"Nếu như tìm được xương chim ưng, mài nó thành bột, sắc chung với thuốc, một ngày ba lần, uống trước khi ăn cơm, ba ngày độc tính liền có thể giải trừ."
Dừng một chút, đại phu lực bất tòng tâm thở dài một hơi.
"Nếu như không tìm được, thì trước bình minh ngày mai, đến dược đường tìm ta, chuẩn bị cưa chân bảo mệnh."
Chu Hoài Sơn.. Ta là bệnh nhân a! Những lời tàn nhẫn như vậy ngươi không thể nói sau lưng ta sao!
Nghênh tiếp ánh mắt u oán của Chu Hoài Sơn, đại phu nhẹ nhàng vỗ bả vai hắn một cái, sau đó im lặng nhấc hòm thuốc, cáo từ.
Đại phu vừa đi, Chu Bình lập tức nói: "Nhị bá chính là sau khi ăn lẩu mới trúng độc, sao vừa rồi không để đại phu tra xem trong nồi lẩu rốt cuộc là thứ gì có độc?"
Chu Dao lại vỗ cho Chu Bình một phát.
"Tra như thế nào? Nguyên liệu nấu lẩu đều lấy từ trong tiệm nhà chúng ra, nhị bá bị trúng độc, nếu để cho đại phu tra xét ra những nguyên liệu nấu ăn kia, thì tiệm lẩu phải làm sao bây giờ! Sao đệ không chịu động não thế hả!"
Chu Bình.. Tóc của nhị tỷ dài hơn, liền thông minh hơn ta sao! Đúng là đáng lo mà!
Đang khi nói chuyện, Thẩm Lệ liền đi từ bên ngoài vào.
"Đang mài xương chim rồi, đưa phương thuốc cho ta, ta đi bốc thuốc."
Chu Bình nghẹn họng trân trối nhìn Thẩm Lệ. Đã đang mài xương chim rồi cơ á? Cách đây không lâu, thằng nhóc mới nhốt con chim ưng lớn kia vào trong lồng, còn chưa kịp chơi đâu, thế mà đã bị mài xương rồi? Được rồi được rồi, nhị bá vẫn quan trọng hơn là chơi.
Chu Bình âm thầm tha thứ cho Thẩm Lệ.
Chu Thanh đưa phương thuốc cho Thẩm Lệ, Thẩm Lệ đang muốn tiếp lấy, đã nghe thấy Chu Hoài Sơn chợt ồ lên một tiếng, đưa tay chặn lại.
"Phương thuốc này, không đúng!"
"Tại sao lại không đúng?"
Người một nhà cùng nhau nhìn về phía Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn vung tay lên, chắc chắn nói: "Ngươi đã gặp qua đại phu viết chữ cẩn thận như thế chưa, nắn nót đến mức vừa nhìn liền có thể nhận ra là đang viết cái gì! Chữ này viết quy củ như vậy, xem ra người này cũng không phải là đại phu đứng đắn!"
Chu Thanh.. Nghẹn họng trân trối nhìn Chu Hoài Sơn, khóe mắt chợt run lên, đột nhiên cảm thấy hình nha cha nàng nói cũng có chút đạo lý. Đáng tiếc, lúc nàng xuyên việt tới không có bàn tay vàng của thần y.
"Nếu không thì, lại mời một đại phu tới khám?" Chu Hoài Lâm do dự cau mày nôn nóng nói.
Thẩm Lệ tiếp lấy phương thuốc kia.
"Không cần đâu, Trung Thúc có chút hiểu biết về y dược, ta đi hỏi ông ấy một chút."
"Được, vậy ngươi đi nhanh về nhanh!" Chu Hoài Lâm lập tức thở dài một hơi, thúc giục nói.
Chờ Thẩm Lệ đi rồi, Chu Hoài Lâm lau mồ hôi trên trán, quay đầu đang muốn nói chuyện với Chu Thanh, chợt phát hiện, mọi người đang dùng đủ loại ánh mắt kỳ quái nhìn mình. Chu Hoài Lâm lập tức sợ hãi trong lòng.
"Sao vậy? Không phải các ngươi tưởng rằng ta hạ độc nhị ca đấy chứ? Ta không phải là Chu Hoài Hải, ta không làm được loại chuyện đó đâu!"
Chu Bình khoanh tay trước ngực.
"Cha! Người thành thật nói đi, vì sao người lại tín nhiệm đại sư huynh của ta như vậy? Hắn nói Trung Thúc biết y thuật, thì người liền không mời đại phu nữa?"
Chu Hoài Lâm khẽ giật khóe miệng đáp: "Ông chủ kia không phải vẫn luôn rất trâu bò sao? Không cần nói là Trung Thúc biết y thuật, hắn nói chính hắn biết thì ta cũng tin a, chẳng lẽ các ngươi không tin?"
Phải biết, người do ông chủ này đưa tới, còn đang lo liệu lều ấm trong hậu viện nhà họ kìa, rau củ trồng bên trong đều đã mọc mầm rồi đấy. Nếu lần thí nghiệm trồng rau trong lều ấm này thành công, thì đầu xuân hắn sẽ đến Khánh Dương Thôn bao thầu.
Chu Hoài Lâm nói xong, Triệu thị liền nói: "Được rồi, tại sao lại có Thiên Ma tán trong nguyên liệu nấu ăn của chúng ta được? Rốt cuộc là ở nguyên liệu nào, dù sao cũng phải tra một chút."
Chu Dao liền nói: "Dựa theo tình tiết trong thoại bản thì, bình thường với loại tình huống này, hoặc là có người đỏ mắt tiệm lẩu mà ám hại chúng ta, hoặc là, có một âm mưu quỷ kế càng lớn hơn ở phía sau."
Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đồng thời liếc nhìn nhau. Đều từ trong ánh mắt của đổi phương nhìn thấy vẻ thở phào nhẹ nhõm. Thì ra không phải là các ngươi đã nhìn thấu thân phận của Thẩm Lệ! Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
Rất nhanh Lý Nhị mang một thân hàn khí trở về, trong tay xách theo ba bao thuốc lớn.
"Phương thuốc kia đã đưa cho Trung Thúc xem, không có vấn đề gì lớn. Chỉ là bên trong tăng thêm mấy vị thuốc có cũng được mà không có cũng không sao, nhưng lại là dược liệu vô cùng đắt. Chủ nhân của chúng ta nói, hẳn là chỗ thuốc này không dễ bán ra ở huyện Thanh Hà, đại phu muốn thừa cơ hội này bán đi. Ta cũng đã đi nghe ngóng, mấy vị thuốc này đúng là chỉ có dược đường của đại phu kia mới có, lại rất quý."
Nói rồi, Lý Nhị giơ bao thuốc trong tay, nói: "Ta đi sắc thuốc."
Phương thuốc không có vấn đề, xương chim ưng cũng có sẵn, nỗi lòng lo lắng trong lòng mọi người, rốt cục cũng có thể hạ xuống được bảy tám phần. Về phần vị đại phu kia coi bọn họ là đám người ngu xuẩn, lấy tiền còn muốn cưa chân của Chu Hoài Sơn, thì thôi vậy! Trải qua sinh tử, ai còn quan tâm chút ngân lượng này!
Lý Nhị đi sắc thuốc, Chu Hoài Lâm liền thở phào một hơi, nói: "Ta đến phòng ăn xem sao."
"Ta đi với cha." Chu Bình lập tức đuổi theo Chu Hoài Lâm.
Chu Thanh lưu lại chiếu cố Chu Hoài Sơn, Triệu thị mang theo Chu Dao cũng đi đến phòng ăn. Lúc bọn họ đến nơi, Thẩm Lệ đang nghiên cứu những thứ mọi người vừa ăn với Trung thúc.
Thấy một nhà tam phòng đi vào, Thẩm Lệ ngừng động tác trong tay, hô một tiếng: "Tam thúc, tam thẩm."
"Như thế nào rồi?" Chu Hoài Lâm khách khí gật đầu chào Trung Thúc, nhìn Thẩm Lệ hỏi.
Thẩm Lệ liền nói: "Trước mắt thì thấy, hẳn là chỗ thịt dê này có độc."
"Thịt dê?" Chu Hoài Lâm lập tức kinh hãi.
Triệu thị thì thở phào một hơi: "Còn tốt còn tốt, thịt dê này là mới nhập về mấy ngày trước, còn thịt dê dùng trong tiệm lẩu đều lấy từ trong hầm băng ra."
Chỉ cần không cho khách nhân dùng thịt dê có độc là được. Nếu không, chưa nói đến khách nhân tìm tới cửa, chỉ cần náo ra nhân mạng, biết đi đâu tìm được nhiều xương chim ưng đến thế!
Chu Hoài Lâm trấn an nhìn Triệu thị rồi quay sang nói với Thẩm Lệ: "Xác định là chỉ có thịt dê thôi sao?"
Thẩm Lệ gật đầu, đáp: "Đúng vậy, còn phiền tam thúc lấy thịt dê trong hầm băng ra kiểm tra một chút, như vậy sẽ dễ phán đoán xem vốn là thịt dê có vấn đề hay là có người đầu độc."
Chu Hoài Lâm quay đầu đi lấy thịt, chỉ trong giây lát, đã bưng một chậu lớn trở về. Trung Thúc dùng nước nóng rã đông một chút, rồi cắm ngân châm vào thịt. Ngân châm vừa chạm, lập tức biến thành đen. Ánh mắt thâm thúy của Thẩm Lệ, chợt lóe lên vẻ âm lệ.
"Xem ra là tất cả thịt dê đều có vấn đề, tam thúc, ban ngày người và tam thẩm còn phải bận rộn trong tiệm, vừa vặn lần là Trung Thúc bồi tiếp người đi nhập hàng, ta thấy, chuyện điều tra chỗ thịt dê có độc này, nếu tam thúc tin tưởng, chúng ta sẽ không báo quan, mà để cho Trung Thúc đi Bình Châu một chuyến, được không?"
Thẩm Lệ nói thành khẩn, Chu Hoài Lâm lập tức đồng ý: "Ta cũng không muốn báo quan, một khi báo quan, tiệm lẩu của chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn."
Nói rồi, hắn cảm kích nói với Trung Thúc: "Vậy chỉ đành làm phiền lão huynh ngài."
Trung Thúc nghiêng người né tránh Chu Hoài Lâm ôm quyền thi lễ, đáp: "Khách khí rồi, đều là chuyện phải làm a."
Sau khi định xong mọi chuyện, Trung Thúc cũng không chậm trễ, thu thập ngân châm trong tay liền cáo từ rời đi.
Thịt dê có độc là chắc chắn không thể ăn. Đưa tiễn Trung Thúc xong, Chu Hoài Lâm lập tức bắt tay vào việc tiêu hủy chỗ thịt dê còn lại.