang lo lắng, chợt nghe 'keng' một tiếng. Là âm thanh kim loại va chạm vào nhau!

Chu Hoài Sơn lập tức phun ra một quả rắm, hô: "Có rồi, có rồi, thần tài quả nhiên không lừa gạt ta."

Cởi áo bào ra, Chu Hoài Sơn ngồi xổm bên hố chỉ huy Thẩm Lệ: "Ngươi đào cẩn thận một chút, đừng làm hư."

Thuổng sắt lại đào thêm ước chừng vài chục nhát, một cái rương nhỏ liền bị Thẩm Lệ lôi từ trong đất ra. Rương nhỏ làm bằng gỗ, nhưng bốn góc rương đều được bọc vàng, vô cùng kín kẽ. Tiếng kim loại va chạm vừa rồi, hẳn là thuổng sắt đụng phải lớp vàng này.

Thẩm Lệ quỳ một chân bên cạnh hố, một tay chống đất mượn lực, một tay xách cái rương lên. Xách lại xách, những cái rương vậy mà vẫn lù lù bất động, hắn không khỏi ngẩng đầu nhìn Chu Hoài Sơn.

Chu Hoài Sơn vui tươi hớn hở nói: "Trong rương toàn là vàng bạc tài bảo, đương nhiên phải nặng rồi, nhanh lên nhanh lên, dời ra ngoài."

Thẩm Lệ quỳ hai chân xuống đất, cả người cúi vào trong hố, bày ra tư thế không có chút gì là đẹp mắt, cổ tay dùng sức, dốc toàn lực nhấc cái rương lên. Rương vừa lên khỏi hố đất, Chu Hoài Sơn lập tức cười tủm tỉm tiến đến, vỗ vỗ nắp rương, cũng không vội mở ra, mà chỉ về phía cái hốc cây.

"Trong hốc cây, ngươi lại đi tìm xem, hẳn là vẫn còn."

Thẩm Lệ liền đứng dậy đi qua. Bây giờ sắc trời đã tối đen, hắn đốt một cây đuốc nhỏ soi vào trong hốc cây, lục lọi giây lát, tìm được một cái hộp nhỏ lớn chừng bàn tay.

"Sư phó, cái này sao?"

Chu Hoài Sơn đưa mắt quan sát, lập tức nhận lấy đáp: "Không sai không sai, chính là cái này."

Nói xong, lại quay sang nhe răng cười với Chu Thanh: "Khuê nữ, chúng ta đã có đủ tiền vốn để tiêu xài cả đời rồi, về sau nếu tên tiểu tử này khi dễ con, con liền về nhà, cha nuôi!"

Vừa dứt lời, hắn liền quay sang sai Thẩm Lệ: "Chuyển cái rương này xuống núi."

Thẩm Lệ dở khóc dở cười nghe theo.

Chu Thanh chỉ muốn nói: Cha, nếu như Thẩm Lệ xử lí hai cha con chúng ta ngay tại chỗ, thì tiền này liền là của hắn rồi! May mà Thẩm Lệ không hề có ý xử lí bọn họ, chỉ cúi đầu yên lặng làm một con lừa vận chuyển hàng.

Vật tới tay, một đoàn người dẹp đường hồi phủ. Trên đường lớn, màn đêm buông xuống, con đường phi thường náo nhiệt, thậm chí còn ồn ào náo động hơn ban ngày mấy phần.

Lúc đi qua Đắc Nguyệt lâu, Chu Thanh ghé vào cửa sổ xe, hâm mộ nhìn Đắc Nguyệt lâu đèn đuốc sáng trưng, người đến người đi như nước chảy. Nếu tiệm lẩu Nồi Đồng của ta cũng được như thế thì tốt rồi!

Xe ngựa lộc cộc, đi thẳng đến ngõ Hạnh Hoa. Vừa xuống xe ngựa, đã thấy trong nội viện đèn đuốc sáng trưng, Chu Thanh suýt chút nữa cho là mình đã vào nhầm nhà.

"Cái này.."

Trợn mắt há mồm nhìn lên tình cảnh trước mắt, Chu Thanh kéo ống tay áo Chu Hoài Sơn.

"Cha, người mơ thấy thần tài, chẳng lẽ cũng mơ thấy nàng tiên ốc luôn sao?"

Chu Hoài Sơn cũng khiếp sợ nhìn tràng cảnh trước mắt. Lúc bọn họ rời đi, bên trong vẫn còn trống rỗng chỉ có mỗi cái xác nhà không. Sao đi tầm bảo có một chuyến trở về, trong nhà liền đèn đuốc sáng trưng như vậy chứ? Còn có hạ nhân ở trong viện vẩy nước quét nhà nữa. Thậm chí, còn có mùi thức ăn a?

