Coi như là ông ta vu cáo Hồ Vi Nhạc, vậy cũng chỉ tối đa là không đủ chứng cứ, mà dù hoàng thượng có tức giận, thì cũng chỉ mắng mỏ hoặc trách phạt một trận là xong. Làm sao lại nghiêm trọng đến mức phải đến chỗ ảnh vệ? Vì cái gì!
Trịnh ngự sử vừa gào khóc vừa bị mang đi.
Trong ngự thư phòng, trong lúc nhất thời khí áp có chút thấp. Ánh mắt hoàng thượng hướng về phía Trầm Hạt, trầm mặc một lát mới nói: "Lần cung yến đó, phu nhân ngươi đột nhiên té xỉu, đại phu nói thế nào?"
Hoàng thượng đột nhiên quan tâm đến bệnh tình của người nhà mình, Đại Lý Tự khanh có chút thụ sủng nhược kinh, vội đáp: "Tạ ơn bệ hạ quan tâm, đại phu nói là do tim đập quá nhanh nên hụt hơi, có lẽ là gần đây vất vả, tĩnh dưỡng chút thời gian liền tốt lên, cũng không đáng lo ngại."
Hoàng thượng liền thở dài một hơi, dựa lưng về ghế, như có như không liếc nhìn Chu Thanh.
"Trẫm nhớ kỹ, người vợ chính thức của ngươi, là tỷ tỷ ruột của phu nhân hiện tại đúng không?"
Đại Lý Tự khanh sững sờ, vội vàng chắp tay đáp: "Vâng."
Theo tiếng nói, lồng ngực ông ta tràn ngập cảm giác đau đớn.
Hoàng thượng nhìn Đại Lý Tự khanh, chậm rãi nói: "Vợ chính thức của ngươi, gọi là.. Hoàng Thần?"
Đại Lý Tự khanh tràn đầy khổ tâm gật gật đầu đáp: "Vâng."
Hoàn toàn không ý thức được, hoàng thượng vậy mà lại nhớ kỹ tục danh người vợ đầu tiên của mình.
"Lúc đó, nàng cũng đột nhiên bị bệnh, tiếp đó liền triền miên nằm trên giường không dậy nổi, trẫm nhớ kỹ, khi đó bên ngoài đều đồn đại, nói nàng bị tim đập nhanh, hụt hơi."
Đại Lý Tự khanh khẽ giật mình, ngực nặng nhẹ đeo đá, giương mắt nhìn hoàng thượng.
Hoàng Thượng khẽ cười, nói tiếp: "Trẫm phái ngự y đến khám cho phu nhân của ngươi một chút, đừng để giống như trước kia, nếu để trễ nải, trẫm sợ ngươi sẽ không thể vực dậy nổi, như vậy triều đình chẳng phải là lại thiệt hại một trụ cột sao."
Đại Lý Tự khanh nhìn hoàng thượng. Trong lúc nhất thời, ông ta cảm thấy chấn kinh, bi thương, khổ sở, mừng rỡ.. Đủ loại cảm xúc hỗn tạp, lại có chút phản ứng không kịp.
Chu Hoài Sơn tại đứng bên cạnh dùng cùi chỏ khẽ đẩy Trầm Hạt.
"Ngươi còn không mau tạ ơn?"
Đại Lý Tự khanh liền quỳ xuống, hành đại lễ với hoàng thượng hô: "Thần tạ ơn ân điển của bệ hạ, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."
Hoàng thượng cười cười, nhẹ nhàng khoát tay nói: "Đứng lên đi, ngươi cứ trở về trước, một lát trẫm sẽ cử thái y đến nhà ngươi nhìn một chút."
"Thần có tài đức gì, mà lại được bệ hạ ưu ái như thế, thần nhất định sẽ tận trung cương vị, có chết cũng không chối từ."
Khóe miệng Chu Hoài Sơn khẽ nhếch, đang muốn nói gì, nhưng lại đột nhiên dừng lại, giống như vừa nghĩ đến điều gì đó, nhanh chóng liếc nhìn hoàng thượng, tiếp đó ngậm miệng không nói nữa.
