Tựa hồ quên mất phải bận tâm mặt mũi của thái hậu, nội thị tổng quản cầm lời chứng trực tiếp hồi bẩm: "Khởi bẩm bệ hạ, Dung ma ma bên cạnh Thái Hậu nương nương đã chính miệng nhận tội, là bà ta mua được chuộc tiểu nội thị phủ nội vụ, muốn hãm hại Chu Hoài Sơn."
Nội thị tổng quản nói xong, bên trong đại điện, tĩnh lặng đến mức cơ hồ có thể nghe được cả tiếng kim rơi.
Người của đảng Thái tử..
Mấy người dẫn đầu đảng phải Thái tử, bây giờ đều bởi vì hộp lễ mừng thọ nhà mình xảy ra vấn đề, mà quỳ trên mặt đất run lẩy bẩy, căn bản không còn sức chiến đấu. Thái tử bị Chu Hoài Sơn chế nhạo một phen, bây giờ căn bản cũng không có cách nào mở miệng. Người phe nhị hoàng tử biết bây giờ không thích hợp để chèn ép phe Thái tử, liền cười trên nỗi đau của người khác, ngồi xem biến sự.
Phe bảo hoàng..
Chu Hoài Sơn đứng sừng sững trong đại điện, sau khi tổng quản bẩm báo xong, liền quái gở nhìn thái hậu, nhẹ giọng 'xùy' một tiếng: "Dung ma ma? Chỉ là một ma ma không thù không oán với ta, lại muốn hại ta làm cái gì, điên rồi sao?"
Nội thị tổng quản liền nói: "Dung ma ma nói, bà ta ghi hận trước kia Vinh Dương Hầu từng cầm kim đâm mình, bởi vì thấy ngài trùng tên trùng họ với Vinh Dương Hầu, cho nên liền không nhịn được mà ra tay với ngài báo mối thù năm đó."
Chu Hoài Sơn lập tức liếc mắt, nhớ ra hình như đúng là có chuyện như thế. Trước kia Dung ma ma từng dùng kim đâm một tiểu cung nữ, vừa hay bị hắn gặp phải, hắn không quen nhìn thấy một nô tỳ thích giở trò hành hung như vậy, liền nhặt kim trên mặt đất đâm vào Dung ma ma. Đây cũng đã là chuyện xưa xửa xừa xưa từ bao nhiêu năm trước rồi.
"Lý do này ta không chấp nhận. Chỉ là một ma ma mà thôi, bà ta lại có quyền hành lớn như vậy, ở trong cung muốn làm gì thì làm, đây chính là thọ yến của Thái Hậu nương nương, thế mà bà ta lại dám phách lối như vậy. Nếu thực sự là như thế, thì thật không biết đây là đang muốn đánh vào mặt ai!"
Hoàng hậu chỉ cảm thấy lồng ngực như bị chẹn ngang, thân thể lung lay muốn đổ.
Nhưng tình huống hiện tại, không phải là lúc cho nàng ta té xỉu, kiệt lực ổn định tâm thần, hoàng hậu quay sang nói với hoàng thượng: "Là thần thiếp sơ sẩy, thần thiếp biết tội."
Hoàng thượng thản nhiên nhìn nàng ta một cái, không nói chuyện, ánh mắt lại chuyển về phía nội thị tổng quản.
Nội thị tổng quản hiểu ý, khẽ gật đầu, vụ án này chỉ có thể tra đến Dung ma ma không thể tra sâu thêm nữa. Dung ma ma đã quyết ý cắn chặt răng đến chết không hé miệng.
Hoàng thượng thầm thở dài một hơi. Ông cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc vạch mặt tại chỗ rồi a! Đáng tiếc..
Khẽ hắng giọng một tiếng, hoàng thượng trầm giọng nói: "Dám hãm hại người ngay dưới mí mắt trẫm! Đây vẫn là lần đầu tiên trẫm thấy một kẻ lớn gan làm bậy như vậy đấy! Dung ma ma! Giết cửu tộc! Không, mười tộc!"
