Chu Hoài Lâm cự tuyệt rõ ràng, đại nương kia tiếc nuối lắc đầu.
"Quả thật là người trong sạch a, tiểu tử kia dáng dấp tốt, tính tình cũng tốt, người lớn trong nhà lại hiền lành, mặc dù ở xa một chút, ở huyện Vĩnh Xương, nhưng.."
Chu Hoài Lâm nở nụ cười một lần nữa ngắt lời đại nương kia.
"Nhà chúng ta không nỡ để nha đầu lấy chồng xa, không phải cùng thôn liền cảm thấy xa rồi, huống chi còn không phải cùng huyện, thật sự cảm tạ ngài."
Lời đã nói đến nước này, đại nương dù cảm thấy đáng tiếc cũng đành từ bỏ, chỉ nhìn Chu Thanh cười cười, cầm câu đối xuân xuyên qua đám người rời đi. Bà ấy vừa đi, Chu Thanh liền thở dài một hơi.
Thành Vũ đứng ở một bên, suy nghĩ đến lời Chu Hoài Lâm vừa nói. Không nỡ lấy chồng ở xa, không phải cùng thôn liền cảm thấy xa.. lời này có nghĩa là, chỉ gả cùng thôn mà thôi. Cho nên, ông chủ kia căn bản không có hi vọng a. Hắn mới là nhân tuyển tốt nhất.
Chẳng lẽ là, Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn, kỳ thực chính là vừa ý hắn, dù sao phóng ánh mắt khắp toàn bộ thôn Khánh Dương, chỉ có hắn mới xứng với Chu Thanh. Quả nhiên.. Khó trách luôn cảm thấy Chu Thanh thỉnh thoảng lại lặng lẽ nhìn hắn đâu.
Trong lòng có chủ ý, Thành Vũ càng thêm ra sức bán câu đối xuân.
Nhà tù phủ thành.
Hồ Vi Nhạc phất cờ gióng trống thả Chu Hoài Hải ra.
Chu Hoài Hải ở chung phòng gian với Tôn Trạch Niên, lúc này hắn đang gắt gao nắm lấy tay Chu Hoài Hải dặn dò: "Chu huynh, ngươi nhất định phải tìm cách cứu huynh đệ ra ngoài a!"
Tôn Cẩn đầy mắt mong đợi nhìn Chu Hoài Hải.
Chu Hoài Hải vỗ vỗ tay Tôn Trạch Niên đáp: "Yên tâm đi, ta vừa ra ngoài, lập tức móc nối quan hệ cho ngươi."
Cai tù mấy ngày trước còn dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Chu Hoài Hải, bây giờ lại đang khách khí bồi một bên.
"Đại nhân nói, nhà tù này âm u lạnh lẽo lại ẩm ướt, bảo ngài mau chóng rời đi, bên ngoài đã mời đại phu tốt nhất cho ngài, cũng đã thông tri cho người nhà của ngài biết, hay là ngài đi ra ngoài trước đi."
Chu Hoài Hải trừng tên cai tù kia một cái, nói: "Ta không ở đây, ngươi phải đối xử với Tôn huynh của ta khá hơn chút!"
"Ngài yên tâm, nhất định nhất định." Cai tù cúi đầu khom lưng miệng đầy cam đoan.
Bãi túc uy phong, Chu Hoài Hải đi theo nha dịch tri phủ, từ nhà giam đi ra. Không khí mới mẻ bên ngoài đập vào mặt, Chu Hoài Hải không chút do dự hít sâu một hơi. Chu Hoài Hải ta, đã đi ra rồi!
Vừa ra khỏi nhà tù, vậy mà không nhìn thấy Hồ Vi Nhạc tự mình tới nghênh đón hắn, Chu Hoài Hải có chút không vui hỏi: "Hồ đại nhân của các ngươi đâu?"