Đại Lý Tự khanh thiên ân vạn tạ rời khỏi ngự thư phòng.
Chu Hoài Sơn chắp tay thở dài, một mặt thật thà chân thành nói: "Thảo dân tạ ơn bệ hạ đã làm chủ cho thảo dân, thảo dân cũng thay Hồ Vi Nhạc tạ bệ hạ làm chủ cho ngài ấy."
Hoàng thượng cười hỏi: "Ngươi lấy cái gì để tạ ơn trẫm đây?"
Chu Hoài Sơn lập tức sững sờ, ngẩng đầu nhìn hoàng thượng.
Hoàng thượng bày ra vẻ mặt trêu tức, nói: "Trầm Hạt tạ ơn trẫm, hắn muốn cúc cung tận tụy đến chết mới thôi, ngươi thì sao?"
Chu Hoài Sơn.. sao nghe hình như tên tiểu tử này biến thành kẻ xấu rồi vậy! Nghe một chút đi! Đây là lời mà người nói được sao! Còn đòi đáp tạ? Ngươi là hoàng thượng đấy!
Khóe mặt giật một cái, Chu Hoài Sơn khổ sở nói: "Thảo dân cũng muốn cúc cung tận tụy dến chết mới thôi, nhưng mà bây giờ thảo dân chỉ là một nông phu bình thường, nếu như bệ hạ không để ý, thảo dân sẽ bảo con rể của thảo dân cúc cung tận tụy đến chết mới dừng nhé?"
Chu Thanh..
Hoàng thượng nghe xong liền bật cười.
"Có thể, có điều, Thẩm Lệ cúc cung tận tụy, đó là Thẩm Lệ đáp tạ trẫm, dù sao trẫm cho hắn một thánh chỉ ban hôn, tấm lòng kia của ngươi, vẫn là không thể biểu đạt được. Nếu như một mình hắn mà phải biểu đạt hai phần lòng biết ơn, trẫm sợ hắn sẽ vất vả quá độ."
Hoàng thượng thảnh thơi nhìn Chu Hoài Sơn, tiếp lời: "Trẫm vừa mới thay ngươi làm chủ đấy."
Chu Hoài Sơn..
Co rụt lại đầu vai, yếu ớt nói: "Vậy hay là thảo dân nếu quyên góp chút bạc cho quốc khố nhé? Ngoại trừ tiền, thảo dân không còn có gì khác nữa!"
Hoàng thượng không khỏi tức cười đáp: "Tiền của ngươi, ngươi vẫn là nên giữ lại để tiêu xài đi, chắc là còn không đủ đâu. Nếu ngươi thực sự không biết đáp tạ trẫm như thế nào, không ngại thì năm nay thi Hương, nằm trong ba người đứng đầu đi?"
Gương mặt của Chu Hoài Sơn lập tức liền tái đi. Còn Chu Thanh thì suýt chút nữa đã không nhịn nổi mà bật cười.
Hoàng thượng hứng thú dạt dào tiếp lời: "Trừ cái này ra, trẫm thực sự không nghĩ ra được cái khác, trẫm không thiếu tiền, cũng không thiếu quyền, bây giờ chỉ thiếu chút việc vui mà thôi."
Chu Hoài Sơn ôm hận nhìn hoàng thượng. Lời này, trước kia hắn cũng đã từng nói. Trước kia lúc hoàng thượng vẫn còn là hoàng tử, có một lần không biết làm sao lại rơi xuống nước, hắn đã nhảy cầu đem người vớt lên, hoàng thượng liền nói phải tạ ơn hắn thật tốt.
Lúc đó Chu Hoài Sơn hắn nói như thế nào, hắn nói: Hiện tại ta một không thiếu tiền, hai không thiếu quyền, chỉ thiếu việc vui, nếu không thì, ngươi đọc sách giả mạo bách tính đi thi Hương đi, xem có thể xếp hạng cao không!
Hắn còn nhớ rõ, gương mặt tiểu hoàng tử khi ấy liền xanh như tàu lá. Cho nên mới nói, đây chính là thiên đạo luân hồi sao! Bây giờ đến phiên hắn? Hắn vô cùng có lý do hoài nghi, hoàng thượng chính là cố ý.
