Trong lòng lập tức nóng lên, Chu Thanh im lặng hít vào một hơi rồi tiến lên châm trà. Chu Thanh vừa bưng chén trà lên, còn chưa kịp mở miệng nói gì, hoàng thượng đã nhanh chóng cầm lấy chén trà, tốc độ kia, còn nhanh hơn cả cướp giật. Giống như chỉ chậm thêm một giây nữa là hoàng thượng sẽ bị chết khát như vậy.
"Tay nghề pha trà này của ngươi, tiến bộ không ít đấy!" Hoàng thượng hớp một ngụm trà, bộ dáng thoải mái, vừa vui vẻ nói vừa xoay người lại.
Vừa nhìn thấy người đến là Chu Thanh, lập tức kinh ngạc giật nảy mình: "Chu Thanh?"
Nói rồi, Hoàng thượng đưa mắt nhìn quanh một vòng, tiếp đó kinh ngạc hỏi: "Vừa rồi là ngươi pha trà cho trẫm sao?"
Chu Thanh vội vàng cúi đầu vấn an.
Hoàng thượng trực tiếp hướng ra bên ngoài gọi: "Người tới!"
Tiếng hô đột nhiên vang lên ngay bên tai, dọa cho Chu Thanh không khỏi giật mình. Gần vua như gần cọp, cái này.. sẽ không phải bởi vì một chén trà mà hoàng thượng đột nhiên muốn chém đầu nàng đâu nhỉ.
Theo tiếng hô của Hoàng Thượng, cửa lớn ngự thư phòng liền bị đẩy ra, nội thị tổng quản bước nhanh vào trong.
Hoàng thượng nhất thời quát to: "Trẫm bảo ngươi đi đón người, sao ngươi lại đem người dẫn dụ đến đây? Hôm qua nửa đêm Thẩm Lệ rời kinh, trẫm đã cảm thấy có lỗi hai vợ chồng trẻ bọn chúng, ngươi.. ngươi.. ngươi xem chuyện tốt ngươi làm đi!"
Nội thị tổng quản..
Bệ hạ của ta, van cầu ngài, phàm là kỹ thuật diễn kịch của ngài tốt hơn dù chỉ là một chút thôi, thì bây giờ lão nô cũng không cần phải nín cười khổ cực như vậy đâu!
Bất đắc dĩ hít vào một hơi, nội thị tổng quản vội nói: "Lão nô biết tội."
Hoàng thượng tức giận khoát tay ngắt lời ông ta, tiếp đó nhìn Chu Thanh, ôn giọng nói: "Hôm qua là ngày tốt các ngươi thành hôn, theo lý, là trẫm nên cho Thẩm Lệ được nghỉ ba ngày. Không ngờ đột nhiên lại xảy ra chuyện. Để cho ngươi chịu ủy khuất rồi."
Chu Thanh liền cảm thấy thả lỏng, cúi đầu nói: "Thẩm Lệ thân là thần tử, nên cúc cung tận tụy tận trung cương vị mới phải. Được bệ hạ tín nhiệm là vinh hạnh của chàng."
Hoàng thượng liền cười nói: "Hắn là một thần tử tốt."
Nói rồi, Hoàng thượng bưng chén trà, lại hớp một ngụm, tiếp lời: "Được rồi, ngươi trở về đi. Hôm qua để cho ngươi chịu ủy khuất, lát nữa trẫm sẽ cho người ban thưởng tới, Thẩm Lệ là.. thần tử tốt của trẫm. Ngươi là người hắn chọn. Trẫm cũng sẽ không để ngươi phải ủy khuất."
Chu Thanh cứ như vậy nhanh chóng ra khỏi ngự thư phòng. Nói là tiến cung tạ ơn, kết quả tạ ơn còn chưa kịp nói đã bị đuổi ra. Thời gian ở ngự thư phòng trước sau cộng lại còn không dài bằng một nửa lúc nàng đứng dưới gốc cây hợp hoan đâu.
Quay đầu nhìn về hướng gốc hợp hoan, Chu Thanh liền được tiểu nội thị dẫn xuất cung.
Ngự thư phòng. Hoàng thượng bưng trà, đắc ý ngồi ở bàn phía sau, nhấp từng ngụm trà nhỏ một. Giống như thứ ông uống không phải là trà, mà là quỳnh tương quý giá vậy. Lại giống như đứa trẻ con được ăn miếng thịt bò khô cuối cùng. Phải ăn dè từng tí một kẻo hết.
Nội thị tổng quản đứng ở một bên, chỉ cảm thấy cạn lời.
"Bệ hạ, ngài mài uống đi, trà đều sớm lạnh cả rồi."
Hoàng thượng đung đưa hai chân đang bắt chéo, đáp: "Lạnh thì có làm sao, chẳng phải mùa hè còn uống trà lạnh sao? Trẫm thích mùi vị này."
Nội thị tổng quản liếc mắt, nó: "Trước đây Thẩm đại nhân cũng pha trà cho ngài mà."
Hoàng thượng lập tức nói: "Sao có thể giống nhau!"
Nói xong, chợt nghĩ đến cái gì, đáy mắt Hoàng thượng mang theo ánh sáng, lập tức quay đầu nhìn nội thị tổng quản: "Ngươi nói xem, bao lâu nữa thì bọn chúng có thể có hài tử?"
Nội thị tổng quản suýt chút nữa đã ngã cắm đầu xuống đất.
"Bệ hạ, ngài có phải là quá gấp rồi không!"
Hoàng thượng tức giận nói: "Nói nhảm, chẳng lẽ bản hoàng không vội thái giám đã gấp?"
Nội thị tổng quản.. Phải! Coi như nô tài chưa nói gì đi!
