Mục lục
Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ Chu gia đi ra, Khánh Dương Hầu lôi kéo Mây Khánh Bá, thấp giọng cô: "Vương Cẩn có phải là cố ý hay không? Ta cảm thấy hắn cũng không uống bao nhiêu, làm sao lại say không thể đi được như vậy."

Mây Khánh Bá nghiến răng nghiến lợi nói: "Đương nhiên là cố ý, tên tiểu khốn kiếp kia, cùng một đức hạnh với Chu Hoài Sơn trước kia!"

Khánh Dương Hầu xì một tiếng, đáp: "Dù hắn có cùng đức hạnh với ai, thì đó cũng là giống Vương Trình Khải, sao có thể cùng một đức hạnh với Chu Hoài Sơn được!"

Mây Khánh Bá lắc đầu: "Không biết, dù sao thì ta cũng cảm thấy, tiểu tử này cùng một đức hạnh với Chu Hoài Sơn, có thể là vì.. nhớ hắn đi."

Ba chữ cuối cùng, Mây Khánh Bá nói rất nhỏ, vừa uống rượu nên đầu óc có chút mơ hồ. Có điều Từ Ninh Viễn đứng bên cạnh vẫn nghe được.

Từ Ninh Viễn liếc nhìn Mây Khánh Bá một cái, Mây Khánh Bá say rượu, cả người dựa vào Khánh Dương Hầu, cơ hồ là bị Khánh Dương Hầu kéo đi.

"Ta nói này, ngươi cũng đã say thành như vậy, chúng ta ngồi xe ngựa trở về không tốt hơn sao?"

Mây Khánh Bá lắc đầu, giương nanh múa vuốt xua tay: "Không, ta muốn đi bộ về, đây là tôn nghiêm cuối cùng của ta!"

"Tôn nghiêm cái rắm! Lão tử xui tám đời mới quen biết cái đồ ngốc nhà ngươi!"

Nói thì nói như thế, nhưng Khánh Dương Hầu vẫn là đỡ lấy Mấy Khánh Bá tránh cho ông ấy đứng không vững mà bị ngã. Đều là mấy ông lão lớn tuổi, không chịu nổi bị ngã đâu.

Lật Đức Hầu tuổi cao nhất, không uống bao nhiêu rượu, trong nhà cũng đã phái người tới đón, vừa ra khỏi cửa liền được đón đi.

Phương trượng chùa Đại Phật đi bên cạnh Từ Ninh Viễn, nói: "Ngươi cũng đi theo chúng ta đi."

Bọn họ định đi đến nhà Khánh Dương Hầu tiếp tục uống rượu. Mặc dù lão hòa thượng không dính rượu không dính thịt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc ông ăn mấy hạt lạc chứ.

Từ Ninh Viễn nhìn Mây Khánh Bá cùng Khánh Dương Hầu, lắc đầu đáp: "Ta không đi được."

Phương trượng chùa Đại Phật liền cười nói: "Ngươi nói ngươi đi, là một người đứng đắn, tại sao lại muốn xen lẫn một chỗ cùng bọn ta kia chứ?"

Từ Ninh Viễn quay đầu nhìn ông ta, đáp: "Ngươi cũng không phải người đứng đắn sao?"

Phương trượng chùa Đại Phật sờ sờ cái đầu trọc của mình, bộ dạng rất giống một tên tiểu lưu manh trước khi đánh nhau cũng sờ đầu như vậy, du côn cười nói: "Bây giờ ta không giống bọn họ, nhưng trước khi xuất gia ta cũng như vậy đấy."

Từ Ninh Viễn liền cạn lời.

Phương trượng chùa Đại Phật vỗ bả vai hắn.

"Nói thật đi. Tại sao ngươi lại muốn xen lẫn cùng một chỗ với chúng ta? Trước đây, chúng ta cũng không có giao tình mà, ta đoán chừng, có nằm mơ cũng không ai nghĩ tới chuyện, chủ soái Tây Bắc quân thế mà lại ngồi cùng một bàn nói nhảm với chúng ta đâu."

Từ Ninh Viễn cười cười.

Phương trượng chùa Đại Phật liền nói: "Ngươi có mưu đồ gì ta không xen vào. Có điều ta cảnh cáo trước. Chu Hoài Sơn này mặc dù không phải là tên vương bát đản kia của chúng ta, nhưng mà, chúng ta cũng sẽ bảo vệ hắn. Đừng tưởng rằng ngươi là chủ soái Tây Bắc quân, thì mấy người chúng ta sợ ngươi."

Từ Ninh Viễn quay đầu nhìn phương trượng chùa Đại Phật, hỏi: "Ta trông giống người xấu như vậy sao?"

Phương trượng chùa Đại Phật nghiêm túc một đáp: "Động cơ quỷ dị."

Từ Ninh Viễn liền nói: "Ngươi cứ coi như là ta đang đầu tư đi."

"Đầu tư?"

"Ừm. Ta nhìn trúng Bình tiểu tử của Chu gia!"

Phương trượng chùa Đại Phật lập tức lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, dùng ánh mắt giống như đang nhìn một tên cầm thú mà trừng Từ Ninh Viễn.

"Ngươi có còn là người hay không? Bình tử mới sáu tuổi, ngươi thế mà có thể hạ thủ với nó được! Lão tử.."

Từ Ninh Viễn lập tức lườm ông ta, quát: "Ngươi nói cái khỉ khô gì đây, ngươi là hòa thượng, niệm thêm mấy quyển kinh thư gột rửa linh hồn một chút đi, mẹ nó, ngươi đây là bị tên cứt chó Vương Cẩn hun thành cái dạng gì rồi!"