Những tội danh tương tự như thế này, đều là loạn côn đánh chết. Vậy mà hoàng thường lại trực tiếp hạ lệnh giết mười tộc? Toàn trường lập tức run rẩy không thôi. Mười tộc? Không chỉ bao gồm thân bằng mà còn cả hảo hữu! Mà hảo hữu của Dung ma ma dĩ nhiên chính là tất cả hạ nhân hầu hạ trong tẩm cung của thái hậu!
Một vị lão ma ma đứng sau lưng Thái Hậu nương nương bị dọa đến mềm nhũn cả chân, trực tiếp gào to: "Thái Hậu nương nương!"
Thái Hậu nương nương cũng hồi thần lại sau cơn khiếp sợ, bà ta quay đầu nhìn về phía hoàng thượng.
Hoàng thượng dường như biết tước thái hậu sẽ nhìn mình, không ngần ngại đối mắt với bà ta, nói: "Lúc đám hình nhân này xuất hiện hẳn là mẫu hậu tức giận không nhẹ rồi! Bây giờ tra ra chân tướng như vậy, chắc chắn mẫu hậu càng tức giận không kìm được, huống chi, trong cái hộp này còn có hình nhân nguyền rủa trẫm. Mẫu hậu là mẹ ruột của trẫm, trẫm biết mẫu hậu đau lòng trẫm, mẫu hậu không cần quá tự trách đâu."
Mấy lời này trực tiếp chặn họng thái hậu lại. Nếu thật sự giết mười tộc, thì chẳng phải một nửa người trong cung của bà ta bị chém giết rồi sao. Thái hậu hãi hùng khiếp vía, nhìn ma ma thiếp thân của mình kinh hoảng khóc lóc run rẩy.
Hoàng thượng bình tĩnh nói: "Dung ma ma đã hầu hạ bên cạnh mẫu hậu mấy chục năm, trong cung, những người có quan hệ tốt với bà ta không phải số ít, trẫm biết mẫu hậu không nỡ, trẫm sẽ tìm người khác cho người."
Nói rồi, dùng ánh mắt ra hiệu cho nội thị tổng quản. Nội thị tổng quản tuân lệnh, quay đầu rời đi.
Thái hậu nhìn bóng lưng tổng quản nội thị, kinh hoảng bật thốt lên: "Khoan đã."
Nội thị tổng quản giống như già cả hoa mắt ù tai, không nghe được cái gì, bước chân nhanh nhẹn rời đi.
Thái hậu lại phun ra một ngụm máu, bà ta thê lương nhìn hoàng thượng, nói: "Ngươi thật đúng là con trai tốt của ai gia!"
Hoàng thượng khẽ nhíu mày, đáp: "Trẫm làm còn chưa đủ tốt, vẫn còn có thể tốt hơn."
Nói rồi, lại quay đầu đi lớn tiếng phân phó: "Giải Khấu ma ma đi!"
Khấu ma ma, chính là ma ma thiếp thân của thái hậu, vốn bà ta chỉ đang đứng một bên thấp giọng thút thít, vừa nghe vậy, lập tức bị dọa đến bật gào to. Nhưng mà chẳng ăn thua gì. Giết mười tộc, vua không nói chơi.
Đám người trơ mắt nhìn Khấu ma ma bị lôi đi, người phe Thái tử, ai ai cũng đều hãi hùng khiếp vía.
Hoàng thượng không để ý tới phản ứng của người khác, chỉ nhìn chằm chằm vào hoàng hậu.
"Ngày mừng thọ của Thái Hậu nương nương, bị ngươi làm cho chướng khí mù mịt, ngươi đã biết tội của mình chưa?"
Hoàng hậu lập tức quỳ xuống, đáp: "Thần thiếp biết tội."