Hoàng Thượng lại nhấp thêm một ngụm trà nhỏ, hứng thú ngẩng đầu nói: "Vừa rồi ở chỗ cây hợp hoan, Chu Thanh có phản ứng gì?"
Nội thị tổng quản liền đem chuyện vừa rồi một năm một mười kể lại: ".. Nô tài thấy, giống như nàng đã đoán được cái gì rồi."
Hoàng thượng liền 'ừ' một tiếng, khen: "Là một đứa trẻ thông tuệ."
Nội thị tổng quản trầm mặc một lát, hỏi: "Ngài không sợ nàng thật sự đoán được cái gì sao?"
"Trẫm chính là muốn cho nàng đoán được."
Nói rồi, hoàng thượng lại nhấp một ngụm trà, cách một hồi lâu, mới nói tiếp: "Như vậy, nàng mới có sức mạnh."
Nội thị tổng quản sững sờ, sau đó liền hiểu được. Nếu Chu Thanh đoán được thân phận của Thẩm Lệ, lại thêm hoàng thượng coi trọng Thẩm Lệ, về sau nàng đối mặt với thái hậu cùng hoàng hậu, mới càng có thể có thêm sức mạnh. Hoặc là, điều hoàng thượng mong muốn, căn bản không phải sức mạnh chiến đấu mà là cùng chung mối thù.
"Ngài hà tất phải làm như vậy, chuyện của Vinh Dương Hầu Phủ trước kia cũng đã đủ để bọn họ cùng chung mối thù với ngài rồi."
Hoàng thượng lắc đầu, đáp: "Không giống nhau, vì lợi ích của riêng mình mà kết làm đồng minh hoàn toàn khác với vợ chồng đồng lòng, đời này trẫm không có khả năng vợ chồng đồng lòng, những trẫm muốn cho Thẩm Lệ có một người sẵn sàng đồng lòng với hắn."
"Ngài chắc chắn như vậy, nhưng Chu cô nương.."
Hoàng thượng ngắt lời nội thị tổng quản, nói: "Nàng là người Thẩm Lệ chọn, bất luận là Chu Thanh, Vương Thanh hay là Triệu Thanh, chỉ cần là Thẩm Lệ chọn, trẫm đều tin tưởng hắn, thứ trẫm có thể cho hắn, cũng chỉ có ủng hộ. Trẫm không hi vọng có một ngày, Thẩm Lệ muốn làm chuyện gì, Chu Thanh lại trở thành ràng buộc của hắn, trẫm càng hi vọng, Chu Thanh sẽ có thể giúp ích cho hắn. Lời này, Thẩm Lệ chắc chắn sẽ không tự nói ra. Vậy chỉ trẫm mới có thể nói thay hắn."
Mặc dù Hoàng thượng không nói thẳng, nhưng ý đồ hôm nay cũng đã rất rõ ràng. Đầu tiên là uống trà dưới tán cây hợp hoan, lại uống trà trong ngự thư phòng, đều dùng chung chén trà có hình hoa hợp hoan như nhau. Dù Chu Thanh có ngu xuẩn đến đâu, thì cũng có thể suy đoán ra chút gì.
Một đường xuất cung, Chu Thanh vẫn luôn suy nghĩ, đến cùng là vì sao hoàng thượng lại muốn làm một màn như thế, mục đích là gì? Chỉ là muốn nàng kính trà? Hay là..
Đang suy xét, nàng liền nhìn thấy Trầm Minh Châu.
Sắc mặt Trầm Minh Châu có chút khó coi, nàng ta đứng cách cửa cung không xa, nhìn thấy nàng đi ra, lập tức hướng tiến lại gần nàng.
Đáy mắt mang theo chán ghét căm hận cùng mỉa mai, Trầm Minh Châu chặn đường Chu Thanh, hỏi: "Như thế nào? Thánh chỉ ban hôn, hôm nay Thẩm Lệ lại không cùng ngươi tiến cung tạ ơn à?"
Chu Thanh ngừng bước, nghiêng đầu nhìn Trầm Minh Châu, trong đầu vẫn còn đang suy nghĩ chuyện vừa rồi.
Mắt thấy Chu Thanh không để ý tới mình, Trầm Minh Châu lại nói: "Có phải ngươi cảm thấy, mình gả cho Thẩm Lệ, chim sẻ biến phượng hoàng, về sau liền có thể ngồi ngang hàng với chúng ta rồi đúng không? Đừng có nằm mơ."
Chu Thanh nhìn Trầm Minh Châu, tiếp đó, giơ cao tay. Bốp! Một tiếng vang giòn rơi thẳng trên mặt Trầm Minh Châu.
"Ta đương nhiên không muốn ngồi ngang hàng với ngươi, dù sao, ngươi vừa nghèo vừa xấu, lại còn già hơn ta."
Tát xong một cái, chuyện Chu Thanh đang suy nghĩ trong đầu, đột nhiên sáng tỏ thông suốt.
Trầm Minh Châu bỗng nhiên chịu một cái tát, lửa giận trong lòng trực tiếp tăng vọt, nhưng nhìn qua vai Chu Thanh, đã thấy phu nhân Nghiễm Bình Bá đang đi tới. Lập tức cả người lảo đảo, đưa tay che mặt mình, nước mắt ồn ào rơi xuống.
"Chu Thanh, tại sao ngươi lại như vậy, ta chẳng qua là có lòng tốt chúc ngươi tân hôn hạnh phúc, sao ngươi lại đánh người! Nói thế nào thì ta cũng là nữ nhi nhà Đại Lý Tự khanh, ngươi cứ như vậy đánh ta ngay trước cửa cung, huống chi, ta cũng không có chọc giận gì ngươi." Trầm Minh Châu ủy khuất nói.
Chu Thanh.. Hả?