Chu Hoài Sơn u oán nhìn hoàng thượng.
Hoàng thượng cười ha ha nói: "Vậy chuyện này, cứ quyết định như thế, trẫm chờ tin tốt của ngươi, chờ ngươi đậu ba hạng đầu, trẫm liền thu món tạ ơn, nếu không, ngươi coi như là phạm tội khi quân."
Chu Hoài Sơn nghiến răng nghiến lợi đáp: "Thảo dân tạ chủ long ân."
Đây nơi nào là tạ chủ long ân, rõ ràng là cám ơn tám đời tổ tông nhà ngươi!
Hoàng thượng hứng thú bừng bừng nói: "Tạ chủ long ân thì không cần, về nhà đi học cho giỏi đi, mấy ngày nữa trẫm lại triệu ngươi tiến cung, hỏi thăm bài tập một chút."
Chu Thanh thực sự nhịn không được phì cười ra tiếng. Còn Chu Hoài Sơn thiếu chút nữa là đã không kiềm chế nổi, lăn lộn gào khóc tại chỗ. Đây mà là lời của con người nói sao! Cái thứ ngươi mà là hoàng thượng à! Một ngày trăm công ngàn việc đâu? Quốc gia đại sự đâu? Hậu cung ba ngàn giai nhân đâu? Những thứ này không cần ngươi hao phí tinh lực cùng thể lực sao! Hà cớ gì ngươi lại cứ nhìn ta chằm chằm không buông như thế cơ chứ! Cầu xin ngươi hãy làm người đi!
Hoàng thượng cười nói tiếp: "Được rồi, cũng không cần cảm động đến rơi nước mắt như thế đâu, trở về đi. A, đúng rồi, về sau gặp loại người giống như Trịnh ngự sử, nhất định không thể cường công."
Chu Hoài Sơn cúi đầu lặng lẽ trợn trắng mắt: "Không thể cường công, chẳng lẽ nhược thụ?"
Hai tai Chu Thanh lập tức đỏ lên. Nghe đi, nghe đi, cha già của nàng đnag nói cái khỉ gió gì thế kia!
Hoàng thượng lại không liên tưởng phong phú như Chu Thanh, chỉ cười nói: "Có thể dùng trí."
Nói đoạn, ngài bưng trà lên nhấp một ngụm.
Chu Hoài Sơn mang theo Chu Thanh cáo lui, ra khỏi ngự thư phòng. Trong cung không tiện nói nhiều, hai người một thì tươi cười vui vẻ một lại nhăn nhó khó chịu, cứ thế xuất cung.
Trong ngự thư phòng, Chu Hoài Sơn vừa đi, hoàng thượng liền bật cười ha ha đứng lên.
Nội thị tổng quản đứng ở một bên, ánh mắt mang vẻ hiền lành nhìn hoàng thượng, nói: "Bệ hạ đối với Chu Hoài Sơn, thật là quá yêu mến."
Hoàng thượng hứng thú đáp: "Hắn lại không cảm thấy như vậy đâu, ngươi không nhìn thấy vừa mới hắn gần như sắp khóc đấy sao.". Đam Mỹ Hay
Nội thị tổng quản dở khóc dở cười, nói: "Xem ra hắn cũng không phải là chăm chỉ khắc khổ gióng như bên ngoài đồn đại."
Hoàng Thượng nhíu mày: "Nếu hắn là lão Hầu gia mượn xác hoàn hồn, có thể khắc khổ mới là lạ!"
Nội thị tổng quản.. Vậy mà ngài còn bắt người ta thi Hương! Lại còn phải đứng trong 3 vị trí đầu!
Hoàng thượng.. Đây không phải trẫm tìm chút thú vui cho cuộc sống bớt nhàm chán sao? Trẫm còn phải kiểm tra bài tập của hắn đấy! Chuyện này, chỉ tưởng tượng thôi cũng đã thấy mệt rồi.
Nội thị tổng quản..
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài chợt có tiếng cấp báo của tiểu nội thị.