Nha dịch đứng ở một bên vội nói: "Đại nhân chúng ta mấy ngày nay công vụ bề bộn, còn đang ở phủ nha, đại nhân phân phó, bày yến hội cho ngài ở Khánh Phong tửu lâu, mở phòng chữ Thiên, lát nữa ngài xem đại phu xong, đổi y phục liền có thể đi đến đó."
Tin tức Chu Hoài Hải được phóng thích, không biết tại sao lại bị truyền ra ngoài. Hắn đổi một bộ y phục sạch sẽ, vừa mới rời khỏi phủ nha, liền bị một đám học sinh nổi giận đùng đùng bên ngoài muốn vây đánh.
Mắt nhìn thấy khả năng sắp bị ăn đòn, Chu Hoài Hải vô thức liền quay người trở lại phủ nha. Nhưng mà nha dịch vừa tiễn hắn ra ngoài, trước đó còn khách khách khí khí, quay người một cái liền đóng sầm cửa lớn lại. Mặc cho Chu Hoài Hải gõ cửa thế nào cũng không mở.
Tựa lưng lên cửa chính, Chu Hoài Hải nhìn một đám người đang tức giận trước mặt, hai chân có chút run rẩy.
"Mọi người nghe ta nói, ta là trong sạch, tri phủ đại nhân đã thẩm tra qua, xử lý công bình.."
Không đợi Chu Hoài Hải nói xong, một quả trứng thối lăng không bay tới. Bốp một tiếng! Nện vào người Chu Hoài Hải.
Cùng với trứng thối, còn có một số cơm thừa canh cặn, không biết bọn họ ném như thế nào, cơm canh ôi thiu liền đổ ập xuống đầu Chu Hoài Hải.
Chu Hoài Hải.. Ta sẽ không cứ thế mà chết ở chỗ này chứ!
May mắn là Vương thị đã sớm phái hộ viện tới đón Chu Hoài Hải. Mắt thấy tình hình này, hai tên hộ viện vội vàng chen vào đám người, kiệt lực che chở cho Chu Hoài Hải, đẩy hắn ra khỏi đám người, nhét vào xe ngựa.
Không dám trực tiếp đến thẳng Khánh Phong tửu lâu, xe ngựa chạy quanh đi quẩn lại chạy tầm vài vòng quanh phủ thành, mới đi đến tửu lâu.
Tại Khánh Phong tửu lâu, trong gian phòng chữ Thiên. Vương thị đã sớm đứng ngồi không yên chờ ở nơi đó. Nghe phía bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Vương thị vội vàng đứng dậy mở cửa, liền nghênh đón Chu Hoài Hải cả người hôi thối.
"Sao lại thành ra như vậy?" Vương thị vô thức tránh về phía sau.
Chu Hoài Hải vào cửa liền tức giận mắng: "Một đám điên rồ! Khó trách học hành cực khổ nhiều năm cũng không công không danh, toàn bộ đều điên hết mẹ nó rồi! Lão tử vừa ra khỏi ngục, bọn chúng liền gây sự! Đúng là một đám nghèo nàn điên rồ cả đời không thể ngóc đầu lên được!"
Một tên hộ viện đem chuyện mới vừa phát sinh kể lại cho Vương thị nghe. Trong lúc nói chuyện, bên ngoài tiểu nhị đã đưa tới thùng gỗ cùng nước nóng. Nhưng mà trên người Chu Hoài Hải trên người có vệt thương do thụ hình, kết vảy còn chưa khỏi, không dám ngâm nước nóng. Thay một thân y phục bẩn đi, Vương thị giúp hắn xoa bóp thân thể liền thôi.
"Bên huyện thành, không biết là ai tiết lộ tin tức, cửa nhà chúng ta bị rất nhiều học trò chặn lại, nhà là chắc chắn không thể trở về được rồi, có điều Viễn nhi gửi thư về nói, bảo chàng sau khi được phóng thích, cả nhà chúng ta liền nhanh chóng vào kinh, hắn muốn thành hôn. Lần này chàng có thể đi ra, hoàn toàn dựa vào quan hệ của Viễn nhi ở kinh thành."
Chu Hoài Hải đổi một thân y phục khô mát, uống vào một chén trà nóng, sắc mặt mới thoáng khá hơn đôi chút. Vừa nghe được lời này, ánh mắt liền thay đổi.
"Chung quy là muốn thành hôn!"
Vương thị liền nói theo: "Chúng ta phải nhanh chóng vào kinh a, hôm nay nay cha mẹ còn định đi đến thôn Khánh Dương cầu xin lão nhị cứu chàng, ta đã phái người đi ngăn cản, chờ bọn họ tới, chúng ta liền xuất phát."
"Cầu xin lão nhị? Cầu xin hắn còn không bằng cầu xin một con lừa a!"
Nặng nề đập chén trà trong tay lên bàn, Chu Hoài Hải giận dữ không kìm được mà vỗ bàn một cái.
"Lần này ta bị bắt giam, còn không phải cũng là do hắn ban tặng, nếu không phải vì hắn, ta có thể ngồi tù sao?"
Tức giận mắng vài câu, Chu Hoài Hải cùng Vương thị bắt đầu bàn bạc chuyện vào kinh. Miệng thì nói chuyện với Vương thị, nhưng trong lòng lại nhớ thương Lưu quả phụ. Cũng không biết hắn ở trong đại lao mấy ngày, Lưu quả phụ như thế nào rồi. Vào kinh, Lưu quả phụ nhất định là không thể đi theo bọn hắn. Không nói những cái khác, chỉ dựa vào hiện tại bụng nàng ta đã lớn, trên đường đi cũng không an toàn. Vẫn là chờ hắn thu xếp ổn thỏa ở kinh đô, Lưu quả phụ sinh sản xong ở huyện thành, lại mang theo hài tử lên đường là tốt nhất.
Thế nhưng.. Bây giờ làm thế nào để chuyển lời cho nàng ta biết? Chu Hoài Hải có chút vô kế khả thi.
Lúc tin tức Chu Hoài Hải ra tù truyền đến tai Triệu Đại Thành, đã là ba ngày sau. Triệu Đại Thành đang chán chết ngồi xổm trong nội viện dùng bánh ngọt dụ kiến chơi, chợt nghe gã sai vặt trong nhà nhắc đến chuyện này, lập tức kinh ngạc kêu to một tiếng. Tên kia phạm vào loại tội đó mà còn có thể đi ra? Thật mẹ nó da trâu!
Con người tên Chu Hoài Hải này hư hỏng không thể tả, sau khi hắn được thả ra chẳng phải là sẽ tìm Chu Hoài Sơn gây phiền phức sao? Không được, hắn phải đi nhắc nhở Chu Hoài Sơn một câu.
Quăng miếng bánh trong tay đi, Triệu Đại Thành mang theo hai hộ viện chạy thẳng đến thôn Khánh Dương. Trước khi đi không quên sai người cõng một gùi nhánh trúc.
Lúc hắn đến, Chu Hoài Sơn đang đứng trong nội viện dùng bánh ngọt câu kiến chơi. Trên đầu cây gậy buộc một sợi dây thừng nhỏ, một đầu dây thừng lại có một khối bánh ngọt. Dây thừng treo lủng lẳng phía trên tổ kiến.
Vừa tiến vào viện, nhìn thấy một màn này, Triệu Đại Thành kinh sợ đến ngây người. Gặp qua người câu cá, còn câu kiến, thì vẫn là lần đầu. Quả nhiên, tiềm lực ăn chơi là lượt của Chu Hoài Sơn là vô cùng. Trên phương diện này, Triệu Đại Thành hắn, cam bái hạ phong!
Chu Hoài Sơn nghe thấy động tĩnh ở cửa ra vào, liền giương mắt xem, vừa nhìn thấy là Triệu Đại Thành, Chu Hoài Sơn khẽ nhíu mày, một mặt chấn kinh.
"Sao ngươi lại tới đây?"