Thái tử không chịu được, bật thốt lên: "Phụ hoàng, là Dung ma ma tác nghiệt, liên quan gì đến mẫu hậu chứ! Một mình người quản lý lục cung, luôn có sơ hở!"
Hoàng thượng khẽ nở nụ cười.
"Trẫm rất thích cảnh mẹ hiền con hiếu thế này. Nếu hoàng nhi đã thay ngươi cầu tình.. một mình ngươi quản lý lục cung, quả đúng là khó mà tránh khỏi đủ loại sơ hở, về sau liền để Thục phi hiệp quản. Người trong tẩm cung Thái hậu, trước đó đều là ngươi chọn, có thể thấy được ánh mắt không tốt. Lần này, thiếu vị trí nào, liền để Thục phi chọn đi."
Mẫu phi của Nhị hoàng tử lập tức đứng dậy tạ ơn, cố gắng đè nén cảm giác vui mừng hớn hở trong lòng, nói: "Thần thiếp nhất định sẽ tận tâm tẫn trách."
Lúc này Thái tử mới phản ứng lại, bản thân vừa rồi đã quá lỗ mãng. Nếu để Thục phi bố trí nô tài cho tẩm cung của thái hậu, vậy nhất định là bà ta sẽ quang minh chính đại sắp xếp tâm phúc của mình vào.
Hoàng thượng không nhìn Thục phi, chuyển mắt về phía Trấn Quốc Công phu nhân vẫn luôn co quắp trên mặt đất chưa tỉnh.
Cầm trong tay lệnh bài Thẩm Lệ dâng lên, lật nhìn hai mắt trước sau, nói: "Trấn Quốc Công Phủ, cướp Tô Khác từ nhà lao ảnh vệ, chứng cứ vô cùng xác thực, tội không thể tha, trẫm nể tình lão Trấn Quốc Công trung thành cảnh cảnh, mở một mặt lưới."
Giọng nói của Hoàng thượng không cao không thấp, lại giống như dùi trống gõ từng nhịp vào trái tim một người thuộc phe Thái tử. Mở một mặt lưới, là mở như thế nào?
"Tước đoạt thân phận cáo mệnh của Trấn Quốc Công phu nhân."
Tước đoạt thân phận có nghĩa là từ nay không thể tự do tiến cung, không thể hưởng thụ đặc quyền, gặp các vị phu nhân có thân phận sẽ phải hành lễ vấn an. Trấn Quốc Công phu nhân tuổi tác đã cao, sao có thể chịu được sự nhục nhã này!
Nhưng hoàng thượng vẫn chưa bỏ qua, ngài chỉ khẽ dừng một lát, rồi lại nói: "Tô Khác mất mạng, trên dưới Trấn Quốc Công Phủ đều bi thương, trẫm niệm tình, đặc cách cho Tô Hành được ở lại kinh thành ba tháng!"
Trấn Quốc Công vừa chết, Trấn Sóc Quân không còn người lãnh đạo. Vốn dĩ Tô Hành đỡ linh hồi kinh chính là vì bất đắc dĩ, tang kỳ vừa qua, hắn lại phải lập tức trở về, chẳng qua là khi đó đã bị một chút chuyện làm trễ nải. Bây giờ..
Sao tự nhiên Hoàng thượng lại muốn niệm tình cơ chứ, rõ ràng là muốn giam lỏng Tô Hành ở kinh thành.
Đám người đảng Thái tử lập tức giống như bị ngã vào hầm băng.
Thái hậu thiết kế một âm mưu lớn như thế, vốn là muốn ổn định nhân tâm, kiềm chế hoàng thượng, không ngờ vậy mà lại trở thành kết cục như vậy. Không chỉ không kiềm chế được hoàng thượng, ngược lại còn làm hao tổn người phe mình! Mà còn là hao tổn cực lớn!
Ngay lúc thái hậu lung lay sắp đổ, cơ hồ không thể ngồi yên được nữa, Chu Hoài Sơn lại đưa mắt nhìn sang bà ta.