"Cha, nương, chúng ta bị lão Nhị lão Tam hành hạ như thế nào? Mặt mũi Chu Gia toàn bộ bị hai đứa chúng nó giày vò không còn rồi!"
Người em trai này thực sự làm hắn mất hết mặt mũi. Nếu không phải là Chu Hoài Sơn đòi đi học, nếu không phải là Chu Hoài Sơn ba lần bốn lượt náo, nhà này cũng không trở thành dạng này! Hôm nay bọn họ cũng sẽ không bị cha mẹ Vương Cường nhục nhã như vậy. Chu Hoài Hải sắp tức chết rồi.
"Chúng ta mỗi ngày ăn gì, nhìn lại một chút xem bọn chúng ăn gì, đây chính là món ăn ở tửu lâu Phúc Thuận tốt nhất huyện thành, hai món này ít cũng phải hơn 200 đồng đâu!"
Chu lão gia tử trợn cả mắt lên! Hai món ăn, hơn 200 đồng?
Trên xe la của lão nhị kia, phải kéo ước chừng nửa xe đồ ăn a! Chỗ ấy phải tốn bao nhiêu tiền! Lão nhị lấy tiền ở đâu ra!
Tôn thị nghe vậy, trừng to mắt nhìn về phía Chu Hoài Hải, hỏi lại: "Cái gì? Hai món này mà tận hơn 200 đồng? Lão nhị phải kéo đến nửa xe a!"
"Nửa xe?" Vương Thị cùng Chu Hoài Hải trăm miệng một lời cả kinh nói.
"Khó trách lão nhị lại ồn ào muốn tách ra, thì ra là tìm được biện pháp kiếm tiền!" Chu Hoài Hải cắn răng hừ lạnh một tiếng.
"Ta nói rồi mà, hắn thành thật như vậy, làm sao lại đổi tính, thì ra là có tiền!" Vương thị ghen tỵ đỏ mắt, lại bật khóc lên.
"Đáng thương Viễn ca nhi, một mình ở bên ngoài, cũng không biết mỗi ngày phải ăn gì."
Vương thị nhắc đến Chu Viễn, Tôn thị liền đau lòng đến ứa nước mắt.
Lão Nhị, lão Tam ăn ngon uống sướng, lại để cho đại tôn tử của bà ta ở bên ngoài chịu ủy khuất.
Vỗ đùi, Tôn thị nói: "Lão đầu tử, việc này, không thể cứ để như vậy, chúng ta đều bị lão Nhị lão Tam lừa rồi!"
Chu lão gia tử đen mặt, không nói một lời.
Tôn thị gấp gáp đẩy ông ta một cái, nói: "Ông nói một câu đi!"
Chu lão gia tử tức giận nói: "Đêm hôm qua, dấu tay cũng đã ấn, các ngươi còn muốn như thế nào!"
Tôn thị liền nói: "Chuyện là do người làm!"
Vương thị liền nói theo: "Đúng vậy, nương nói rất đúng, chuyện là do người làm."
Vì để phát tiết phẫn nộ trong lòng, một nhà bốn miệng hóa đau thương thành sức mạnh, cắm đầu điên cuồng ăn. Mà kết quả của việc điên cuồng ăn chính là, bát cơm còn chưa gác lại, một nhà bốn miệng đã cùng nhau che bụng. Có điều nhà xí chỉ có một, mà cái bụng đang dời sông lấp biển lại không chờ người. Đừng nói là cố nín, ngay cả thả một quả rắm cũng đều cảm thấy cả nước trong bụng cũng sắp vọt ra rồi.
Không có cách nào. Chu lão gia tử tiến vào nhà xí trước tiên. Còn lại 3 người, ngay trong sân lớn Chu Gia, mỗi người chiếm một vùng. Dứt khoát nhân lúc tối trời, không nhìn rõ lẫn nhau a.
"Nương, trong thức ăn không phải là bị người ta bỏ thuốc đấy chứ!"
Vương thị quần còn chưa kịp cởi hết, đã không nhịn nổi mà thả một quả rắm, sau đó cái gì nên đến cũng đến a. Ào ào một trận. Thật sự là quá thối, Vương thị suýt chút nữa đã choáng váng ngã cắm đầu xuống đất.