Cái này.. Đây là nhà ai!

Hai người đang chấn kinh, một bóng người nhỏ bé giống như con ngựa nhỏ nhún nhún nhảy nhảy vui sướng chạy về phía hai người.

"Đại tỷ! Nhị bá! Ta nhớ hai người muốn chết a!" Chu Bình sáu tuổi nhảy tung tăng tiến lên.

"Bình tử? Sao đệ lại tới đây!"

Nhìn thằng nhóc đột nhiên xuất hiện, cảm giác chấn kinh của Chu Thanh lại tăng thêm một bậc.

Chu Bình lao thẳng tới tước mặt Chu Thanh, ôm chặt lấy cánh tay nàng.

"Đại tỷ, ta cầu xin Trung Thúc dẫn ta tới, ta thực sự quá nhớ đại tỷ cùng Nhị bá, nhớ đến ăn không ngon ngủ không yên, Trung Thúc sợ ta bị bệnh, liền cho người ngựa không dừng vó đưa ta tới."

Chu Thanh.. A? Phải không? Sao ta lại không tin được thế nhỉ!

Chu Hoài Sơn vỗ đầu thằng nhóc một cái, mắng: "Tiểu tử ngươi muốn đến kinh đô chơi thì có!"

Chu Bình bị đau, lập tức rụt cổ lại, nhe răng cười nói: "Vẫn là Nhị bá hiểu ta."

Nói xong, lại vòng tới bên cạnh Chu Hoài Sơn.

"Nhị bá, đây chính là nhà ở kinh thành của chúng ta sao? Thật là tốt! Ta nằm mơ giữa ban ngày cũng không nghĩ đến, chúng ta vậy mà có thể có nhà ở đây, bằng giờ này năm ngoái, ta còn đang nhặt phân trâu ở bờ ruộng a!"

Dừng một chút, Chu Bình chợt nghĩ đến cái gì, lại nói: "Đúng rồi, nhị bá, trong phòng của ta, có thể đổi một cái án thư lớn hơn được không, ta muốn nghiên cứu địa đồ, còn muốn học tập bày sa bàn, cái bàn kia quá nhỏ. Ta muốn có cái bàn lớn như cái trong thư phòng của đại sư huynh ấy!"

"Bàn?"

"Gian phòng của ngươi?"

"Thư phòng của đại sư huynh?"

Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn liếc nhìn nhau một cái, hai người trầm mặc trong nháy mắt, rồi lại đồng thời quay đầu nhìn về phía Thẩm Lệ.

Thẩm Lệ ho khan một tiếng, sờ mũi cười nói: "Ta hoàn thành công việc liền tới, thấy sư phụ cùng Thanh nhi đều không có ở đây, lại nghĩ, chỗ này buổi tối sư phụ dừng chân nghỉ ngơi, không thể không bố trí cái gì, liền tự chủ trương a."

Chu Hoài Sơn xua xua tay.

"Ta không phải là đang nói cái này!"

Thẩm Lệ liền nói: "Ta cũng không biết Bình tử đột nhiên tới, trước đó ta không hề nhận được tin tức."

Chu Hoài Sơn trừng Thẩm Lệ: "Ta muốn nói cái này sao? Thư phòng của ngươi là có ý gì?"

Thẩm Lệ..

Mắt sáng lên: "Cái kia, ta là đồ đệ của sư phó, tự nhiên là sư phó ở đâu ta ở đấy, ta thấy viện tử đủ lớn, gian phòng cũng đủ nhiều, liền bố trí cho mình một gian."

Chu Thanh.. Cái gì?

Chu Hoài Sơn..

"Nhà ngươi chẳng phải là Nghiễm Bình Bá phủ sao, ngươi không trở về nhà mình, lại bố thư phòng trong nhà ta làm cái gì!"

"Ta trở về nhà mình, bình thường dạy kèm sư phó học bài thế nào được!"

"Đi về mà dạy kèm cha ngươi, ta thấy tiểu tử ngươi chính là đang nhớ thương khuê nữ của ta!"

Thẩm Lệ..

Ta nhớ thương Thanh Nhi của ta, chẳng lẽ không phải là chuyện đương nhiên, hợp tình lý sao?

Chu Hoài Sơn tức giận khinh thường nhìn Thẩm Lệ nói: "Được rồi được rồi, nể tình chúng ta từng ở nhờ nhà ngươi, miễn cưỡng cho ngươi ở lại mấy ngày đấy."

Thẩm Lệ lập tức giòn giã hô: "Đồ nhi cảm tạ sư phó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK