"Đúng vậy, sư phụ, báo quan, bồi thường thiệt hại!" Chúng tăng tức giận không thôi.
Phương trượng lạnh mặt đứng ở đó, lần tràng hạt trong tay, quay đầu nhìn về phía Chu Thanh.
Chu Thanh liền nói: "Đại sư minh giám, tam thúc của ta tuyệt đối không phải là kẻ ác đập lều hoa, chúng ta cây ngay không sợ chết đứng, báo quan đi!"
Chu Hoài Hải hừ lạnh: "Ngươi nói không phải thì không phải sao? Nhân chứng, vật chứng vô cùng xác thực! Lần này xem ngươi chống chế thế nào!"
Hau chữ 'lần này', hắn cắn rất chặt a.
Chu Thanh nhíu mày nhìn Chu Hoài Hải, đáp: "Đúng là loại vừa ăn cướp vừa la làng quen thói đổ tội hãm hại, báo quan liền rõ thôi! Có một số người ăn đánh mãi mà vẫn không nhớ được!"
Sắc mặt Chu Hoài Hải xanh lét, quát: "Ngươi đang ám phúng ta sao?"
"Không, minh mắng!"
Phương trượng.. Cô nương cự hôn trong truyền thuyết này quả nhiên không tầm thường a! Nhìn bộ dạng này, dường như là có kịch vui để xem! Kể từ khi trốn vào phật môn, đã bao lâu rồi ông không được xem người với người cắn xé nhau rồi nhỉ!
Phương trượng lần Phật chây trong tay nói: "Báo quan!"
Lập tức liền có tiểu hòa thượng lĩnh mệnh mà đi. Tiểu hòa thượng vừa chạy vừa nhíu mày, sao lại có cảm giác giọng nói của sư phụ có chút cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ.
Huyện lệnh vì bị phu nhân sai phái, phải ở nhà phụ đạo nhi tử học bài mà phiền muộn đấm ngực dậm chân. Vừa nghe được tin tức, liền chạy đến nhanh như một trận gió. Chỉ cần không bắt ông ta phụ đạo bài tập cho nhi tử, thì làm gì cũng được!
Tới chùa Bạch Vân, liếc nhìn Chu Hoài Hải, lại nhìn Chu Thanh, trong lòng Huyện lệnh lập tức muốn lật bàn chửi đổng. Còn không bằng để ta ở nhà phụ đạo bài tập cho con trai a! Vụ án này thẩm tra như thế nào? Rõ ràng là đổ tội hãm hại được không!
Nhưng ông ta không thể vì trừng trị Chu Hoài Hải mà đắc tội Chu Viễn, lại không thể để Chu Thanh cùng Chu Hoài Lâm phải chịu oan khuất. Thật chó ahihi má! Đây rốt cuộc là ai muốn làm khó ai a!
Tra xét một vòng, Huyện lệnh mở bàn thẩm án ngay trên một chỗ đất trống bên ngoài lều hoa.
"Ngươi đã biết tội của ngươi chưa?"
Không có kinh đường mộc, Huyện lệnh lấy tay vỗ mạnh một cái lên bàn đá. Trong lòng có bao nhiêu tức giận, thì dùng khí lực lớn bấy nhiêu. Ách~~~Đau quá!
Yên lặng cắn răng rút tay trở về, Huyện lệnh nhìn về phía Chu Hoài Lâm đang quỳ trên đất.
Chu Hoài Lâm liều mạng lắc đầu, đáp: "Đại nhân minh xét, không phải thảo dân, thảo dân thật sự không đập lều hoa, chính thảo dân cũng không biết tại sao mình lại ở chỗ đó."
Một tăng nhân đứng bên cạnh chen vào quát: "Hồ ngôn loạn ngữ, chúng ta rõ ràng đều thấy ngươi hành hung, lại còn giảo biện!"
"Đúng thế! Chúng ta đều thấy được." Các tăng nhân khác phụ họa theo.
"Các ngươi là tận mắt thấy hắn đập?"
Tăng nhân lắc đầu, nói: "Không phải, nhưng lúc chúng ta đến, hắn đang cầm cuốc đứng ở trong lều hoa, không phải hắn thì còn là ai."
"Đây cũng có nghĩa là, các ngươi không có tận mắt thấy hắn hành hung."
Một tăng nhân liền chỉ về phía tên hộ viện của Chu Hoài Hải, nói: "Hắn thấy được."
Huyện lệnh nhìn về phía tên hộ viện kia, đáy mắt hiện ra tia sáng bén nhọn, giọng nói mang theo mấy phần uy hiếp: "Ngươi tận mắt thấy hắn hành hung?"
Ngữ khí của Huyện lệnh bỗng nhiên tăng thêm, dọa cho tên hộ viện giật nảy cả mình, hộ viện nhịn không được liếc nhìn Chu Hoài Hải.
Chu Hoài Hải như có như không gật đầu một cái, ra hiệu cho hắn yên tâm.
Hộ viện liền bịch quỳ xuống, nói: "Đại nhân, thảo dân tận mắt thấy, chính là người này dùng cuốc đập hoa trong lều."
Huyện lệnh nhìn Chu Hoài Hải một cái, sau đó lại chuyển sang người tên hộ viện kia.
"Ngươi thấy hắn đập lều hoa, lúc đó ngươi có gọi người đến không?"
Hộ viện liền đáp: "Thảo dân có hô, mấy vị tiểu sư phụ này chính là do thảo dân kêu tới."
Mấy hòa thượng lập tức gật đầu đồng tình.
Huyện lệnh gật đầu một cái, quay sang nói với Chu Hoài Lâm: "Nhân chứng, vật chứng đều đủ, ngươi còn gì để nói không?"
Chu Hoài Lâm vội la lên: "Đại nhân, thảo dân oan uổng a, thảo dân cũng không biết mình đến lều hoa như thế nào, thảo dân đang cùng cha thảo dân nói chuyện, nói một hồi liền cảm thấy có chút choáng váng, chờ đến khi tỉnh lại, người đã ở trong lều hoa, cuốc cũng ở ngay trong tay."
"Cha ngươi?" Huyện lệnh hỏi, nhìn về phía Chu Hoài Hải.
Nét mặt Chu Hoài Hải lập tức lộ vẻ giận dữ, mắng: "Hồ ngôn loạn ngữ, cha ta rõ ràng từ trước đến giờ luôn ở cùng một chỗ với ta."
Chu Hoài Lâm trợn mắt nhìn Chu Hoài Hải, huyệt Thái Dương nhảy lên thình thịch.
Chu Hoài Hải không để ý tới Chu Hoài Lâm, nói với Huyện lệnh: "Đại nhân minh xét, hôm nay thảo dân bồi cha tới chùa Bạch Vân nghe thiền, từ lần trước bị người chọc cho tức giận thổ huyết trên đường, thân thể luôn không tốt, liền đến nghe thiền tĩnh tâm, mới có thể điều dưỡng một chút."
Hơi ngừng lại, Chu Hoài Hải quay đầu hung dữ trừng Chu Hoài Lâm một cái.
"Không ngờ, hôm nay tới chùa liền bắt gặp hắn hành hung, tuy đã đoạn tuyệt quan hệ, nhưng đến cùng cũng là ruột thịt, cha ta chịu không nổi cơn kích động này, bây giờ vẫn còn đang nghỉ ngơi ở thiền phòng."
Huyện lệnh nhân tiện nói: "Đi mời."
Một nha dịch lĩnh mệnh, quay đầu liền đi, chỉ trong giây lát, Chu lão gia tử sắc mặt trắng bệch đã được dẫn tới.
"Đại nhân, lúc thảo dân vừa mới vào chùa, đích thật là có lên tiếng chào hỏi nó, nhưng sau đó thảo dân đã đi cùng Hoài Hải xuống ngồi thiền nghe giảng kinh."
Nói xong, tức đến mức thở hổn hển nhìn Chu Hoài Lâm, Chu lão gia tử đầy mặt đau lòng.
"Sao ngươi có thể làm ra chuyện như vậy, ngươi thiếu bạc thì nói với ta, chẳng lẽ ta có thể trơ mắt nhìn ngươi chết đói ư!"
Chu Hoài Lâm.. Việc đã đến nước này, nếu hắn vẫn mù mắt không thấy gì, thì chính là kẻ ngu. Uổng cho hắn vẫn niệm thân tình phụ tử, kết quả..
Đỏ mắt, Chu Hoài Lâm nhìn Chu lão gia tử, hỏi: "Cha, hãm hại con trai như vậy, người cao hứng sao?"
Trong lòng Chu lão gia tử có chút đau nhức, nhắm lại mắt, xoay đầu qua chỗ khác.
Chu Hoài Hải nổi giận nói: "Nhân chứng, vật chứng đều đủ, ngươi còn chống chế sao! Không ngờ ngươi vì có thể bán được hoa, mà làm ra chuyện táng tận lương tâm như thế."
Lần trước Chu Thanh đánh hắn, hắn thiếu nhân chứng, vật chứng, không thể đem Chu Thanh ra công lý, hắn nhận. Lần này, xem bọn họ còn muốn giảo biện như thế nào.
"Xin đại nhân nghiêm trị ác tặc!"
Chu Hoài Hải dẫn đầu, các tăng nhân khác gầm thét theo, quần tình phẫn nộ.
"Nghiêm trị ác tặc!"
"Bồi thường thiệt hại!"
Đôi mắt Phương trượng nãy giờ, mang theo vẻ mong đợi, sâu kín nhìn về phía Chu Thanh. Cô nương cự hôn, mau lên sân khấu! Tới phiên ngươi rồi!
Huyện lệnh nhìn Chu Hoài Lâm, hỏi: "Ngươi có lời gì muốn nói?"
Không đợi Chu Hoài Lâm trả lời, Chu Thanh vẫn luôn trầm mặc đứng một bên, tiến lên trước, nói: "Đại nhân, dân nữ có lời muốn nói."
Phương trượng.. A ha ha! Bắt đầu!
Chu Hoài Hải lập tức trợn mắt trừng Chu Thanh, quát: "Hành hung bị bắt tại trận, ngươi còn mặt mũi nào nói!"
Chu Thanh lạnh nhạt liếc mắt, đáp: "Ai là tặc còn chưa nhất định đâu!"
Quay đầu, Chu Thanh vái chào Huyện lệnh nói: "Dân nữ khẩn cầu Huyện lệnh đại nhân điều động chó đặc huấn của huyện nha."
Chu Hoài Hải lập tức nói: "Nhân chứng, vật chứng vô cùng xác thực, ngươi có nháo lật trời cũng vô dụng!"
Chu Thanh không thèm để ý tới Chu Hoài Hải, cúi người lấy ra một đóa hoa lụa từ trong túi áo Chu Hoài Lâm.
Chu Hoài Lâm sững sờ. Hoa này nằm trong túi áo của hắn từ bao giờ thế?
Chu Thanh cầm hoa lụa đưa lên phía trước.
"Hoa lụa này có mùi đặc thù, chó đặc huấn của huyện nha vừa đánh hơi liền biết ai tiếp xúc với tam thúc của ta ở khoảng cách gần trong thời gian dài, nếu chỉ gặp thoáng qua, mùi hương này cũng chỉ nhiễm chút ít mà thôi."
Chu Thanh nói xong, lạnh lùng nhìn lướt qua Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức, nói: "Chu Bỉnh Đức không phải đã nói rằng, không cùng tam thúc ta nói nhiều lời sao? Chó đánh hơi vẫn đáng tin hơn người nói nhỉ!"
Bị Chu Thanh gọi thẳng đại danh, lại so sánh mình với một con chó, sắc mặt Chu lão gia tử tái xanh, thiếu chút nữa đã bị nghẹn một hơi.
Huyện lệnh quét mắt nhìn Chu Hoài Hải cùng Chu Bỉnh Đức một cái, phân phó người mang chó đặc huấn tới.