Tôn thị ngồi xổm trên mặt đất, đau bụng đổ cả mồ hôi lạnh.
"Tiểu vương bát đản, ta liền biết nó không có lòng tốt!"
Tôn thị cắn răng nghiến lợi mắng, hoàn toàn quên thức ăn này bà ta cầm tới tay như thế nào. Ngược lại bà ta nhất định cho là Chu Thanh bỏ thuốc mình.
Chu Hoài Hải ngồi xổm trên mặt đất, chỉ cảm thấy tôn nghiêm của hắn đã hoàn toàn trôi đi mất theo bãi chất thải dưới mông.
"Nương, chuyện này, tuyệt đối không thể cứ bỏ qua như vậy!"
Trong nhà xí, Chu lão gia tử run chân suýt chút nữa rơi cả người vào hầm cầu.
Hảo hán không chịu nổi ba hiệp. Huống chi Triệu Đại Thành lại bỏ lượng thuốc rất nặng. Một đêm, bốn người Chu Gia phải chạy đến bốn, năm lần nhà xí, sáng sớm hôm sau, chân người nào cũng run lẩy bẩy.
Đừng nói tìm Chu Thanh gây phiền toái, bốn người ước chừng phải nằm trên kháng ba ngày, mới lấy lại chút tinh thần cùng sức lực.
Đến ngày thứ tư, không đợi Tôn thị xuống giường đi tìm Chu Thanh gây chuyện, Chu Viễn đã sai người gửi về một phong thư. Chu Viễn gửi thư, tất nhiên là chuyện quan trọng nhất. Bốn người vây lại một chỗ, Chu Hoài Hải mở thư ra đọc. Đọc xong, bốn người đều sợ ngây người.
Tết Trung thu, Chu Viễn đi theo tiên sinh cùng đồng môn du học, trên đường ngẫu nhiên gặp được Tam tiểu thư của Đoan Khang Bá Phủ. Tam tiểu thư đi chơi du thuyền vô ý rơi xuống nước, được Chu Viễn kịp thời cứu lên.
Vốn dĩ Đoan Khang Bá Phủ muốn dùng vàng bạc tiền tài đáp tạ Chu Viễn, ai ngờ Tam tiểu thư lại vừa ý Chu Viễn, muốn kết thân. Bây giờ, Chu Viễn đã đi theo Tâm tiểu thư Đoan Khang Bá Phủ Tam đến kinh đô.
Trong thư, Chu Viễn nói cho mọi người biết, hắn sẽ không tham gia khoa khảo, Đoan Khang Bá Phủ muốn cho hắn một chức vị nào đó ở Kinh Đô. Chờ hắn ổn định ở bên kia, một khi việc hôn nhân được chứng thực, liền sẽ đón bọn họ vào kinh.
Trong thư, Chu Viễn còn gửi kèm theo tấm ngân phiếu 1000 lượng, để cho Chu Hoài Hải vào huyện thành mua một tòa nhà lớn. Về sau huyện thành chính là nhà của bọn họ.
Đọc thư xong, Vương Thị cùng Tôn thị kích động ôm nhau khóc ròng.
"Ta biết mà, Viễn ca nhi là đứa trẻ có tiền đồ, không ngờ, vậy mà lại có bản sự này."
"Đây chính là Bá Phủ a! Về sau Viễn ca nhi của chúng ta chính là nhân trung long phượng!"
Chu lão gia tử cũng vui vẻ không ngậm miệng được.
"Khá lắm, đúng là Viễn ca nhi!"
Mấy ngày liên tiếp bị đè nén bức bối, chỉ một phong thư của Chu Viễn, đã triệt để tản ra. Chu Gia của ông ta, đã trở mình rồi! Ở Khánh Dương Thôn, không, chớ nói là Khánh Dương thôn, cho dù là toàn bộ huyện Thanh Hà, ai có thể hơn được Chu Gia của ông ta kia chứ!
Chu Hoài Hải kích động xoay vòng vòng tại chỗ, trong tay nắm vuốt tấm ngân phiếu một ngàn lượng.
"Cha, hôm nay ta liền vào thành đi! Mua nhà là đại sự, cần phải đi nhìn nhiều một chút."
Chu lão gia tử liên tục gật đầu, nói: "Đúng là phải xem nhiều một chút, so sánh kĩ từng nhà."
Nói xong, Chu lão gia tử nhìn Chu Hoài hải cùng Vương thị một cái, nói: "Bây giờ, Viễn ca nhi có tiền đồ, lão Nhị lão Tam.."
Chu lão gia Tử vừa nhắc đến lão Nhị lão Tam, Vương thị đã lập tức trợn trừng mắt.
"Cha, Viễn ca có tiền đồ, đó là bản lĩnh của Viễn ca, đã tách ra, cha còn muốn Viễn ca giúp đỡ mấy người lang tâm cẩu phế đó sao!"
Dưới cơn kích động, giọng nàng ta đã có chút thê lương.
Tôn thị liền nói theo: "Lão đầu tử, ông đừng có hồ đồ, ông đừng quên, là ai vừa phải nằm trên giường ba ngày không thể xuống đất đấy! Ai bắt chúng ta lăn dấu tay, nay đại tôn tử của ta có tiền đồ, bọn hắn ai cũng đừng nghĩ thơm lây!"
Chu lão gia tử thở dài một hơi.
"Nói cho cùng, cũng là người một nhà." Chu lão gia tử không muốn phân gia, ông ta luôn muốn Chu gia hợp về một khối.
Chu Hoài Hải nhân tiện nói: "Cha, cha đừng trách người làm đại ca như con là vô tình, thật sự là hai bọn họ quá không ra gì, khiến lòng người lạnh thấu, bọn họ đã làm ra được loại chuyện đó, cũng đừng trông cậy được dính hào quang của con trai con!"
Tôn thị quay người nhảy từ trên giường xuống.
"Ta bây giờ liền đi tìm tộc trưởng."
"Tìm tộc trưởng làm gì?"
Tôn thị xỏ giày, dợm bước.
"Với tính tình của lão Nhị lão Tam kia, về sau nhất định sẽ liên lụy đại tôn tử của ta, ta muốn triệt để đoạn tuyệt quan hệ với bọn chúng, xóa tên bọn chúng khỏi Chu Gia chúng ta, về sau, bọn chúng làm cái gì cũng đều không ảnh hưởng tới đại tôn tử của ta."
"Bà.."
Nghe đến đoạn tuyệt quan hệ, mặt mũi Chu lão gia tử lập tức trắng bệch.
Chu Hoài Hải ngắt lời Chu lão gia tử: "Con tán thành."
Vương thị đi theo xuống đất, nói: "Con cũng tán thành, từ đây nước sông không phạm nước giếng, bọn họ không còn chút liên quan nào với Chu gia chúng ta!"
Mắt thấy ba người có thái độ này, trong lòng Chu lão gia tử dù có không đồng ý, cũng đành chịu. Chỉ đành nặng nề bất lực thở dài một tiếng.
Chu Hoài Hải biết tâm tư của Chu lão gia tử, khuyên nhủ: "Cha, giữ lại lão Nhị lão Tam, bọn họ mắt thấy Viễn ca nhi có tiền đồ, khó mà tránh được muốn giở trò xấu. Về sau không có bọn họ liên lụy quấy nhiễu, Viễn ca chỉ có thể càng ngày càng tốt hơn, chẳng lẽ người không ngóng trông Viễn ca làm rạng rỡ tổ tông sao!"
Vương thị cười nói: "Đúng nha, cha, vạn nhất tương lai Viễn ca có thể lấy về cho chúng ta một cái áo cáo mệnh, ở Khánh Dương Thôn sẽ có bài phường của Chu Gia chúng ta, cái này không gì có thể mạnh bằng a."
Tương lai tốt đẹp khiến Chu lão gia tử trong lòng tiếc nuối.
"Thôi, thôi, ta và Hải đến nhà tộc trưởng, hai mẹ con các người ở nhà nấu cơm, hầm con gà."