Cửa thư phòng mở rộng, ánh trăng soi vào thư phòng, bên tối bên sáng, tình cảnh này có thể xưng là ngày tốt cảnh đẹp.
Thẩm Lệ ôm Chu Hoài Lâm theo kiểu công chúa, hai người cứ thế mắt lớn trừng mắt nhỏ.
Thẩm Lệ..
Mọe nó!
Chu Hoài Lâm..
Mọe nó!
Lý Nhất nghe tiếng chạy tới, cùng với mấy ảnh vệ ẩn núp bốn phía.. Mẹo nó! Mọe nó! Mọe nó! Lão đại của họ điên rồi sao?
Lão đại! Ngài thanh tỉnh một chút! Ngài xuất hiện ảo giác rồi à? Đây không phải là phu nhân! Mau buông tay ra đi!
Ai, ai tạo tiếng động nhắc nhở lão đại một chút đi chứ? Thôi vậy! Lão đại, ngà tự cầu phúc đi! Các huynh đệ, xem kịch!
Lão đại ngài cứ thoải mái đi, các huynh đệ bên này thật sự không theo ngài được rồi!
"Cái kia.. Cái kia.. Ngươi.." Chu Hoài Lâm liếm đôi môi khô nứt, chấn kinh lại mờ mịt đến nói cũng không rõ ràng.
Thẩm Lệ vội vã buông Chu Hoài Lâm ra, lúng túng né tránh cái nhìn của Chu Hoài Lâm, ngượng ngùng bóp bóp cánh tay, đáp: "Ta luyện tập lực cánh tay một chút."
Hắn cố tỏ ra bình thản, tìm cho mình một lí do hợp lý, lại hít sâu một hơi, một mặt bình tĩnh, hỏi: "Tam thúc có chuyện gì sao?"
Chu Hoài Lâm chưa kịp tỉnh hồn nhìn Thẩm Lệ, luyện tập lực cánh tay? Lực cánh tay phải luyện như thế sao? Đêm hôm tối mù tối mịt, trốn sau cánh cửa, đột nhiên tập kích khách đến nhà à? Phì! Khó trách tại sao ảnh vệ lại làm cho người ta vừa nghe thấy đã sợ mất mật, chỉ riêng phương thức luyện tập lực cánh tay thôi, cũng đã đủ làm người ta kinh ngạc, run sợ.
Chu Hoài Lâm vốn đã kính sợ Trầm Lệ, nên không có chút hoài nghi nào, chỉ nuốt khan mấy ngụm, cố gắng bình ổn hơi thở, sau đó kể lại chuyện Triệu thị nhìn thấy Chu Viễn kia cho Thẩm Lệ nghe.
Lúc này, từ đầu tới chân Thẩm Lệ hoàn toàn không có chút dáng vẻ lúng túng nào, chỉ nghiêm mặt, nói: "Chuyện này ta sẽ xử lý, tam thúc còn có việc gì không?"
Mắt thấy Thẩm Lệ trấn định như thế, nỗi lo lắng trong lòng Chu Hoài Lâm cũng được triệt để thả xuống, đáp: "Không còn, ngươi.."
Chu Hoài Lâm vốn muốn dặn Thẩm Lệ nghỉ ngơi sớm một chút, những ngẫm nghĩ giây lát lại cảm thấy, vạn nhất Thẩm Lệ còn phải tiếp tục luyện tập lực cánh tay, nên đổi thành: "Ngươi tiếp tục, ta đi trước."
Nói đến là dõng dạc, nghiêm túc.
Thẩm Lệ.. "Tam thúc đi thong thả."
Chu Hoài Lâm gật gật đầu, quay người rời đi, Thẩm Lệ sắt đá, hai chân trước nay chưa từng mềm, hiện tại cả người đều phải tựa lên cánh cửa. Mẹ nó! Hắn rốt cuộc vừa mới làm ra loại chuyện ngu xuẩn gì vậy!
Nhìn Chu Hoài Lâm ra khỏi thư phòng, Thẩm Lệ vừa định thu hồi ánh mắt, đã trông thấy Lý Nhất đang đứng ngây ra như phỗng ở một bên. Tiếp đó ánh mắt hắn lại quét một vòng quanh tiểu viện, liền phát hiện trong đêm đen có đến bốn năm cặp mắt phát sáng lòe lòe đang nhìn chằm chằm vào hắn.
Thẩm Lệ..
Lập tức nhấc chân, cửa thư phòng liền bị hắn đóng lại. Đồng thời, trong viện bộc phát ra một tràng tiếng cười cố gắng bị đè ép mà không được. Ha ha ha ha. Một ảnh vệ vì cười quá khoa trương, thậm chí còn trực tiếp lăn từ trên cây xuống đất. Bọn họ có thể được Thẩm Lệ chọn làm ảnh vệ, từng người đều có công phu siêu quần, nhĩ lực càng không cần phải nói.
Ông trời ơi! Luyện tập lực cánh tay! Ha ha ha ha, đỡ ta dậy, ta cười chết mất!
Thẩm Lệ vốn định ngồi trên ghế nghỉ ngơi hạ hỏa, sau đó trực tiếp trở về phòng tìm Chu Thanh. Bây giờ.. Hắn thậm chí hoài nghi mình nhìn thấy Chu Thanh còn có thể tiếp tục bùng lửa hay không kìa!
Phiền não ngồi sau án thư, Thẩm Lệ châm nến, chuẩn bị xử lý một chút công văn, lấy lại bình tĩnh một chút.
Chu Hoài Lâm rời thư phòng liền trực tiếp đi tìm Triệu thị.
Triệu thị đang lo sợ bất an, đứng ngồi không yên, thấy hắn trở về, lập tức chạy tới nghênh đón: "Như thế nào?"
"Nói cho Thẩm Lệ rồi, hắn nói hắn sẽ xử lý." Nói xong, Chu Hoài Lâm hơi chút do dự, nhưng đến cùng vẫn không thể nhịn xuống, nói: "Về sau nếu muốn đi tìm Thẩm Lệ nói chuyện gì, thì để ta đi là được. Nàng cũng đừng đi."
Triệu thị không hiểu hỏi lại: "Sao vậy?"
Chu Hoài Lâm liền kể lại chuyện Thẩm Lệ luyện tập lực cánh tay: "Lần này may là ta đi, chứ nếu là nàng.."
Triệu thị lập tức trợn trắng mắt lườm Chu Hoài Lâm: "Chàng đúng là khúc gỗ, hắn có thể dùng loại phương thức này luyện tập lực cánh tay, nhất định là công phu rất cao, nếu là ta đi, hắn nhất định có thể nghe ra ta là nữ, Thẩm Lệ cũng không phải tên dê xồm."
Chu Hoài Lâm nghe xong, cũng cảm thấy suy nghĩ vừa rồi của mình có chút không phải, gãi gái ót nở nụ cười.
"Cũng không biết thể trọng của ta có đủ để hắn luyện tập hay không."
"Ta cảm thấy, hắn nhất định là đang luyện độc môn bí tịch gì đó, không liên quan đến thể trọng, nếu là như vậy, hắn trực tiếp đi nâng tảng đá là tốt rồi, nâng chàng làm gì!"
"Cũng phải a! Chậc, khó trách có thể làm thống lĩnh ảnh vệ, thật là lợi hại, luyện công cũng phải luyện như.. như.."
Chu Hoài Lâm vắt hết óc muốn tìm một từ để hình dung, nhưng mà lượng từ ngữ thiếu thốn, cuối cùng đành từ bỏ: "Thôi, ngủ đi!"
Bên này, Chu Hoài Lâm ôm lấy Triệu thị trở về phòng, Chu Bình đứng ở ngoài sân hai mắt lóe sáng, quay đầu bịch bịch bịch chạy đi. Độc môn bí tịch! Quá ngầu rồi!
Thư phòng. Thẩm Lệ giơ mật báo từ Bắc Yên truyền tới trên ánh nến đốt đi.
Lý Nhất nín cười, bưng tới một chén canh tổ yến tới, gọi: "Đại nhân."
Thẩm Lệ nhìn Lý Nhất nín cười đến mức khuôn mặt sắp rút gân đến nơi, tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, búng tay dập tắt ánh nến, sau đó đứng dậy ra khỏi bàn. Nhìn cũng không muốn nhìn thấy tên thối tha này nữa!
Đang định đi ra, đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân đều đặn. Đoán chừng chính là Chu Bình.
"Đã trễ thế này, tiểu thiếu gia tới làm gì!" Lý Nhất có chút buồn bực, không để ý tới chuyện chế giễu Thẩm Lệ nữa.
Thẩm Lệ cũng nghi hoặc, thong thả đi ra ngoài. Đúng lúc này, tiếng bước chân kia đến cửa ra vào, lại đột nhiên dừng lại. Chu Bình đứng ở cửa, lo sợ bất an đưa tay đẩy cánh cửa ra. Không biết thằng nhóc sẽ bị đại sư huynh ôm bằng tư thế nào đây!
Kẽo kẹt. Cửa thư phòng bị Chu Bình đẩy ra một khe nhỏ. Chu Bình nín thở ngưng thần, yên lặng chờ bàn tay đột nhiên túm lấy tay mình. Quả tim nhỏ trong lồng ngực đập thùm thụp như trống trận. Nhưng mà.. Cái gì cũng không có? Là cách mở cửa của mình không đúng sao?
Chu Bình vô cùng nghi hoặc đóng cửa lại, dừng một chút, hít sâu một hơi, chuẩn bị tư thế sẵn sàng, trong lòng đếm thầm, ba hai một, đưa tay. Trong phòng, Thẩm Lệ cùng Lý Nhất cũng đang nhìn chằm chằm cánh cửa kia.
Kẽo kẹt, Chu Bình lại đẩy cánh cửa ra một khe hở. Tim đập thùm thụp. Chờ rồi lại chờ.. Hả?
Chu Bình đang hoài nghi vì sao lại không có ai tới bắt nó, bên trong đã truyền đến tiếng của Thẩm Lệ: "Chu Bình, đệ đang làm gì đấy!"
Chu Bình lập tức đứng nghiêm, dõng dạc hỏi: "Đại sư huynh, huynh vừa mới ôm cha tại sao lại không ôm ta? Là cách mở cửa của ta không đúng sao?"
Lý Nhất.. Cái này thật sự không thể trách ta! Ta đã cố gắng nhịn, ta thật sự nhịn không cười! Nhưng mà.. Phụt ha ha ha ha!
Không chỉ trong phòng tuôn ra tiếng cười vang, trong viện cũng liên tiếp có tiếng cười đột nhiên phun ra.
Chu Bình bị tiếng cười đột nhiên xuất hiện làm cho phát ngốc, thằng nhóc đẩy cửa thư phòng rộng ra hơn, mở to mắt nhìn vào bên trong: "Đại sư huynh, đây là độc môn bí tịch gì vậy, luyện tập lực cánh tay còn phải cười như vậy sao? Vậy ta.. trước tiên cứ cười đã nhé?"
Nói xong, Chu Bình cứ thế cố gắng hết sức mà cười thật to.