Phương trượng chùa Đại Phật lại sờ cái đầu trọc của mình, đáp: "Vậy ngươi có ý tứ gì!"

Từ Ninh Viễn liền nói: "Tiềm lực của Chu Bình không tệ, ta dự định bồi dưỡng nó thành người kế nhiệm cho ta."

Lần này, phương trượng chùa Đại Phật càng thêm kinh ngạc.

"Kế nhiệm ngươi? Bình tử sáu tuổi á?"

"Chừng hai năm nữa liền tám tuổi rồi."

Phương trượng chùa Đại Phật.. Cái quái gì vậy, chưa nghe nói qua, tám tuổi liền có thể kế nhiệm đánh giặc!

Phương trượng chùa Đại Phật còn muốn hỏi lại, nhưng Từ Ninh Viễn cũng không cho ông ấy cơ hội nữa, đúng lúc đến một chỗ rẽ, Từ Ninh Viễn liền quay người rời đi.

Phương trượng chùa Đại Phật sờ sờ cái đầu trọc của mình, suy xét mấy câu nói kia của Từ Ninh Viễn.

Nghĩ nửa ngày vẫn không thông, liền quay sang hỏi hai con ma men bên cạnh: "Từ Ninh Viễn là bạn cũ của tên vương bát đản sao?"

Mây Khánh Bá xua xua tay, lớn tiếng nói: "Bạn bè cái gì, đường đi của chúng ta cũng không giống nhau, người ta kết giao với chúng ta làm cái rắm gì!"

Khánh Dương Hầu lại trầm mặc một lát, mới lên tiếng: "Hình như, Từ Ninh Viễn có qua lại với Mã Minh Niên."

Phương trượng chùa Đại Phật lập tức sững sờ.

"Mã Minh Niên? Chính là người ở trong doanh trại Chu Gia quân trước kia sao?"

Khánh Dương Hầu gật đầu, đáp: "Ừ, đúng vậy."

Phương trượng chùa Đại Phật lập tức nhớ tới, nghe đồn, Từ Ninh Viễn tám tuổi tham quân, điểm xuất phát lại cao hơn mấy bậc so với những người khác. Tám tuổi..

Phương trượng vỗ cái đầu trọc của mình, vừa rồi Từ Ninh Viễn cũng nói đến tám tuổi!

Quan hệ giữa Mã Minh Niên cùng Chu gia không cần phải nói nhiều, người kia cơ bản cũng là sống làm người của Chu gia, chết làm quỷ của Chu gia, còn trung thành với Vinh Dương Hầu Phủ hơn cả cha ruột mình. Người thân thiết với Mã Minh Niên, hẳn cũng sẽ không kém. Chỉ là, trước kia Mã Minh Niên xảy ra chuyện, tại sao Từ Ninh Viễn lại không ra giúp đỡ chứ?

Nghĩ tới đây, trong lòng phương trượng chùa Đại Phật liền rầu rĩ không vui. Hai mươi năm trước, ngay cả mấy người bọn họ đều không thể giúp, đoán chừng Từ Ninh Viễn lại càng là hữu tâm vô lực. Quá đột ngột! Hết thảy đều quá đột ngột! So với sét đánh giữa trời quang còn đột ngột hơn, đợi khi mọi người phản ứng lại đã xảy ra chuyện gì, hết thảy đều đã xong!

Chu gia. Vương Cẩn say khướt nằm trên giường của Chu Hoài Sơn, cầm cái áo ngủ hắn mới mua, nói: "Sơn ca, thử một chút đi."

Chu Hoài Sơn trầm mặt trừng Vương Cẩn, quát: "Mẹ nó, ngươi chính là cố ý!"

Vương Cẩn nhe răng cười: "Ta cố ý đấy, ta muốn lưu lại, làm sao!"

Chu Hoài Sơn đưa tay đập bốp một cái vào đầu hắn, mắng: "Sao mặt ngươi còn dày hơn cả cha mình thế hả!"

Vương Cẩn vui vẻ hỏi: "Ngươi quen thân với cha ta lắm sao?"

Chu Hoài Sơn cắn răng không nói gì. Hắn không biết trả lời ra sao, hắn là Chu Hoài Sơn, nhưng không phải Vinh Dương Hầu.

Vương Cẩn nhìn Chu Hoài Sơn, đột nhiên gào to: "Ta nhớ cha ta a!"

Chu Hoài Sơn liền nói: "Đã bao lớn mà còn đòi cha, ngươi còn đái dầm đấy à!"

"Vậy ta đái dầm, ngươi có đổi tã cho ta không?"

Chu Hoài Sơn.. Một mặt ghét bỏ nhìn Vương Cẩn quát: "Ngủ đi!"

Vương Cẩn nằm xuống, hỏi: "Sơn ca, lúc chiều, ông chủ quán ăn kia tìm ngươi nói chuyện gì thế?"

Chu Hoài Sơn bưng chén trà uống một ngụm, đáp: "Không có gì."

Vương Cẩn liền nói: "Sơn ca, ta nhắc nhở ngươi một câu, mặc dù ông chủ kia xem ngươi như ân nhân, nhưng mà trên đời này, không phải tất cả mọi người đều biết nhớ ơn, những kẻ lang tâm cẩu phế rất nhiều."

Chu Hoài Sơn liếc Vương Cẩn đáp: "Đã biết, ngươi ngủ đi."

Vương Cẩn xoay mình nhắm mắt, nói: "Ngược lại, ta cảm thấy ông chủ kia không phải là người tốt lành gì, gần đây ngươi đừng đi tìm hắn! Cả quán cơm của hắn cũng đừng đi."

Chu Hoài Sơn buông mắt, che đi thần sắc trong đáy mắt, chỉ 'ừ' một tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK