Thái y run rẩy kinh hồn táng đảm bắt mạch cho thái hậu. Mạch tượng này, không tĩnh dưỡng nửa năm, đừng hi vọng khỏi bệnh.
Thái Hậu nương nương hùng bá hậu cung, cuối cùng lại ngã bệnh ngay trong chính ngày mừng thọ của mình.
Chờ phục thị thái hậu uống xong thuốc an thần, phục dịch thái hậu nằm ngủ, hoàng hậu mới vô cùng mệt mỏi đứng dậy rời đi.
Đêm mùa hè, không khí vẫn còn có chút ngột ngạt, hoàng hậu bước chân hư phù, tâm tình bực bội đến cực hạn. Vốn dự định an bài một loạt chiêu số để kiềm chế hoàng đế, cuối cùng lại trở thành tự đá đập chân của mình. Đập thật mạnh nữa là đằng khác. Tất cả tử sĩ của Trấn Quốc Công Phủ tại kinh thành, đều bị mất mạng. Những tử sĩ này, phụ trách các sự vụ của Trấn Quốc Công Phủ ở kinh thành, có làm tình báo, có truyền tin tức, có..
Mặc kệ là có cái gì, hiện tại, Trấn Quốc Công Phủ giống như bị chặt đứt tứ chi, không cách nào hành động. Trấn Quốc Công phu nhân bị tước đoạt phong hào. Khác gì người chết! Hành nhi bị giam lỏng ở kinh thành, không thể nào trở lại Trấn Sóc Quân. Đại quyền quản lý lục cung của bà ta bị Thục phi phân đi một nửa. Thái hậu.. ngã bệnh.
Vốn muốn lấy lí do Trấn Quốc Công qua đời mà tụ tập lòng người vốn đã có chút lỏng lẻo lại, bây giờ, tụ tập không thành, ngược lại càng khiến lòng người phân tán.
Thân thể hoàng thượng còn cường tráng, thời gian thái tử đăng cơ, còn ít nhất phải mấy năm nữa, trong mấy năm này, bất luận biến cố nào xảy ra, cũng có thể khiến thái tử mất đi hết thảy những gì đang có, mà bên nhị hoàng tử, thế lực căn bản vốn không kém.
Hoàng hậu càng nghĩ càng cảm thấy tâm phiền ý loạn, bất tri bất giác, đã đi tới tẩm cung của Minh Hòa. Nhìn lướt qua tấm biển tên cửa cung, hoàng hậu xanh mặt đi vào, xuyên qua viện lạc, tiến thẳng đến trước tẩm cung của Minh Hòa. Sau đó nhấc chân một cước đá văng cửa lớn.
Minh Hòa đang đọc sách trong tẩm điện, nghe thấy động tĩnh, không khỏi sửng sốt một chút. Sau đó khóe miệng chợt dâng lên một nụ cười khổ. Nàng ta nhẹ nhàng thở dài một hơi, thả cuốn sách trong tay xuống.
Vừa ngẩng đầu liền thấy hoàng hậu mang theo đi vào, đi theo phía sau là cung nữ canh giữ ngoài tẩm điện đang vô cùng lo sợ bất an.
Hoàng hậu âm trầm nhìn Minh Hòa, quát: "Các ngươi đều đi ra ngoài!"
Tỳ nữ thiếp thân bên cạnh Hoàng hậu quay đầu, muốn mang theo tỳ nữ của Minh Hòa rời đi. Tỳ nữa kia vội vã nhìn về phía Minh Hòa. Minh Hòa khẽ gật đầu một cái, nàng ta mới cắn răng đi theo tỳ nữ của hoàng hậu rời đi. Trong lúc nhất thời, cả tẩm cung rộng lớn chỉ còn lại hai mẹ con nàng.
"Mẫu hậu, Hoàng tổ mẫu sao rồi?" Minh Hòa đưa tay muốn rót cho hoàng hậu một chén trà.
Hoàng hậu giơ tay tát thẳng vào mặt Minh Hòa. Trong lồng ngực bà ta tích tụ lửa giận ngập trời, rốt cuộc cũng tìm được một nơi phát tiết. Vì thế một tát này, bà ta đã dùng hết nhiệt tình.
Minh Hòa lảo đảo suýt thì té ngã, chén trà cầm trong tay cũng theo đó văng ra, rơi xuống đất, lăn lông lốc một vòng nhưng không hề bị rơi vỡ.
Đường đường là đích công chúa, thiên kiều vạn sủng, lớn như vậy, còn chưa bao giờ có ai dám động đến một đầu ngón tay của nàng ta. Nhưng nay phải chịu một cái tát này, Minh Hòa ngược lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Nàng ta chỉ thở dài một hơi.
Nàng lau máu rỉ ra nơi khóe miệng, quay đầu nhìn hoàng hậu.
Trong ánh mắt Hoàng ngập tràn lửa giận: "Những hình nhân kia, có phải là ngươi bỏ vào hay không?"
Minh Hòa bình tĩnh nhìn hoàng hậu, đáp: "Mẫu hậu như vậy là đã nhận định do nhi thần làm."
Hoàng hậu tức giận đến khí tức đại loạn.
"Vì sao! Vì sao ngươi lại giúp người ngoài hại ta! Ta là mẹ ruột của ngươi!"
Khóe miệng Minh Hòa giật giật, muốn nói lại thôi. Nàng muốn nói, người là mẹ ruột của ta, nhưng phụ hoàng cũng là cha ruột của ta mà. Là con gái, đều duy nhất ta có thể làm là chẳng quan tâm, không tham gia, không quấy nhiễu, cho các ngươi sự tôn trọng lớn nhất. Bởi vì ta không biết nên làm gì.
Minh Hòa im lặng không nói, hoàng hậu nhìn dấu tay đỏ ửng trên gò má nàng mà giật mình, trong lòng có chút hối hận. Bà ta tức giận, giận đến mức muốn điên lên. Đây rốt cuộc cũng là đứa con gái bà ta sủng ái mà lớn lên, bà ta..
Hít mũi một cái, hoàng hậu cố gắng nén nước mắt, đưa tay chạm vào gò má Minh Hòa hỏi: "Đau không?"
Minh Hòa lắc đầu: "Không sao."
Hoàng hậu thở dài một hơi, ngồi xuống ghế, nói: "Con là một đứa ngốc, tại sao con phải giúp Chu Hoài Sơn? Hôm nay trên đại điện, con cũng thấy, bọn họ là muốn ép ta vào chỗ chết."
Minh Hòa một lần nữa cầm một cái chén nhỏ, rót cho hoàng hậu một chén trà thanh nhiệt hạ hỏa lên tiếng: "Mẫu hậu."
Hoàng hậu nhìn lướt qua dấu bàn tay trên mặt Minh Hòa, nhận lấy chén trà uống một ngụm, hỏi: "Con nói cho mẫu hậu nghe, là ai bảo con bỏ hình nhân vào hộp?"
Minh Hòa cắn cắn môi, hỏi: "Mẫu hậu, hình nhân xuất hiện trong hộp lễ vật nhà Chu Thanh, là người bỏ vào sao?"
Hoàng hậu sững sờ, chợt mặt trầm xuống, đập mạnh chén trà lên bàn.
Minh Hòa liếm miệng, tiếp lời: "Mẫu hậu, Chu Hoài Sơn ngay cả một chức quan cũng không có, hắn tính là gì, cũng đáng được người nhằm vào, Chu Thanh chẳng qua chỉ là một nông nữ.. Chuyện hôm nay, nếu như không có chuyện phía sau xoay chuyển, chỉ riêng hình nhân trong hộp kia thôi, cũng đủ để đẩy Chu Thanh vào tội chết!"
Hoàng hậu nặng nề hừ lạnh một tiếng, nói: "Nếu nàng ta không vướng vào tội chết, thì lấy cái gì đổi lấy Khác ca ca của ngươi!"
Mí mắt Minh Hòa nhảy lên một cái, cuối cùng nàng ta vẫn cụp mắt nói: "Mẫu hậu là vì cứu Khác ca ca ra ngoài, nên mới làm như thế sao? Nhưng mà Khác ca ca mắc tội phản quốc, cấu kết với Bắc Yên mà."
Hoàng hậu nhìn Minh Hòa, quát: "Hắn có mắc tội gì thì cũng là ca ca ngươi!"
Minh Hòa liền nói: "Ca ca của ta, chỉ có hoàng huynh."
Thái tử điện hạ.
Hoàng hậu cười lạnh: "Nếu như không có Tô gia.."
Minh Hòa hiếm thấy ngắt lời hoàng hậu: "Nếu như không có Trấn Quốc Công Phủ, thái tử điện hạ vẫn là thái tử điện hạ, bởi vì hắn là trưởng tử."
Hoàng hậu khinh thường 'xì' một tiếng: "Giang sơn này, cho tới bây giờ đều không phải chỉ có trưởng tử mới có thể kế thừa!"
Minh Hòa không hề nhượng bộ, đáp: "Mẫu hậu, người, ta, ca ca, phụ hoàng, chúng ta mới là người một nhà."
Hoàng hậu dường như vừa nghe thấy chuyện gì cực kỳ buồn cười, lập tức cười lên ha hả: "Người một nhà? Trong hoàng cung này, căn bản không có bốn chữ người một nhà!"
Đối với Minh Hòa, hoàng hậu yêu thương nàng là thật sự, những tức giận nàng cũng là thật sự.
"Chỉ khi thái tử kế thừa hoàng vị, con mới là trưởng công chúa tôn quý vinh hoa phú quý vô cùng, nếu như là nhị hoàng tử kế thừa hoàng vị, con tính là gì! Đừng có ngây thơ! Hoàng thượng không phải chỉ là phụ hoàng của một mình con, mà còn là phụ hoàng của cả nhị hoàng tử, tam hoàng tử, ngũ hoàng tử! Trong số bọn họ, dù cho bất kỳ một ai kế thừa hoàng vị, thì con cũng sẽ không có kết cục yên lành đâu!"
Ngừng nói, hoàng hậu thu lại sự khắc nghiệt trong lời nói, thoáng hòa hoãn lại, tiếp lời: "Con nói cho mẫu hậu nghe, là ai bảo con bỏ hình nhân, còn có ai biết nữa?"
Bà ta không tin là Chu Thanh trực tiếp tìm Minh Hòa, càng không tin là Chu Hoài Sơn tìm Minh Hòa. Bà ta nhất định phải diệt trừ khối u ác tính kết nối Minh Hòa cùng người của Chu gia.
Minh Hòa lắc đầu, đáp: "Người bỏ hình nhân không phải là con."
Nàng ta nói thật, nhưng hoàng hậu làm sao có thể tin tưởng chứ!
Hoàng hậu nhìn chằm chằm Minh Hòa, mắt thấy thần sắc chắc chắn không chút lay động của Minh Hòa, liền tức giận quát: "Mấy ngày nay, thân thể hoàng tổ mẫu của ngươi khó chịu, ngươi ở lại trong cung chép kinh văn cầu phúc cho bà ấy đi!"
Đây chính là hạ lệnh cấm túc.
Nói rồi, hoàng hậu mang theo một thân nộ khí rời đi.
Trước khi đi, bà ta không quên bỏ lại một câu: "Ngươi không nói, thì ta cũng tra ra được, trừ bỏ kẻ đó ngươi sẽ không hồ đồ nữa!"